Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 195: Tim đập rộn ràng





Yến Thiếu Ngu cau mày, lắc đầu: “Dùng đống rơm này để nhóm lửa đi.”
Vừa dứt lời, anh lấy một hộp diêm từ trong túi quần ra, may là anh mặc áo khoác da ở bên ngoài nên là quần áo bên trong không bị ướt, vậy nên diêm vẫn dùng được
Tống Kim An liên tục gật đầu, cầm lấy diêm, chất rơm thành một đống rồi nhanh chóng nhóm lửa
Nhưng vì bận rộn quá nên anh ấy cũng quên mất rằng mắt cá chân của Điền Tĩnh đang bị thương, mãi cho đến khi cô ta tái mặt và hét lên trong đau đớn thì Tống Kim An mới nhớ ra
Anh ấy quay lại nhìn Điền Tĩnh, rồi chợt nhớ ra là chân của Điền Tĩnh đang bị thương do bị sói cắn
Sau khi nhận ra điều đó, Tống Kim An mang theo vẻ mặt áy náy hỏi: "Đồng chí Điền, cô sao rồi
Điền Tĩnh lắc nhẹ đầu, nở một nụ cười yếu ớt với Tống Kim An: "Tôi ổn, chỉ cần anh không sao là tôi yên tâm rồi
Chúng ta sẽ quay về một cách an toàn thôi
Nụ cười thuần khiết trên môi Điền Tĩnh khiến đầu của Tống Kim An choáng váng
Cả người anh ấy như được bao phủ trong một luồng ánh sáng thần thánh, khiến cho mọi thứ xung quanh bỗng trở nên ấm áp khó tả
“A…” Điền Tĩnh khẽ kêu lên đau đớn, mồ hôi lạnh túa ra bên má
Tống Kim An chợt bừng tỉnh, lia mắt xuống nhìn vết bầm trên mắt cá chân đã chuyển sang màu xanh, vẻ mặt lo lắng nhìn Yến Thiếu Ngu, giọng điệu năn nỉ: "Thiếu Ngu, vết thương của đồng chí Điền nghiêm trọng quá rồi, cần phải khử trùng ngay thôi.”
Yến Thiếu Ngu nhìn bầu không khí vui vẻ giữa hai người với vẻ mặt lạnh lùng, hơi nhướng mày đầy kiêu ngạo nói: “Liên quan gì đến tôi?”
Sắc mặt Điền Tĩnh tái nhợt xuống, vẻ bất an hiện dần lên trong đôi mắt
Đôi môi của Tống Kim An khẽ mấp máy, bất lực nói: "Thiếu Ngu, chúng ta đang mắc kẹt với nhau mà, phải hỗ trợ lẫn nhau chứ
Nếu mà cứ dè chừng nhau như thế này, thì làm sao mà an toàn rời khỏi đây được
Khóe môi của Yến Thiếu Ngu khẽ giật, giọng điệu lạnh lùng pha chút quyến rũ: "Hỗ trợ lẫn nhau
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cậu chắc chứ
Cậu biết gì về cô ta
Hồi nãy ở trên đỉnh núi, chính mắt tôi đã nhìn thấy cô ta chém đứt dây thừng của Cố Nguyệt Hoài kia kìa, hạng người như vậy, cậu dám tin tưởng cô ta nhưng tôi thì không, tôi không dám đặt mạng sống của mình vào tay một người như vậy đâu, bộ cậu ngại mình sống dai quá hay gì
Nghe vậy, sắc mặt Điền Tĩnh bỗng thay đổi, giọng nói khàn khàn yếu ớt: “Tôi không làm, thanh niên trí thức Tống, tôi thật sự không làm, tôi chỉ muốn giúp đỡ thôi
Trời vừa mưa to vừa tối, tôi không thấy rõ, nên mới khiến cho mọi thứ bị rối tung lên.”
Điền Tĩnh trông như một đóa hoa trắng bé nhỏ vô hại với con người và động vật, cô ta vừa khóc là Tống Kim An liền đau lòng. 
Anh ấy thở dài, cố gắng giúp Điền Tĩnh giải thích: “Đồng chí Điền thật sự không cố ý mà, nếu không thì sao lại phải bất chấp nguy hiểm xuống tìm biên tập Cố với cậu chứ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cô ấy đã cố gắng để sửa sai rồi, chúng ta nên bao dung tha thứ chứ.”
Xưa nay anh ấy luôn đối xử tốt với tất cả mọi người và không bao giờ nghĩ xấu về ai
Vả lại, Điền Tĩnh cũng không hề giống một người xấu
Yến Thiếu Ngu đứng dậy đi tới cửa, nhìn cơn mưa càng ngày càng lớn, không muốn nghe hai người đó nói chuyện
Cả đám đang bị mắc kẹt trong ngôi nhà gỗ nhỏ này, đồ dùng trong tay vô cùng quan trọng, rượu còn là thứ có thể dùng để bảo vệ tính mạng khi gặp nguy hiểm thì sao anh có thể đưa nó cho một kẻ mang trái tim ác độc như Điền Tĩnh được chứ
Tống Kim An nhìn Yến Thiếu Ngu đang im lặng rồi lại nhìn qua Điền Tĩnh như sắp ngất đi vì đau thì cắn răng đi về phía trước nói chuyện với Yến Thiếu Ngu: “Thiếu Ngu, tôi biết cậu không thích đồng chí Điền nhưng cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp mà, bình thường dì Thanh cũng rất thích làm việc thiện, cậu còn là con ruột của dì thì sao có thể nhắm mắt làm ngơ với đồng chí Điền được chứ
Nghe vậy, Yến Thiếu Ngu cau mày, vẻ mặt lại càng lạnh lùng hơn
Anh lặng lẽ nhìn Tống Kim An một lúc, không nói gì thêm, đưa chai rượu ra
Tống Kim An thở phào nhẹ nhõm, đưa một tay cầm lấy rượu, tay còn lại thì giơ lên ​​vỗ nhẹ vào vai Yến Thiếu Ngu: “Tôi biết cậu không phải là kiểu người thấy chết không cứu mà
Nếu chúng ta hợp tác với nhau, thì nhất định chúng ta sẽ bình an sống sót quay về
Nói xong, anh ấy liền lấy rượu để sát trùng vết thương trên chân của Điền Tĩnh, chỉ một lúc sau, trong căn nhà gỗ đã vang lên tiếng kêu đau đến tan nát cõi lòng của Điền Tĩnh, xử lý vết thương xong, cả người Điền Tĩnh cũng ướt nhẹp như vừa được vớt ra khỏi hồ nước
Quần áo ướt đẫm nước mưa mặc trên người vẫn chưa khô, nay mồ hôi lạnh lại toát ra vì đau đớn
Tống Kim An nhìn Điền Tĩnh co ro cuộn vào một góc với gương mặt tái nhợt thì ánh mắt hiện lên chút đau lòng: “Đồng chí Điền, mặc đồ ướt dễ bị bệnh lắm, cô cởi áo khoác ngoài ra đi, tôi sẽ giúp cô làm khô nó
Nghe vậy, Điền Tĩnh khẽ khựng lại, ngẩng đầu nhìn Tống Kim An
Gương mặt của anh ấy vẫn rất ngây thơ và trong sáng, không hề có chút ý xấu xa nào, trong sạch đến mức khiến người khác không nỡ làm tổn thương anh
Cô ta thật sự không hiểu được tại sao một người như Cố Nguyệt Hoài lại có thể có được một người đàn ông tốt đẹp như vậy
Điền Tĩnh cười lạnh trong lòng, nhưng không để lộ ra mặt, cô ta nhìn Yến Thiếu Ngu đang đứng trước cửa quay lưng về phía họ, nhỏ giọng nói: "Cái này… không ổn lắm á
Tống Kim An cười khổ nói: “Đồng chí Điền, cơ thể đồng chí đang yếu rồi, nếu mà không phơi khô quần áo nữa thì sẽ bị bệnh thật đó
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ở một nơi như này mà lại nhiễm trùng rồi sốt, mà còn không có thuốc thang gì thì tôi sợ cô không trụ được lâu đâu
Tất nhiên là anh ấy cũng biết làm như vậy thì không ổn lắm, dù sao chỗ này khá lớn, ở đây còn có hai người đàn ông trưởng thành là anh ấy và Yến Thiếu Ngu mà để một cô gái phải cởi đồ như vậy thì hơi xấu hổ, nhưng mà vào thời điểm quan trọng như này thì không thể câu nệ tiểu tiết được
Điền Tĩnh cắn môi, nhìn vào gương mặt chân thành của Tống Kim An, cuối cùng cũng quyết định cởi áo
Vừa cởi đồ ra, cô ta đã run lên vì lạnh, chỉ có thể ngồi bên đống lửa để sưởi ấm
Tống Kim An dùng cành cây đỡ áo, đặt bên cạnh đống lửa để hong khô, lâu lâu thêm chút rơm khô vào ngăn không cho lửa bị tàn
Bầu không khí bỗng chốc yên lặng
Trong sự tĩnh lặng của trời đất, dường như chỉ còn lại tiếng mưa rơi tầm tã
Tống Kim An vừa hong khô quần áo, vừa nhìn trời mưa to bên ngoài, trên mặt cũng lộ ra vẻ lo lắng: “Không biết biên tập Cố đi đâu rồi, mưa lớn như vậy, bên ngoài còn có sói thoắt ẩn thoắt hiện, sợ là đã gặp phải chuyện gì nguy hiểm rồi.”
Yến Thiếu Ngu nhướng mày, vẻ mặt hơi không vui
Không khí lạnh bao lấy cơ thể anh, khiến cho nhiệt độ trong nhà gỗ của kiểm lâm viên bỗng giảm xuống
Tống Kim An chợt tỉnh táo lại, vỗ vỗ miệng: "Phỉ phui, biên tập Cố may mắn như vậy, sao có thể gặp chuyện được chứ, không biết cô ấy có tìm được cái gì để giúp chúng ta no bụng không nhỉ
Vừa nói, anh ấy vừa nở nụ cười hơi rầu rĩ
"Tôi sẽ đi tìm cô ấy
Yến Thiếu Ngu nói rồi nhấc chân lao ra màn mưa
Cũng chính vào lúc này, một bóng người mảnh khảnh chạy ra từ trong rừng
Quần áo trên người ướt đẫm, tóc cũng bị nước mưa xối dính hết vào mặt
Dường như cô có thể cảm nhận được ánh mắt của Yến Thiếu Ngu nên bất chợt ngẩng đầu nhìn qua, ngay lập tức, gương mặt khẽ nở một nụ cười rạng rỡ
Cố Nguyệt Hoài vội chạy tới, nâng món đồ đang giữ trong ngực lên, hơi kiêu ngạo nói: "Nhìn nè
Yến Thiếu Ngu nhìn gương mặt dù chật vật nhưng vẫn rất xinh đẹp của Cố Nguyệt Hoài, nghe được lời cô nói, liền liếc mắt nhìn con thỏ mập đang được cô ôm ở trong lòng, không rõ đấy là cảm giác gì, anh chỉ biết trái tim mình đang đập vô cùng rộn ràng. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.