Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 191: Có phải anh bắt đầu thích tôi không?





Cố Nguyệt Hoài nhíu chặt mày, sắc mặt hơi lạnh lùng
Điền Tĩnh, đúng là không để ý một lát thôi là lại gây chuyện, nếu hôm nay cô không có bảo bối như không gian Sumeru này, có phải đã bị trượt thẳng xuống theo dốc núi rồi bị đất đá trôi từ trên núi xuống vùi lấp, tìm không thấy xác rồi không
Cô vốn còn muốn giữ cô ta lại từ từ hành hạ, thế nhưng hạng người không khác gì rắn độc này, hơi lơ đễnh một tí là có khả năng ngã ngựa ngay
Cô đổi ý rồi, rắn độc thì nên rút nọc độc của nó, không thể cho nó bất kỳ tia hy vọng nào
Cố Nguyệt Hoài xử lý vết thương xong thì định ra ngoài, cô không thể ở mãi trong không gian Sumeru được, huống chi dây thừng đã đứt rồi, nhất định người trên đỉnh núi sẽ xuống đây tìm cô, dù người khác không đến thì chắc chắn cha và anh cả cũng sẽ đến
Nhưng dốc núi quá đứng, không có điểm tựa, nếu cô ra ngoài chắc chắn sẽ tiếp tục lăn xuống dưới
Cố Nguyệt Hoài khẽ thở dài một hơi, uống mấy hớp nước giếng không gian rồi nín thở ra ngoài
Quả nhiên, vừa ra khỏi không gian Sumeru là cả người cô rơi tự do theo quán tính
Cái dốc này vừa đứng vừa dài, không biết đã qua bao lâu, khi gần đến mặt đất thì cô lại tiến vào không gian Sumeru làm dịu cơn choáng váng của mình, lần này có phòng trước nên trên người không có nhiều vết thương lắm, đều là vết xước nhẹ
Lần này Cố Nguyệt Hoài không nán lại trong không gian quá lâu, sau khi ra ngoài thì nhanh chóng đặt chân lên mặt đất bằng phẳng
Kiếp trước cô đến đào củ sắn nhưng chưa từng xuống tới đây, kiếp này lại được trải nghiệm những chuyện Tống Kim An và Điền Tĩnh đã trải qua, trời vẫn không ngừng đổ cơn giông bão, táp vào mặt đau nhói
Cố Nguyệt Hoài ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đen kịt, không biết anh cả có xuống không
Cô nhìn quanh, thời tiết âm u, mưa như trút nước, tầm nhìn cũng vô cùng mờ mịt, không thể nhìn rõ được khung cảnh phía trước
Cố Nguyệt Hoài nghĩ ngợi rồi lại tiến vào không gian lấy một chiếc liềm ra, đây là đồ cô mang vào đó để gặt lúa mì và lúa nước, con người học sử dụng công cụ sẽ luôn có hiệu suất làm việc cao hơn, mà giờ đây chỉ có thể cầm nó trong tay để làm vũ khí
Nơi này hoang vắng như vậy, cũng không biết kiếp trước nhóm Tống Kim An tìm thấy nhà gỗ của kiểm lâm viên ở chỗ nào
Cố Nguyệt Hoài nhíu mày suy tư, im lặng ở yên tại chỗ chờ cứu viện
Đúng ngay lúc này, một chàng thanh niên cao lớn khom xuống, bám vào đất đá rồi nhảy xuống một cách gọn ghẽ
Mới đầu Cố Nguyệt Hoài hơi cảnh giác, khi thấy rõ được gương mặt tuấn tú với đường nét nghiêm nghị của người đó nhờ ánh sáng của sấm chớp thì ngỡ ngàng
Có thế nào cô cũng chẳng thể ngờ rằng người mạo hiểm xuống đây tìm cô lại là Yến Thiếu Ngu
Xưa nay anh không phải người thích lo chuyện bao đồng, e là cũng ngán ngẩm và mất kiên nhẫn với cô lắm đấy, tại sao
Tim Cố Nguyệt Hoài đập mạnh, nhưng khi nghĩ lại thì đã biết Yến Thiếu Ngu đến cứu cô chắc là không có tư tình gì đâu, chỉ cần suy ngẫm chút thì cũng không khó để đoán ra suy nghĩ của anh, anh vì Yến Thiếu Đường, anh muốn trả ân tình cô đã cứu cô bé
Nghĩ vậy, Cố Nguyệt Hoài khẽ thở dài một hơi
Yến Thiếu Ngu tiếp đất vững vàng, mắt nhìn xuyên qua màn mưa dừng lại chính xác trên người Cố Nguyệt Hoài, anh đi đến gần vài bước, quan sát Cố Nguyệt Hoài từ trên xuống dưới, giọng nói lạnh lùng, ánh mắt sắc bén: “Bị thương?”
Cố Nguyệt Hoài lau nước mưa trên mắt, lắc đầu nói: “Vết thương nhỏ, không sao.”
Đôi môi mỏng đỏ hồng của Yến Thiếu Ngu mím chặt, nhìn xung quanh một lượt rồi nói: “Núi bị sạt lở, rời khỏi đây trước đã.”
Giọng của anh rất hay, xuyên qua nước mưa rét buốt cuồn cuộn rót vào tai Cố Nguyệt Hoài, làm tăng thêm đôi phần ấm áp
“Được!” Cố Nguyệt Hoài gật đầu đồng ý, còn chưa kịp phản ứng thì chiếc liềm trong tay đã bị Yến Thiếu Ngu cầm lấy, ngay sau đó hai chân cô rời khỏi mặt đất, khi cô phản ứng lại thì đã được Yến Thiếu Ngu cõng trên lưng rồi
Cô sửng sốt, nhưng không vùng vẫy, hai tay gác lên bờ vai rắn chắc của anh, đôi mắt vừa sáng vừa có hồn, cô cúi đầu nhìn vào phần mắt sâu mày rậm của anh, lông mi anh rất dài, còn dính không ít nước mưa
Cố Nguyệt Hoài cong khóe môi, thò tay ra phủi đi nước mưa trên lông mi anh
Mắt hoa đào của Yến Thiếu Ngu khẽ chớp, toát ra vẻ lạnh lùng: “Đừng động đậy lung tung!”
Cố Nguyệt Hoài mắt mũi như họa, giọng nói còn mang theo ý cười: “Được, tôi không động đậy.”
Yến Thiếu Ngu hơi khựng lại, thấy hơi mất tự nhiên với sự ngoan ngoãn hiếm thấy của Cố Nguyệt Hoài, vì lúc nói chuyện cô kề rất sát, vành tai cũng bị hơi thở nóng hổi kia hung đỏ, anh nhíu mày, sải bước dài đi về một hướng nọ
Dưới dốc núi cũng là một khu rừng rậm rạp, cây thông cây bách sừng sững, đất đai đen bóng, vừa nhìn đã biết vô cùng màu mỡ, nhưng nơi này rất ít dấu vết của con người, cỏ cây rất cao, không có đường đi
Cố Nguyệt Hoài ôm cổ Yến Thiếu Ngu, khẽ nói: “Mình đi sát vào, nói không chừng sẽ có phát hiện bên mép rừng.”
Các đại đội gần đây đã không có kiểm lâm viên nữa rồi, nhưng nhà gỗ của kiểm lâm viên thế kỷ trước vẫn còn, dù mục nát nhưng dù gì cũng là một nơi có thể đặt chân, giống Tống Kim An và Điền Tĩnh kiếp trước
Yến Thiếu Ngu đến cứu cô là chuyện bất ngờ, nhưng ở riêng với anh, tăng thêm cảm tình lại là một sự lựa chọn không tệ
Cố Nguyệt Hoài nói xong câu đó thì chợt nói tiếp: “À phải rồi, cha và anh cả của tôi đâu?”
Yến Thiếu Ngu lời ít ý nhiều: “Xuống núi tránh mưa.”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, không hỏi thêm nữa
Tuy nói sạt lở đất đá rơi từ trên núi xuống rất nghiêm trọng, nhưng kiếp trước cũng không có ai bỏ mạng hay tổn thất về của, người duy nhất mất tích là Tống Kim An và Điền Tĩnh cũng quay về, không cần lo chuyện này
Không biết đã qua bao lâu, giọng nói lạnh lùng phát ra từ miệng Yến Thiếu Ngu: “Dây thừng bị người ta cắt đứt rồi, là Điền Tĩnh.”
Cố Nguyệt Hoài thản nhiên cười: “Tôi biết.”
Yến Thiếu Ngu dừng chân lại, nhìn ra sau, mày anh nhíu lại, lông mi dài cong nhìn cô
Cố Nguyệt Hoài hơi vòng lấy cổ Yến Thiếu Ngu đến gần anh thêm chút nữa, hơi thở giữa hai người gần như hòa vào nhau: “Mưa gió bão bùng, sạt lở núi, dây thừng cũng không dài tới dưới dốc núi
Thiếu Ngu, tại sao anh lại đến cứu tôi?”
Khoảnh khắc này, cô không muốn nhắc tới Điền Tĩnh, chỉ muốn nghiêm túc hỏi anh như vậy
Dù đã đoán trước được là anh trả ơn, nhưng cô vẫn muốn xác nhận lại
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thấy Yến Thiếu Ngu không nói gì, Cố Nguyệt Hoài lại nói: “Thiếu Ngu, có phải anh bắt đầu thấy thích tôi rồi không?”
Lúc cô nói ra câu này, vẻ mặt không ngại ngùng gì, còn có niềm vui như màu sắc rực rỡ của những bông hoa ngô đồng
Mắt của Cố Nguyệt Hoài rất sáng, bị mưa gió nhấn chìm cũng trông như đá quý được rửa bằng nước, khi cô toàn tâm toàn ý nhìn một ai đó thì tựa như cả vườn hoa đào nở rộ, có vẻ đẹp làm người ta không thể cưỡng lại
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Yến Thiếu Ngu nhìn vào đôi mắt xinh đẹp và linh động của cô, ấn đường hơi nhíu rồi lập tức quay đầu đi không nhìn Cố Nguyệt Hoài nữa, giọng điệu bình tĩnh nói: “Cô đã cứu Thiếu Đường, tôi cứu cô, mình huề.”
“Quả nhiên là vậy.” Cố Nguyệt Hoài cũng chẳng thất vọng gì, chỉ khẽ lẩm bẩm một câu
Câu này lọt vào tai Yến Thiếu Ngu lại làm anh khựng lại, mà đó chỉ là một chốc thoáng qua
Cố Nguyệt Hoài khẽ thở dài một hơi, cô rũ mắt nhìn Yến Thiếu Ngu, giọng điệu điềm tĩnh nói: “Được rồi, thả tôi xuống đi, tôi chỉ bị thương nhẹ, có thể đi được, nơi này không có đồ ăn, tiêu hao thể lực nhiều không có lợi cho chúng ta.”
Yến Thiếu Ngu nghe thấy giọng nói không vui không buồn này thì lặng lẽ nhíu mày, bàn tay gác dưới khuỷu chân của cô cũng không thể kiểm soát mà siết chặt thêm đôi phần, im lặng một hồi, anh vẫn thuận thế thả Cố Nguyệt Hoài xuống
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Anh nhét chiếc liềm vào tay Cố Nguyệt Hoài, siết chặt quai hàm, giọng điệu không được vui lắm: “Theo sát đấy.” 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.