Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 194: Nhà gỗ của người canh rừng





Nghe lời lẽ khinh miệt và châm chọc chẳng hề nương tình của Cố Nguyệt Hoài, Điền Tĩnh mặt đầy bối rối
Cô ta dùng hết sự kiềm chế của mình mới dằn lại được cơn nóng giận, thậm chí còn cố ép mình nặn ra một nụ cười: “Nguyệt Hoài, tôi và thanh niên trí thức Tống xuống đây tìm cô và thanh niên trí thức Yến, dù ngày xưa chúng ta có chuyện không vui gì thì cũng nên hóa thù thành bạn, cùng nhau vượt qua khi ở trong thời điểm khó khăn thế này chứ nhỉ
Thanh niên trí thức Yến thấy sao?”
Nụ cười trên mặt Điền Tĩnh cứng đờ, biết điểm yếu của Cố Nguyệt Hoài là Yến Thiếu Ngu nên cố tình hỏi ý kiến anh
Giờ Tống Kim An được Yến Thiếu Ngu cõng trên lưng, cô ta lại đến đây vì Cố Nguyệt Hoài, có sao thì mọi người cũng là châu chấu trên một sợi dây thừng, Yến Thiếu Ngu cũng không đến nỗi bỏ mặc cô ta giống Cố Nguyệt Hoài được
Yến Thiếu Ngu chẳng thèm quan tâm tới Điền Tĩnh, ngước mắt lên nhìn Cố Nguyệt Hoài: “Tìm chỗ trú mưa trước.”
Cố Nguyệt Hoài cười khanh khách, đi đến bên cạnh Yến Thiếu Ngu, tiện tay nhặt một cành cây khô để mở đường phía trước
Chiếc liềm của cô lúc nãy đã kẹt trên người con sói rồi, sau khi tiếng súng vang lên thì con sói nhanh chóng trốn đi làm chiếc liềm của cô cũng mất theo
Điền Tĩnh nhìn bóng lưng hai người đằng trước, lại cúi xuống nhìn cổ chân đầm đìa máu tươi của mình, suýt thì nghiến gãy cả răng, cô ta phải đi theo họ, nếu không thì một khi rời khỏi đội, chỉ có mình cô ta thì e là cái chết cũng chẳng còn xa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mưa ngày càng nặng hạt, khắp nơi trong rừng đều là tiếng mưa rả rích
Không biết đã đi được bao lâu, cuối cùng Cố Nguyệt Hoài đã thấy được một ngôi nhà gỗ cũ
Cô nói: “Phía trước có một căn nhà gỗ, có lẽ là nơi ở của kiểm lâm viên lúc trước, chúng ta qua đó trú mưa trước nhé.”
Yến Thiếu Ngu ừm một tiếng, đôi môi hồng hào đã mất đi huyết sắc vì mất máu quá nhiều, vết thương trên cổ tay cũng đã hơi trắng do ngâm trong nước mưa, Tống Kim An vẫn còn hôn mê, không hề có dấu hiệu tỉnh lại
Còn Điền Tĩnh thì đi theo ở đằng xa, đi đứng loạng choạng, nhưng cũng coi như là bền bỉ
Cố Nguyệt Hoài đứng thẳng tắp trước căn nhà gỗ, vách nhà đã hơi mục, cô dùng cành gỗ trong tay đẩy cửa ra, chỉ nghe một tiếng “kẽo kẹt” làm người ta thấy ê răng, ngay sau đó, xoạch một tiếng và có một cái bóng màu vàng thon dài lủi ra, trốn vào trong màn mưa
Cố Nguyệt Hoài hơi giật mình, hoàn hồn thở phào: “Là chồn.”
Cô cầm thanh gỗ tiến vào nhà, bên trong có chút ít mạng nhện và lá khô, nóc nhà rắn chắc, không bị dột mưa
Nhà gỗ chật chội, chỉ có một gian nhà trống, chẳng có lấy một chiếc giường, Cố Nguyệt Hoài nói: “Vào trong đi, bên trong không có gì, chúng ta có thể tạm thời nghỉ chân trú mưa tại đây, anh bị thương rồi, băng bó vết thương trước đã, chuyện rời đi chờ mưa tạnh rồi nói.”
Yến Thiếu Ngu gật đầu, cõng Tống Kim An đi vào nhà gỗ, thả anh ấy lên đống rơm khô
Trước là đấu một trận với bầy sói rồi lại cõng Tống Kim An suốt đường đi, Yến Thiếu Ngu cũng đã hơi kiệt sức rồi, vừa thả người xuống là đặt mông ngồi xuống đất, cánh tay run rẩy, vết thương đau tới mức gần như đã tê dại
Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, nhìn vết thương trên tay anh nói: “Vết thương phải được xử lý nhanh chóng, chỗ này là nơi hoang vu hẻo lánh, nếu bị cảm thì phiền to rồi, anh chờ lát, tôi ra ngoài tìm thảo dược cầm máu!”
Nói thì nói vậy nhưng cô cũng không có hy vọng sẽ tìm được thảo dược, chỉ muốn tìm chỗ không người để lấy nước giếng ra thôi
Nước giếng không gian có công dụng chữa lành, có lẽ có thể phòng cảm, có ích cho vết thương của Yến Thiếu Ngu, nếu là người khác, đương nhiên cô sẽ không tốn công lấy nước giếng không gian ra, nhưng là Yến Thiếu Ngu, phải cứu anh mới được
Khi Cố Nguyệt Hoài đứng dậy rời khỏi, Yến Thiếu Ngu lại nắm chặt cổ tay cô: “Không cần đi.”
Anh lắc đầu, lấy rượu trong vạt áo ra vặn nắp đổ lên vết thương, rượu mạnh rửa vết thương, đau tới nỗi gân xanh trên thái dương của Yến Thiếu Ngu giật giật, tuôn mồ hôi lạnh, cánh tay cũng run lên không ngừng, nhưng anh cũng ngoan cường không kêu than một tiếng nào
Hàng lông mi của Cố Nguyệt Hoài run nhẹ, thấy hơi xót xa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lúc này, Điền Tĩnh cũng đã đến, cô ta lê cái chân bị thương vào nhà gỗ, dè dặt nhìn Cố Nguyệt Hoài một cái rồi lập tức vòng qua hai người ngồi xuống bên cạnh Tống Kim An, còn dời đầu anh ấy lên chân mình để giúp anh ấy nằm thoải mái hơn
Yến Thiếu Ngu thờ ơ nhìn lướt qua rồi thôi, mà Điền Tĩnh lại ngửi thấy mùi rượu trong không khí
Cô ta nhúc nhích cổ chân vừa tê vừa đau của mình, do dự một hồi rồi nói: “Thanh niên trí thức Yến, cổ chân tôi cũng bị sói cắn bị thương, có thể mượn rượu của anh để dùng không?”
Điền Tĩnh cũng không ngốc, biết vết thương bị nhiễm trùng tại nơi hoang vu hẻo lánh này chắc chắn sẽ chẳng sống nổi
Mục đích của cô ta là gia tăng cảm tình với Tống Kim An, chứ không phải bỏ mạng tại khu rừng này
Ánh mắt của Yến Thiếu Ngu toát ra vẻ lạnh lùng, giọng điệu mất kiên nhẫn: “Ở trên đỉnh núi cô cắt dây thừng của Cố Nguyệt Hoài, hại người không thành còn giả vờ xuống đây tìm cô ấy, cô đang âm mưu điều gì?”
Nếu không phải Điền Tĩnh, họ sẽ không đi đến bước đường này, còn có mặt mũi hỏi xin rượu sao
Rượu của anh, không phải ai cũng có thể dùng
Điền Tĩnh nín thở, ánh mắt dao động bất an, vừa ấp úng vừa ấm ức nói: “Không phải tôi, thật sự không phải tôi, tôi chỉ muốn giúp, ai ngờ dây thừng trong đội lại không chắc chắn thế, tôi đã đến đây bù đắp rồi.”
Nói một hồi rồi nước mắt rơi lã chã, rơi từng giọt lên mặt Tống Kim An, giống như một tín hiệu gì đó gọi người luôn hôn mê cả đường đi này tỉnh lại
“Ưm...” Tống Kim An giơ tay ôm ngực, gương mặt nhăn nhúm đau đớn
Cố Nguyệt Hoài cười nhạo, Điền Tĩnh và Tống Kim An này thật sự là duyên tiền định từ kiếp trước mà, kể từ khi họ quen biết nhau, lần nào Điền Tĩnh gặp chuyện cũng có Tống Kim An ra mặt giúp, cũng như lúc này đây, Điền Tĩnh bị họ chất vấn thì Tống Kim An lại tỉnh dậy
Điền Tĩnh mừng rỡ: “Thanh niên trí thức Tống, anh tỉnh rồi!”
“Đồng..
Đồng chí Điền, chúng ta, chúng ta được cứu rồi?” Thanh niên trí thức Tống hơi mờ mịt, tay ôm ngực siết lại
Cố Nguyệt Hoài liếc hai người họ một cái rồi bình thản nói: “Không được cứu, đang trú mưa trong nhà gỗ của người canh rừng đây.”
Nghe giọng cô, Tống Kim An đơ người, lập tức rục rịch ngồi dậy, giờ mới phát hiện lúc nãy mình gối đầu lên đùi Điền Tĩnh, sắc mặt anh ấy hết xanh rồi lại trắng, nhìn Cố Nguyệt Hoài xong lại nhìn Yến Thiếu Ngu, chỉ thấy hơi bị lẫn lộn không gian và thời gian
“Chúng ta...” Tống Kim An mấp máy môi, nhớ ra chuyện trước khi hôn mê
Sắc mặt anh ấy hơi tệ, lập tức nhìn sang cổ chân của Điền Tĩnh, ống quần đã bị máu tươi thấm ướt, trông hơi thảm: “Đồng chí Điền, vết thương của cô...”
“Tôi, tôi không sao.” Điền Tĩnh cười khổ lắc đầu, lúc nói câu này lại nhìn sang rượu trong tay Yến Thiếu Ngu một cái
Yến Thiếu Ngu khẽ híp đôi mắt hẹp dài lại, nhắm mắt nghỉ ngơi, gương mặt trắng bệch hiếm khi lộ ra chút yếu đuối
Tống Kim An nhìn rượu trong tay anh, vừa định lên tiếng thì Cố Nguyệt Hoài đã nói với Yến Thiếu Ngu: “Mệt nhọc lâu vậy chắc anh cũng đói rồi, tôi ra ngoài tìm ít đồ ăn, tôi sẽ về ngay.”
Cô nói xong, cũng không chờ Yến Thiếu Ngu lên tiếng ngăn cản đã lao vào trong màn mưa, biến mất ở gần căn nhà gỗ
“Cố Nguyệt Hoài
Quay lại!” Yến Thiếu Ngu vừa đứng dậy đã bị cơn chóng mặt làm ngã ngồi trở lại trên đất, mất quá nhiều máu, vết thương lại bị ngâm nước mưa, dù đã dùng rượu mạnh khử trùng nhưng cơ thể vẫn bị ảnh hưởng
“Thiếu Ngu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cậu sao vậy?” Tống Kim An hoảng sợ, giờ mới nhìn thấy vết thương sâu thấy xương trên cổ tay anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.