Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 193: Cố Nguyệt Hoài! Cô không sợ chết sao?





“Chạy!” Yến Thiếu Ngu hô to một tiếng về phía Cố Nguyệt Hoài, cầm dao găm nhảy lên, đá mạnh một cú vào con sói đang nhào tới rồi lăn một vòng, không màn gò má bị cỏ khô cứa rách, tay cầm con dao bị rơi lên rồi kết liễu một con sói
Trông anh có vẻ điêu luyện, nhưng hiển nhiên bầy sói đã có suy nghĩ chiến tới hơi thở cuối cùng, không hề bị dọa rút lui
Bầy sói quấn lấy không buông, thay phiên nhau tấn công, Yến Thiếu Ngu cũng đã thấm mệt
Khi một con sói cắn lấy cổ tay của Yến Thiếu Ngu thì một con khác cũng lặng lẽ mò đến đằng sau há to cái miệng của thú dữ săn mồi nhảy lên cắn vào gáy của Yến Thiếu Ngu, nếu phát này cắn trúng thì e là Yến Thiếu Ngu cũng sẽ chết do mất máu quá nhiều
Cố Nguyệt Hoài thấy vậy, chỉ thấy trái tim mình cũng bị siết chặt, hít thở không thông
Cô chẳng thèm nghĩ suy đã xông tới chắn sau lưng Yến Thiếu Ngu, nghiến răng bạc phóng chiếc liềm trong tay ra
“À hú—”
Con sói vốn tập kích Yến Thiếu Ngu bị chiếc liềm ghim vào thịt bèn vùng vẫy dữ dội, đau đến mức tru lên, sức của nó mạnh tới mức suýt thì hất Cố Nguyệt Hoài văng đi
Yến Thiếu Ngu cảm nhận được động tĩnh đằng sau, thái dương nổi gân xanh, đôi mắt đỏ ngầu đáng sợ
Anh nhìn con sói đang cắn cổ tay mình, tay còn lại thò vào vạt áo rút ra một cây súng lục màu đen
“Đoàng —”
Một tiếng súng nổ vang trong khu rừng, bầy sói hoảng sợ, dồn dập rút lui
Cố Nguyệt Hoài nhìn Yến Thiếu Ngu, không ngờ anh lại rút súng ra
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cô biết anh có súng, anh em nhà họ Yến từng trải qua hoạn nạn, Thủ đô ào ào vũ bão, không ai nghĩ họ sống sót quay về, kiếp trước cô bất thình lình chắn đạn giúp Yến Thiếu Ngu mới khiến anh nhìn cô bằng ánh mắt khác
Lúc đó, cô thấy súng trong tay anh
Yến Thiếu Ngu vung vẩy cổ tay bị miệng sói cắn tê rần, vết thương trên đó sâu thấy cả xương
Mặt anh hơi tái, quay đầu lại nhìn Cố Nguyệt Hoài sau lưng, ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi kiếm sắc nhọn: “Cố Nguyệt Hoài, cô không sợ chết sao
Không phải tôi đã bảo cô đi rồi à, tại sao lại không đi?!”
Cố Nguyệt Hoài chỉ nhẹ nhàng cong khóe môi, nhìn anh nói: “Tôi sợ chết, nhưng tôi sợ anh chết hơn.”
Yến Thiếu Ngu nhìn vào đôi mắt mèo long lanh của Cố Nguyệt Hoài, đè đầu lưỡi lên mặt sau hàm răng, đột nhiên cảm thấy rất khó chịu
Đúng ngay lúc này, vang lên một tiếng gầm vang dội
“Tiếng súng lúc nãy quá lớn nên làm động đất, làm sạt lở núi nghiêm trọng hơn, nơi này không thể ở lại lâu, đi mau!” Sắc mặt Yến Thiếu Ngu trắng bệch, nhíu chặt mày, đây cũng là nguyên nhân mới đầu anh không rút súng ra
Tiếng súng quá to cũng dễ gây ra sự dòm ngó
Cố Nguyệt Hoài nhìn vết thương trên cổ tay của Yến Thiếu Ngu một cái, không nói gì, hai người nhảy qua cỏ cây khó khăn đi về phía trước, vì động đất quá lớn nên làm không ít cây cối tróc rễ, đường phía trước bị chặn kín
Tầm năm phút sau, Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu nghe thấy một tiếng kêu cứu: “Cứu với —”
Giọng nói này rất yếu ớt, nhưng ánh mắt của Cố Nguyệt Hoài lại tối đi rất nhiều
Điền Tĩnh, lúc nãy đã suýt dâng họ vào miệng sói, giờ lại kêu cứu, là mong ai có thể cứu cô ta
Cố Nguyệt Hoài nhìn Yến Thiếu Ngu một cái, nhưng thấy anh hơi khựng chân lại rồi lập tức bước nhanh về trước, chỉ làm như không nghe thấy gì, Cố Nguyệt Hoài giãn chân mày ra, nhìn về hướng phát ra tiếng đó một cái, thầm nói trong lòng, mỗi người một số phận
Cô không thừa cơ hội bỏ đá xuống giếng đã là may lắm rồi, có vẻ cô ta bị mắc kẹt, chờ đất đá trôi từ núi xuống vùi lấp nơi này, đại đội sản xuất Đại Lao Tử cũng không còn ai tên Điền Tĩnh nữa, cũng coi như là chuyện vui lớn rồi
Còn cô ta có sống lại hay không thì không phải là vấn đề cô nên quan tâm vào lúc này
Hai người vừa đi qua đoạn đường đó thì bỗng nghe thấy chất giọng chói tai của Điền Tĩnh nói: “Thanh niên trí thức Tống
Thanh niên trí thức Tống anh tỉnh lại đi
Anh đừng ngủ mà
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thanh niên trí thức Tống
Cứu với, có ai không, cứu chúng tôi với!”
Nghe vậy, Cố Nguyệt Hoài thôi cười, lúc nhìn sang Yến Thiếu Ngu, quả nhiên đã thấy anh dừng chân lại
Anh không thích lo chuyện bao đồng, Điền Tĩnh bị kẹt thì không sao, nhưng Tống Kim An gặp nguy hiểm, chắc chắn anh không thể bỏ mặc
Yến Thiếu Ngu quay đầu lại, giọng nói lạnh lùng bình tĩnh: “Tôi đi cứu họ, cô đi tìm lối ra.”
Cố Nguyệt Hoài túm cánh tay anh lại, nhíu chặt mày, muốn lên tiếng ngăn cản nhưng khi nhìn Yến Thiếu Ngu, cuối cùng vẫn không thể thốt lên câu nói bảo anh bỏ mặc Tống Kim An, dù hai người có bất hòa vì mối quan hệ kiếp trước ra sao thì suy cho cùng vẫn có tình cảm anh em
Cô chần chừ một chốc, sau cùng vẫn thốt ra một câu: “Tôi đi chung với anh, cũng có người phối hợp.”
Yến Thiếu Ngu nhìn cô không nói gì, anh áp tai xuống lắng nghe động tĩnh từ xa truyền đến, sông nằm dưới chân núi, không thể trợ lực cho bùn đất cây khô, gió mưa càn quét, tốc độ sạt lở chậm, trái lại cũng không nguy hiểm như trong tưởng tượng
Hai người lần theo tiếng nói mà đi thì thấy một thân cây bị gãy ngang đè lên Tống Kim An, hình như anh ấy đã bị va đập ngất xỉu bất tỉnh nhân sự, Điền Tĩnh luôn cố sức kéo Tống Kim An ra
Trên mặt cô ta có vết xước, cổ chân còn rướm máu, trông miệng vết thương có lẽ cũng là bị sói cắn
“Thanh niên trí thức Tống, anh cố kiên trì chút nhé
Đừng xảy ra chuyện gì!” Điền Tĩnh khóc nói, trên mặt dính hai hàng nước mắt dơ bẩn, dáng vẻ tình sâu nghĩa nặng được Yến Thiếu Ngu và Cố Nguyệt Hoài nhìn thấy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ánh mắt của Cố Nguyệt Hoài thoáng hiện vẻ khinh bỉ, nước mắt cá sấu có được mấy giọt
Điềm Tĩnh đã biết gia đình của Tống Kim An là cường thế từ lâu, chỉ mong có thể thực hiện ước mơ bước lên tầng lớp mới nhờ anh ấy thôi, giống kiếp trước ấy, cô ta không muốn Tống Kim An chết như vậy chẳng qua là không muốn bỏ lỡ cơ hội đã sắp lọt vào tay mình mà thôi
Yến Thiếu Ngu lạnh lùng liếc nhìn Điền Tĩnh một cái, đến gần nói: “Tránh ra.”
Điền Tĩnh sững sờ, lúc ngẩng đầu lên trông thấy Yến Thiếu Ngu thì mừng rỡ, thế nhưng khi thấy Cố Nguyệt Hoài đứng gần đó thì ánh mắt lại dao động, giọng điệu kích động nói: “Hai người nghe thấy sao
Mau cứu thanh niên trí thức Tống đi, anh ấy cứu tôi nên bị cái cây gãy đè trúng.”
Cô ta thật sự thấy rất thất bại, vốn tưởng có nam chính Tống Kim An bên cạnh thì sẽ không gặp chuyện, thuận lợi giống trong truyện gốc vậy, nhưng không biết cô ta có số xúi quẩy gì mà gặp nguy hiểm hết lần này đến lần khác
Điền Tĩnh thấy Yến Thiếu Ngu thử di chuyển cái cây thì cười khổ nói: “Cây nặng lắm, ba người chúng ta cũng khiêng không nổi đâu!”
Cố Nguyệt Hoài vòng qua Điền Tĩnh, lau nước mưa trên mặt, nói với Yến Thiếu Ngu: “Dùng đòn bẩy!”
Sự thật chứng minh rằng, nguyên lý đòn bẩy cực kỳ thích hợp để áp dụng
Số của Tống Kim An không tệ, không bị cây đập gãy xương sống, chỉ nhất thời bị đè nặng nên hôn mê thôi
Yến Thiếu Ngu cõng Tống Kim An, vết thương trên cổ tay vẫn chảy máu không ngừng, Cố Nguyệt Hoài thấy mà nhíu mày, nói: “Tôi cõng anh ta, anh bị thương rồi, phải tiết kiệm sức lực!”
“Không được!” Yến Thiếu Ngu vẫn chưa lên tiếng từ chối thì Điền Tĩnh đã nói trước rồi
Cô ra mặt đầy cảnh giác nhìn Cố Nguyệt Hoài, chắn trước mặt Tống Kim An, ánh mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài như nhìn mãnh thú và dòng nước lũ (*)
(*): nguyên văn là “洪水猛兽”, ám chỉ tai họa ghê gớm
Cố Nguyệt Hoài cười như không cười nhìn Điền Tĩnh: “Cô dựa vào đâu mà nói là không được?”
Điền Tĩnh cắn môi: “Tôi..
Ý của tôi là, chân của tôi cũng bị thương rồi, cô có thể dìu tôi không?”
Nghe vậy, Cố Nguyệt Hoài bật cười, trong tiếng cười là sự châm chọc không hề che giấu: “Điền Tĩnh, cô uống lộn thuốc hả
Đã cứu các cô rồi thì cô nên biết ơn sâu sắc đi, còn mong tôi dìu cô
Không giết cô tại đây là tôi đã nhân từ rồi.”
Trước mặt Yến Thiếu Ngu, cô không hề che giấu sự căm ghét và thù hận dành cho Điền Tĩnh. 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.