Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 196: Cố Nguyệt Hoài, tôi biết cô hận tôi





Yến Thiếu Ngu vô thức lơ đi tiếng tim đập của mình, nhìn vẻ mặt như đang dâng hiến bảo vật của cô, gật đầu nói: “Thỏ rất béo.”
Khóe miệng Cố Nguyệt Hoài không khỏi khẽ giật, cúi đầu nhìn con thỏ trong ngực
Hừm… có lẽ là vì con thỏ này đã quen ăn lá mềm và cỏ xanh trong không gian Sumeru nên trông khá mập, nhìn rất chắc thịt, con này mà làm thành thỏ thái hạt lựu xào cay ăn với cơm thì chắc là ngon lắm
Yến Thiếu Ngu nhìn những giọt nước đang đọng trên gương mặt của cô, khẽ cau mày: “Quay về trước đã.”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, quay về nhà gỗ với Yến Thiếu Ngu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khi đối mặt với Cố Nguyệt Hoài thì Tống Kim An vẫn có chút dè chừng, nhưng anh ấy vẫn rất vui khi thấy cô bình an quay về, ý cười hiện lên trong đôi mắt màu nâu nhạt, giọng nói của anh ấy cũng thoải mái hơn một chút: "Biên tập Cố
Điền Tĩnh nâng đôi mắt mệt mỏi nhìn gương mặt vui vẻ của Tống Kim An khi đối diện Cố Nguyệt Hoài, đáy lòng bỗng lạnh lẽo
Có lẽ thành kiến trước đó khiến cô ta luôn cảm thấy Tống Kim An sẽ thuộc về Cố Nguyệt Hoài, nên là khi thấy hai người đó nhìn nhau cười lại làm cho cô ta có cảm giác như bị gai đâm vào lưng vậy, hận không thể giết Cố Nguyệt Hoài ngay
Cảm nhận được sát ý quanh đây làm Cố Nguyệt Hoài hơi nhướng mi, cười lạnh nhìn Điền Tĩnh: "Nhân lúc tôi không có ở đây, cô lại trơ tráo đòi rượu sao
Hay là lại để cho Tống Kim An xin xỏ giúp cô rồi
Điền Tĩnh, cô không biết xấu hổ à
Giọng nói của cô không hề che giấu sự khinh thường và chán ghét khiến nụ cười trên mặt Tống Kim An bỗng cứng đờ
Mặc dù anh ấy cảm nhận được sự bất hòa giữa Điền Tĩnh và Cố Nguyệt Hoài nhưng không ngờ lại tệ đến mức như nước với lửa vậy, với tình hình này, cô không hề chừa cho Điền Tĩnh chút mặt mũi nào
Tống Kim An mím môi, ngập ngừng nói: "Biên tập Cố, giữa cô và đồng chí Điền có hiểu lầm gì sao
Cố Nguyệt Hoài ném con thỏ chết trong tay xuống đất, cẩn thận đặt ống tre xuống đất, bên trong chứa đầy nước, rất trong, sau đó lấy mấy quả dại hái được trên núi ra từ trong túi áo
Đồ ăn không quá nhiều, nhưng cũng đủ cho tối nay
Sau khi đặt hết đồ xuống, cô mới duỗi tay ra, thờ ơ liếc nhìn Tống Kim An: "Hiểu lầm
Cô khẽ cong môi cười, nhưng trong mắt lại không hề vui vẻ chút nào: “Anh không biết chuyện đã xảy ra giữa chúng tôi thì lên tiếng xen vào làm gì
Tôi và cô ta không có hiểu lầm gì hết, mà từ nay về sau, không phải cô ta chết thì là tôi sống.”
Giọng nói của Cố Nguyệt Hoài rất nhẹ, nhưng lại lọt vào tai của tất cả mọi người, giống như một tảng đá lớn rơi xuống mặt hồ đang tĩnh lặng, gây ra hàng ngàn đợt sóng khiến sắc mặt của Tống Kim An tái nhợt đi
Yến Thiếu Ngu khẽ nheo mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài, vẻ mặt hơi trầm xuống, không biết đang suy nghĩ gì
Sắc mặt Điền Tĩnh cũng tái nhợt, vẻ mặt vốn bình tĩnh dần không kiềm chế được
Cô ta không ngờ Cố Nguyệt Hoài lại nói thẳng ra như vậy, thậm chí còn nói đến sống chết nữa chứ, mà nếu đã không sợ bị Tống Cẩm An và Yến Thiếu Ngu nghe thấy rồi đánh giá thì có vẻ rất là hận mình rồi
Nhưng mà tại sao
Từ lúc xuyên không đến nay có bao giờ cô ta chiếm được lợi ích của ai đâu, ngược lại còn chịu rất nhiều thiệt thòi, cô ta cũng hận Cố Nguyệt Hoài lắm nhưng dù vậy thì cô ta cũng đâu có thể hiện cảm xúc rõ ra như thế này đâu, rốt cuộc thì sự thù hận ấy đến từ đâu chứ
Chẳng lẽ kiếp trước cô chịu thua thiệt gì đó dưới tay của nguyên chủ, nhưng tác giả lại không đưa vào trong truyện sao
Điều này hợp lý sao
Đầu óc của Điền Tĩnh không ngừng quay cuồng, lòng bàn tay nắm chặt đống rơm, ánh mắt lóe lên
Cố Nguyệt Hoài nói ra mối hận của mình với Điền Tĩnh xong, cô nhìn Yến Thiếu Ngu với đôi mày cong cong, như thể người vừa nói ra những lời ác độc một cách bình tĩnh, lạnh lùng không phải là cô vậy: “Thiếu Ngu, anh sơ chế con thỏ đi, hôm nay tụi mình ăn thỏ nướng nhé.” 
Yến Thiếu Ngu khẽ nhìn cô, phát ra tiếng “ừm” từ trong mũi
Anh nhặt con thỏ béo lên, rút ​​dao găm ra, lưu loát xẻ con thỏ ra rồi lột da, sau đó chôn nội tạng, lông thỏ và những phần không ăn được xuống đất để tránh mùi máu thu hút những vị khách không mời mà đến
Yến Thiếu Ngu xuyên con thỏ đã được xử lý sạch sẽ qua que gỗ, Cố Nguyệt Hoài thì cầm quả dại, nghiền nát thành nước rồi bôi lên thịt thỏ để tăng thêm hương vị tránh cảm giác khó ăn khi không có dầu và muối
Cố Nguyệt Hoài tự giác đảm nhiệm chức vụ đầu bếp đứng nướng, không ai có thể nghi ngờ về tài nghệ nấu nướng của cô, chỉ một lúc sau, hương thơm nồng nàn của thịt lan tỏa khắp căn nhà gỗ khiến bụng của mọi người liên tục sôi lên, lục phủ ngũ tạng run lên vì đói
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Con thỏ vừa to, vừa béo, sau khi nướng xong, Cố Nguyệt Hoài xé một cái chân thỏ đưa cho Yến Thiếu Ngu
Yến Thiếu Ngu nhận lấy, nhìn thoáng qua Tống Kim An đang rũ mi, không nói thêm gì nữa, ăn một miếng lớn, hương thơm của thịt thỏ xộc vào mũi, thịt thỏ vừa thơm vừa dai, càng nhai càng thơm, để lại cho người ăn một dư vị bất tận
Trong thoáng chốc, anh có ảo giác như được quay lại hồi tuổi thơ, suốt ngày bắt gà và thỏ trong quân đội, rồi lại lén nướng lên ăn như một phần thưởng cho bản thân
Cố Nguyệt Hoài ăn không nhiều, chỉ xé một miếng thịt thỏ rồi nhai từ từ
Thịt thỏ mềm, vừa mỏng vừa giòn, lại còn thoang thoảng vị trái cây, khi đã đưa vào miệng rồi thì thật sự không thể ngừng ăn được, tiếc là hơi thiếu muối, chứ có là đã ngon hơn rồi
Trong nhà gỗ nhỏ chỉ còn lại tiếng nhai nuốt, mùi thơm tràn ngập trong không khí càng khiến người ta khó chịu hơn
Điền Tĩnh lạnh lùng nhìn Cố Nguyệt Hoài, sau đó bỗng tỏ vẻ đáng thương nói: "Nguyệt Hoài, tôi biết cô hận tôi, nhưng Tống Kim An vô tội mà, trong tay cô có nhiều đồ ăn như vậy sao lại không chia cho Tống Kim An một ít
Nghe vậy, Cố Nguyệt Hoài mỉm cười
Cô vui vẻ nói: “Được thôi, Tống Kim An, tôi cũng không phải kiểu người keo kiệt, anh và Thiếu Ngu là anh em lớn lên cùng nhau, tôi vẫn sẽ chia thịt thỏ cho anh, cơ mà, anh có thể đảm bảo rằng mình sẽ giữ ăn một mình chứ không chia cho Điền Tĩnh không?”
Lời vừa nói xong, sự lúng túng đã tràn ngập trong không khí
Yến Thiếu Ngu nhìn Cố Nguyệt Hoài với ánh mắt kỳ lạ, anh chưa bao giờ thấy ai có thể "làm khó người khác" một cách tự nhiên như vậy
Dường như cô không hề quan tâm đến ánh mắt của người khác, thậm chí còn thích làm cho nước trở nên đục ngầu nhất có thể
Điền Tĩnh vừa mới mở miệng xin đồ ăn cho Tống Kim An thì đã bị Cố Nguyệt Hoài nói như vậy rồi thì liệu anh ấy sẽ đồng ý hay là không đây
Nếu anh ấy đồng ý thì có vẻ giống một kẻ vô ơn và không đáng tin cậy quá nhỉ
Còn nếu không đồng ý thì hôm nay anh ấy sẽ bị đói bụng
Nhưng mà với sự hiểu biết của anh về Tống Kim An thì anh ấy sẽ không chấp nhận đâu, thậm chí sẽ còn hơi tức giận với Cố Nguyệt Hoài nữa
Chỉ là không biết việc khiến Tống Kim An ghét Cố Nguyệt Hoài có phải là mục đích của Điền Tĩnh hay không
Đúng như dự đoán, ngay sau đó Tống Kim An đã có phản ứng
Ban đầu anh ấy chỉ im lặng, sau đó gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, một lúc sau anh ấy lạnh lùng nói: "Không cần, cảm ơn
Cố Nguyệt Hoài nhếch khóe môi, không để ý đến giọng nói lạnh lùng của Tống Kim An, thay vào đó rút ra một chiếc chân thỏ khác đưa cho Yến Thiếu Ngu: “Ừ, tôi đã khách khí rồi, anh ấy không ăn thì đồ ăn để lại cho chúng ta càng nhiều, anh ăn nhiều thêm một chút nhé
Khóe miệng của Yến Thiếu Ngu khẽ giật, anh nhìn Cố Nguyệt Hoài như đang nhìn một sinh vật lạ nào đó
Cố Nguyệt Hoài, cô đúng là biết cách chọc giận người khác
Ngay cả một thanh niên đẹp trai như Tống Kim An cũng tức giận đến mức mí mắt giật giật rồi kìa
Anh ấy nhìn về phía Điền Tĩnh, có vẻ như sắp nghẹt thở tới nơi, nói: "Đồng chí Điền, chắc cô cũng đói bụng rồi nhỉ
Tôi ra ngoài kiếm chút đồ ăn nhé." 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.