Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 192: Tôi đánh lạc hướng chúng, cô chạy đi





Cố Nguyệt Hoài nhìn xuyên qua màn mưa, nhìn vào đôi mắt u ám và cương quyết của anh, gật đầu
Hai người tiếp tục đi về phía trước, một trước một sau, chẳng ai nói gì nữa
Không biết là do rừng quá um tùm hay là do mưa đã nhỏ lại, cứ đi mãi, giọt mưa to cỡ hạt đậu đã giảm đi rất nhiều, gió lạnh thổi từng cơn làm Cố Nguyệt Hoài không kìm được run cầm cập, nhưng còn Yến Thiếu Ngu đi phía trước thì ngược lại, chẳng nhìn ra dấu hiệu bị lạnh gì
Cố Nguyệt Hoài đưa hai tay lên miệng, thổi hơi ấm vào lòng bàn tay
Thời tiết thu muộn, quần áo trên người đều ướt hết, lạnh tới thấu xương
Không biết có phải nghe thấy tiếng thổi hơi của Cố Nguyệt Hoài hay không mà Yến Thiếu Ngu dừng chân, quay đầu lại nhìn cô, nhưng lại phát hiện đôi môi vốn hồng hào của cô hơi tái, sắc mặt cũng không được ổn lắm, hình như có dấu hiệu sắp bệnh rồi
Yến Thiếu Ngu nhíu mày, lùi hai bước, giơ tay sờ trán Cố Nguyệt Hoài, quả nhiên hơi nóng
Anh nhìn cô, mày nhíu chặt, thì thầm một câu: “Phiền thật.”
Tuy nói vậy nhưng đã tìm thấy người rồi, cũng không thể nói bỏ mặc là bỏ mặc, Yến Thiếu Ngu mím môi, móc một bình rượu trắng từ phía trong vạt áo ra, không khí trong núi rất lạnh, vốn dĩ anh định rời đội đi săn nên mang theo ít rượu bên người
“Uống.” Yến Thiếu Ngu nhét bình rượu vào tay Cố Nguyệt Hoài, giọng điệu hơi mất kiên nhẫn
Cố Nguyệt Hoài sững sờ, nghe giọng nói thờ ơ bực mình của Yến Thiếu Ngu, khóe môi khẽ giật, cô nói thật nhé, nếu không phải vì kiếp trước vấn vương thì với cái nết này của anh, có thích anh cỡ nào cũng rút lui thôi
Cô vặn mở nắp bình, hương rượu xộc vào khoang mũi, cô khẽ nhíu mày: “Đi săn, mang rượu?”
Yến Thiếu Ngu nhìn cô một cái, không giải thích mà chỉ nói: “Cô sốt rồi, uống một ít đi.”
Sốt
Cô đã uống nước giếng không gian rồi, sao có thể bị sốt
Chỉ tại lạnh quá mà thôi
Cố Nguyệt Hoài bĩu môi, cũng không già mồm cãi lại, ngửa đầu uống một hớp rượu
Rượu của thời này không thơm mấy, suy cho cùng thì người dân còn chẳng có lương thực mà ăn, lại nỡ dùng bao nhiêu lương thực để ủ rượu
Rượu vào miệng mang vị cay nồng, nước rượu trôi qua cuống họng để lại dư vị từ từ mới ngấm
Cố Nguyệt Hoài hít nhẹ một hơi, gò má trắng bệch đã hồng lên thấy rõ
“Cay quá.” Cố Nguyệt Hoài trả rượu cho Yến Thiếu Ngu, lè lưỡi, dùng tay quạt quạt
Yến Thiếu Ngu nhìn đầu lưỡi cô, ánh mắt sa sầm, bỏ rượu vào túi dưới vạt áo rồi chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước
Đúng ngay lúc này, toàn thân Yến Thiếu Đường căng chặt, anh sải bước chắn phía trước Cố Nguyệt Hoài, lông mày nhíu chặt lại với nhau, đôi mắt hoa đào như gỗ mun trở nên sắc bén như lưỡi dao, nhìn chằm chằm là cánh rừng hơi mờ mịt kia
“Sao vậy?” Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, cũng trở nên căng thẳng, siết chặt chiếc liềm trong tay
Đáy mắt hẹp dài của Yến Thiếu Ngu cực kỳ u ám, trầm giọng nói: “Là sói.”
“Sói?” Cố Nguyệt Hoài nín thở
Cô không hề quên, Cố Duệ Hoài anh hai nhà họ Cố đã gặp phải sói vì lên núi bắt thỏ giúp Điền Tĩnh, nhưng may là chỉ bị cắn gãy một chân, vẫn còn mạng
Cố Nguyệt Hoài cắn chặt răng, bàn tay cầm liềm cũng nổi gân xanh, nếu nói không sợ là chuyện không thể
Cô là một người đã từng chết một lần, dĩ nhiên càng trân trọng cơ hội được sống hơn, huống chi kiếp này, ngay cả số mệnh của người thân cũng chưa thay đổi hoàn toàn, Điền Tĩnh vẫn còn sống yên lành, sao cô có thể chết dễ dàng vậy được
Cố Nguyệt Hoài khẽ nín thở, trầm giọng nói: “Có mấy con?”
Sói là động vật sống theo đàn
Ánh mắt Yến Thiếu Ngu hơi ngạc nhiên, đã lúc này rồi mà vẫn có thể bình tĩnh hỏi ra câu này, trái lại làm anh nhìn cô với ánh mắt khác
Nhưng ngay từ ban đầu Cố Nguyệt Hoài đã cho anh một cảm giác khác rồi, không biết đã trải qua chuyện gì, cô hoàn toàn không hề giống một dân quê bình thường, cô có kỹ thuật vẽ cao siêu và mặt dày khác với đồng chí nữ bình thường khác
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nghĩ vậy, Yến Thiếu Ngu không kìm được nắm tay lại khẽ ho một tiếng
Cố Nguyệt Hoài nghi ngờ nhìn bóng lưng anh, lại nghe anh nói: “Nghe tiếng, chắc sáu con.”
Anh vừa dứt lời, trong rừng chợt xuất hiện mấy cặp mắt tỏa ra ánh sáng xanh lục, đi cùng với đó là tiếng tru cảnh giác chờ tấn công, âm thanh đó cực chói tai, làm người ta không kìm được sởn da gà cả người
Tuy Cố Nguyệt Hoài lớn lên tại vùng quê miền núi nhưng rất ít khi gặp sói
Khi đông về, thức ăn trên núi khan hiếm, thỉnh thoảng sẽ có vài con sói chạy xuống núi lén ăn gà dê đại đội nuôi, cô từng thấy sói bị nhóm xã viên đánh chết, thể hình không lớn lắm, lông xám hơi trắng, trông không khác chó săn thôn dân nuôi là mấy
Nhưng mà sói có bản tính tham lam gian xảo, ăn thịt là chấp niệm duy nhất trong xương tủy của chúng
Trán Cố Nguyệt Hoài đổ một lớp mồ hôi mỏng nhưng giọng nói vẫn rất bình tĩnh: “Chắc là chúng ta vào lãnh địa của nó rồi.”
Ý thức lãnh địa của sói cực mạnh, chỉ cần có sinh vật bước vào lãnh địa của chúng thì chúng sẽ phát động tấn công
Yến Thiếu Ngu khẽ híp nửa mắt lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bầy sói đối diện không lệch đi chút nào, anh khẽ cúi người, như một chú báo săn dũng mãnh án binh bất động chờ thời cơ: “Từ từ lùi về sau, kéo ra khoảng cách an toàn, chúng sẽ không phát động tấn công.”
Bầy sói ở đối diện, chạy hiển nhiên không phải cách lý trí, càng sợ hãi trốn chạy thì càng bị bầy sói xem là cừu non chờ làm thịt
Anh lớn lên trong quân đội, cũng từng gặp bầy sói vài lần nên không căng thẳng lắm
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, từ từ lùi về sau với Yến Thiếu Ngu, họ càng lùi càng xa, bầy sói đứng nguyên tại chỗ, chỉ thỉnh thoảng nhấp nháy đôi mắt, không có ý muốn đuổi theo tấn công họ
“Có tác dụng!” Ánh mắt của Cố Nguyệt Hoài khẽ lấp lánh, nỗi căng thẳng đã vơi đi đôi chút
Nhưng cô còn chưa vui được bao lâu thì bỗng nghe thấy một tiếng hét, từ xa đến gần
Cố Nguyệt Hoài giật mí mắt, khoảnh khắc này cô thật sự cực kỳ hối hận vì không xử Điền Tĩnh từ sớm nên giờ mới làm cho cục diện vốn ổn thỏa lại bị tiếng hét của cô ta phá tan
Sói sợ tiếng vang lớn, nghe thấy động tĩnh bèn cuống cuồng lên
Vốn dĩ Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu đã có thể chậm rãi rời khỏi lãnh địa của bầy sói mà không gặp tấn công, nhưng tiếng hét của Điền Tĩnh bỗng chốc khơi dậy bản tính hung hăng của bầy sói, trong nháy mắt, chúng lao vút về phía hai người tựa như một tia sáng màu xám
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ánh mắt của Yến Thiếu Ngu trở nên hung ác: “Tôi đánh lạc hướng chúng, cô chạy đi, chạy được bao xa thì chạy, đừng lo cho tôi!”
Nói xong, anh tức tốc khom người, móc ra một thanh dao găm nhét trong giày lính nhảy dù, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, con dao sắc bén đã yên vị trong tay anh, đối mặt với bầy sói lao đến, Yến Thiếu Ngu chẳng hề sợ hãi, tay cầm dao găm dũng mãnh xông lên ứng phó
Anh vừa hạ người trượt đi, tay phải lướt ra một độ cong nham hiểm, khoảnh khắc một con sói xông đến, ánh sáng sắc bén kia rít lên cắt ngang cổ nó, máu tươi bắn ra, con sói phát ra tiếng tru thảm thiết
Cảnh tượng này có tác động cực lớn, làm Cố Nguyệt Hoài đã có khoảnh khắc thất thần
Một lát sau, cô siết chặt chiếc liềm trong tay
Bầy sói cảm nhận được uy hiếp của Yến Thiếu Ngu lớn hơn, cộng thêm một con sói bị thương nên ghim Yến Thiếu Ngu, chúng bèn vây chặt lấy anh, nghiến răng nanh nhọn hoắc trong miệng kêu ken két, phát ra tiếng gầm gừ uy hiếp
Đáy mắt Yến Thiếu Ngu nổi lên sát ý đáng sợ, mái tóc đen láy bị nước mưa xối ướt, giọt mưa rơi xuống tí tách
Gương mặt đẹp của anh bị máu sói văng trúng, dưới sự kích thích từ mùi máu tanh, làm tăng thêm chút tàn bạo khát máu. 
 
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.