Nghe Vương Phúc hỏi vậy, Cố Nguyệt Hoài cong môi cười: “Ban đầu, cháu vốn không có ý định tranh công với Điền Tĩnh, nhưng nếu cô ta chỉ thuận miệng nói bừa, vậy thì để cháu dẫn mọi người đi tìm ruộng sắn, cháu biết vị trí cụ thể của nó.”
Cô đã đoán trước được Điền Tĩnh không biết vị trí cụ thể của ruộng sắn, cũng giống như lúc trước cô ta không biết nơi chôn giấu của cải ở sau nhà vậy.
Dường như Điền Tĩnh chỉ biết mọi thứ một cách mơ hồ, những gì cô ta biết được đều không rõ ràng, giống như thể cô ta chỉ là một người ngoài cuộc Nghĩ vậy, Cố Nguyệt Hoài nói: “Tuy nhiên, bí thư chi bộ, chú phải nói rõ chuyện này cho nhóm xã viên nghe, chú cũng thừa biết mối quan hệ của cháu với Điền Tĩnh vốn đã không tốt Nếu cô ta có thể giành được công lao lần này thì cứ để vậy, nhưng đã không thể thì cháu cũng không muốn bị cô ta nhận vơ đâu.”
Vương Phúc gật đầu lia lịa: “Đây là chuyện hiển nhiên rồi Cho dù cháu không nói, chú cũng sẽ giải thích rõ cho nhóm xã viên.”
Ông ấy vốn cũng không thích Điền Tĩnh cho lắm, đề cao Cố Nguyệt Hoài hơn, chắc chắn sẽ không để người trước nhận vơ công lao của người sau Cố Nguyệt Hoài gật đầu, quay đầu nhìn về phía Yến Thiếu Ngu, cười hỏi: “Anh có muốn đi trước dẫn đường cho mọi người với tôi không?”
Yến Thiếu Ngu liếc cô, không trả lời, chỉ xoay người rời khỏi đám đông, dùng hành động để bày tỏ lập trường và suy nghĩ của mình Thấy vậy, Cố Nguyệt Hoài hơi nhún vai, không để ý đến anh nữa, tiến về phía trước cùng Vương Phúc.
Vương Phúc hắng giọng nói với nhóm xã viên đang bận rộn hái nấm: “Các đồng chí, đồng chí Điền Tĩnh không nhớ rõ vị trí cụ thể của ruộng sắn.”
Ông ấy vừa dứt lời, nhóm xã viên vốn đang hái nấm đứng thẳng người dậy, nhìn Điền Tĩnh với vẻ mặt giận dữ Nếu như nói ban đầu, khi nghe được tin tức về ruộng sắn, mọi người đều vô cùng phấn khởi, thế nhưng vào lúc này, khi hay tin hy vọng bị dập tắt, cả đoàn người bắt đầu xem Điền Tĩnh không khác gì kẻ thù, đây chính là lòng người.
Những người “tâm lý” như Tống Kim An chỉ chiếm một phần ít ỏi mà thôi Điền Tĩnh bị những ánh chìm chòng chọc của mọi người dọa cho mặt mũi tái mét, cô ta tủi thân nhìn về phía Tống Kim An như một đóa hoa trong sáng vô tội đang bị làm khó dễ Nhìn thấy dáng vẻ ấy của Điền Tĩnh, Tống Kim An vô cùng thương xót Anh ấy đứng lên phía trước chắn trước mặt Điền Tĩnh rồi nói: “Mọi người, đồng chí Điền cũng đã có lòng tốt khi nói ra chuyện có ruộng sắn cho mọi người, mặc dù bây giờ không tìm thấy được, nhưng đây cũng không phải lý do để mọi người trách móc cô ấy, chuyện này không phải lỗi của cô ấy.”
“Trên núi có rất nhiều lương thực, mọi người chịu khó tìm kiếm một chút thì chắc chắn sẽ có thu hoạch mà thôi, cần gì phải để tâm tới ruộng sắn mãi như thế.”
Nghe anh ấy nói vậy, nhóm xã viên bắt đầu bàn tán sôi nổi, khi nhìn Tống Kim An và Điền Tĩnh đang núp phía sau anh ấy, ánh mắt cũng lộ ra vẻ khác thường [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] “Bây giờ đang trong thời điểm thiếu lương thực, Điền Tĩnh lại dám nói bừa khiến mọi người có thêm hy vọng rồi cuối cùng lại dập tắt nó [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Ruộng sắn sao, nó là thứ để duy trì mạng sống của mọi người, không phải là chuyện có thể tùy tiện đùa giỡn.”
“Ha ha, Điền Tình là người đã từng trải qua lao động cải tạo đấy, cũng chỉ có bí thư chi bộ mới dám tin cô ta thôi!”
“Thanh niên trí thức Tống, không phải anh thích Điền Tĩnh đấy chứ Chúng tôi nói cho anh biết, cô ta ăn cắp vặt nên mới bị đưa đi lao động cải tạo, cha cô ta còn là một tên nghiện rượu, sau đó bỏ đi cùng với em gái cô ta, bây giờ cô ta chỉ là một người không nơi nương tựa, không giúp được gì cho anh đâu!”
“...”
Bởi vì không tìm được ruộng sắn, sự tức giận trong người nhóm xã viên càng thêm mãnh liệt, thẳng thừng vạch mặt, chửi rủa Điền Tĩnh không ra gì Tống Kim An nhíu mày nhìn nhóm xã viên đang đằng đằng sát khí, trong lòng cũng thầm giật mình, vì sao bọn họ lại phản ứng dữ dội như vậy Cố Nguyệt Hoài đứng trước mặt mọi người, xuyên qua đám đông nhìn về phía Tống Kim An và Điền Tĩnh, trong mắt lóe lên vẻ trào phúng, dửng dưng.
Một quý công tử sinh ra trong một gia đình giàu có, hoàn toàn không biết được lương thực quan trọng như thế nào đối với một người dân sống ở nông thôn Mỗi bữa cơm họ luôn có lương thực tinh để ăn cho nên cũng không biết được một củ sắn có thể đủ cho một đứa bé được no bụng, anh ấy mãi mãi sẽ không hiểu được tầm quan trọng của lương thực Điền Tĩnh khoe khoang như vậy, chẳng qua cũng chỉ muốn thay đổi danh tiếng của mình trong đại đội, đáng tiếc, thông minh quá sẽ bị thông minh hại, cô ta chỉ biết trên núi có ruộng sắn, vậy mà lại không biết vị trí cụ thể để rồi bị dồn vào trong tình cảnh khổ sở thế này Thế nhưng, Điền Tĩnh càng chật vật, cô lại càng vui vẻ Sắc mặt Điền Tĩnh tái nhợt, đôi môi mấp máy muốn nói gì đó thế nhưng lại không thể thốt ra được một câu hoàn chỉnh để biện minh cho lời nói của mình, sau khi cô ta dựa vào người Tống Kim An, ngửi thấy mùi trúc nhàn nhạt trên người anh ấy, trong lòng lại cảm thấy yên bình đến bất ngờ.
Từ sau khi xuyên tới thế giới này, đây là lần đầu tiên cô ta có cảm giác này, giống như cho dù trời có sập xuống cũng không cần lo lắng, vì đã có anh ấy ở đây Giờ phút này, Điền Tĩnh nhìn về phía Tống Kim An, trong mắt thoáng hiện lên một tình cảm khác thường.
Cô ta luôn cảm thấy việc mình xuyên đến thế giới này không phải chỉ là tình cờ, nói không chừng, cô ta tới đây là để gặp người đàn ông nho nhã tên Tống Kim An này đúng không Ai nói nam chính nhất định phải thuộc về nữ chính Nhìn xem, cô ta cũng chỉ là một cô gái xuyên đến đây thôi!
Nghĩ thế, ánh mắt Điền Tĩnh Trở nên nóng rực, sâu trong ánh mắt của cô ta càng thêm quyết tâm phải đoạt được.
Thậm chí cô ta còn có cảm giác hơi mong chờ sẽ có một trận mưa như trút nước rơi xuống, chỉ cần có thể thay thế Cố Nguyệt Hoài cứu Tống Kim An, chắc chắn có thể thay đổi được vận mệnh được định sẵn trong cốt truyện, cô ta có thể chiếm lấy số mệnh của Cố Nguyệt Hoài Nhóm xã viên càu nhàu oán trách, trút lửa giận trong lòng,
Một lát sau, Vương Phúc rít một hơi thuốc lá sợi rồi mới nói: “Các đồng chí, Tiểu Cố, Cố Nguyệt Hoài, cô ấy biết vị trí cụ thể của ruộng sắn kia, cô ấy sẽ đảm nhận vai trò dẫn đường cho chúng ta đi tìm ruộng sắn, cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn lần này!”
Cố Nguyệt Hoài kinh ngạc nhìn Vương Phúc một cái, bí thư chi bộ đúng là thể hiện rõ ý đồ của bản thân Cô biết ông ấy làm như thế là vì muốn sự cảm kích của mọi người dành cho cô lên tới đỉnh điểm, trong khi tất cả mọi người đang cảm thấy thất vọng tràn trề, bỗng nhiên xuất hiện một tia hy vọng, bọn họ có thể không cảm kích Cố Nguyệt Hoài vì đã mang lại hy vọng cho bọn họ sao?
Tuy vậy, có người kích động thì cũng có người nảy sinh nghi ngờ, bên dưới cũng vang lên không ít ý kiến trái chiều “Thật không vậy [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Không phải lại lừa gạt chúng tôi đấy chứ Cố Nguyệt Hoài, cô thật sự biết chính xác vị trí của ruộng sắn kia à?”
“Tôi bắt đầu nghi ngờ không hề có một ruộng sắn nào cả, tất cả toàn là lừa gạt chúng ta cả thôi, từ nhỏ tôi đã lên núi hái chà là và bẫy thỏ, vì sao tôi chưa từng nhìn thấy ruộng sắn nào hết Có phải bí thư chi bộ muốn tìm người đứng ra gánh vác trách nhiệm, chỉ để chúng tôi yên tâm hay sao?”
“Ai thèm quan tâm ông ấy làm như thế để làm gì Nói cũng đã nói hết rồi, nếu hôm nay chúng tôi không đào được sắn, đừng hòng có ai được yên ổn!”
“...”
Vương Phúc nhíu mày, nhìn sang Cố Nguyệt Hoài Vẻ mặt cô vẫn rất bình tĩnh, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi lời nói của mọi người, cũng không tỏ ra tức giận chút nào Cố Nguyệt Hoài nâng cao giọng, lớn tiếng nói: “Các vị, mọi người đều là những người đồng hương cùng thuộc một đại đội, tôi biết củ sắn có thể nuôi sống được chúng ta, tôi biết rất rõ điều này Hơn nữa, trước đó tôi cũng là người đầu tiên nói cho bí thư chi bộ biết về sự tồn tại của ruộng sắn này, chỉ là tôi thấy Điền Tĩnh sống trong đại đội không dễ dàng gì, sau khi cô ấy nhắc đến chuyện đó, tôi vốn định để cho cô ấy có cơ hội cải thiện cuộc sống của mình, không ngờ, cô ấy lại chỉ thuận miệng nói ra, haizz."
“Mọi người cứ yên tâm, hôm nay tôi nhất định sẽ dẫn mọi người đi tìm ruộng sắn, để mọi người có thể đào đầy giỏ sắn mang về nhà!”
Mỗi một câu Cố Nguyệt Hoài nói ra giống như một mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim Điền Tĩnh.
Trong ánh mắt cô ta tỏa ra tia sắc bén hung hãn, vừa né tránh ánh mắt quái dị của mọi người đang nhìn về phía mình vừa ở nơi mọi người không nhìn thấy, gương mặt tái nhợt của cô ta hiện lên vẻ độc ác, sát khí tỏa ra bốn phía!