Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 197: Đời này cô đến đòi nợ à?





Sắc mặt Điền Tĩnh tái nhợt, cô ta đưa tay nắm lấy quần áo của Tống Kim An, lắc đầu nói: "Tôi không đói, đừng đi, bên ngoài rất nguy hiểm.”
Trong giọng nói mang theo tiếng nức nở, trong ánh mắt tràn đầy vẻ không đồng ý và lo lắng cho Tống Kim An
Những cảm xúc bộc lộ như vậy lập tức xoa dịu trái tim vốn tức giận vì Cố Nguyệt Hoài của Tống Kim An, từ dưng khiến anh ấy hơi mềm lòng
Yến Thiếu Ngu ngồi ăn thịt thỏ, ăn từng miếng lớn, ăn rất nhanh, vô cùng sạch sẽ
Ngay lúc Cố Nguyệt Hoài chuẩn bị đưa những con thỏ còn lại ra đã thấy Yến Thiếu Ngu lắc đầu
Vẻ mặt cô bình thản, biết Yến Thiếu Ngu lo lắng cho Tống Kim An
Quả nhiên, mười lăm phút sau, anh liền nói với Tống Kim An: “Đi thôi, tôi với cậu đi tìm cái gì ăn.”
Anh và Tống Kim An lớn lên cùng nhau nên đương nhiên biết rõ bản lĩnh của anh ấy thế nào
Ở trong núi hoang vu như vậy, tất cả những gì anh ấy học được trước đây đều không có tác dụng gì, không thể dùng piano và violin để cảm hóa lợn rừng với thỏ
Nhưng từ đầu đến cuối Tống Kim An đều là người vô tội
Kể từ khi họ bị mắc kẹt ở đây đã được khoảng ba tiếng, trước tiên họ phải dự trữ một số thực phẩm và bảo toàn sức lực
Vừa vặn anh cũng chuẩn bị đi ra ngoài săn ít động vật để phòng ngừa
Nếu mưa to vẫn kéo dài và ngày càng nặng hạt hơn, các loài động vật có thể sẽ không chịu ra ngoài, cũng không biết họ sẽ bị mắc kẹt ở đây bao lâu
Việc tích trữ nhiều lương  thực hơn là không thừa
Nghe vậy, Tống Kim An cũng yên lặng thở phào nhẹ nhõm
Vừa rồi anh ấy mới cãi nhau với Cố Nguyệt Hoài, nếu phải một mình ra ngoài tìm đồ ăn, anh ấy thực sự hơi sợ hãi
Điền Tĩnh cũng không còn nói không cho Tống Kim An đi
Cô ta đói bụng, do bị thương mà nhiệt độ cơ thể cũng giảm xuống
Nếu tiếp tục như vậy, đến đêm nay sẽ không chịu nổi mà ngã bệnh
Cô ta không thể chết, cô ta phải sống sót trở về
Chỉ còn sống mới có hy vọng
Yến Thiếu Ngu liếc nhìn Cố Nguyệt Hoài rồi đứng dậy chuẩn bị đi săn
Cố Nguyệt Hoài đưa tay nắm lấy cánh tay của anh, thanh âm bình tĩnh, không có dấu hiệu tức giận: “Chờ một chút.”
Toàn thân Tống Kim An căng thẳng, cho rằng Cố Nguyệt Hoài đang muốn ngăn cản Yến Thiếu Ngu, trên mặt cười khổ trong chốc lát
Nếu Yến Thiếu Ngu thật sự không đi, một mình anh ấy đi ra ngoài, có lẽ chẳng hiểu vì sao đã bị sói ăn sạch
Ấn đường Yến Thiếu Ngu giật giật, liếc nhìn cô: “Sao vậy?”
Cố Nguyệt Hoài để ống tre chứa nước giếng lên lửa đun sôi
Suy nghĩ một chút, cô cởi áo ngoài ra, xé vạt áo thu bên trong thành mấy mảnh, cho vào trong ống tre đun sôi: “Đợi một chút
Tay của anh, băng bó lại trước đi.”
Nghe vậy, Yến Thiếu Ngu và Tống Kim An đều ngây ngẩn cả người, vẻ mặt phức tạp nhìn Cố Nguyệt Hoài
Cố Nguyệt Hoài mặc một chiếc áo khoác mỏng mùa thu, toàn bộ chiếc áo bị mưa làm ướt, bộ đồ lót màu đen lộ ra ngoài
Đồ lót của những năm 1970 đều được làm bằng vải thô, kiểu dáng cứng nhắc, chủ yếu chỉ có tác dụng che ngực, không ưa nhìn lắm
Tuy nhiên, cảnh tượng này khiến sắc mặt của Yến Thiếu Ngu hơi tối lại
Sau một lúc lâu, anh cởi áo khoác da của mình, khoác lên đầu Cố Nguyệt Hoài
Cố Nguyệt Hoài sửng sốt, chui ra khỏi áo khoác nhìn Yến Thiếu Ngu, lớp áo bên trong không bị ẩm ướt
Có lẽ là bởi vì anh vừa mới cởi ra nên vẫn còn mang theo chút ấm áp,  xen lẫn vào là hơi thở lành lạnh thuộc về Yến Thiếu Ngu
Điền Tĩnh, người vẫn luôn nằm trong đống rơm để sưởi ấm có chút ngây người, nghi ngờ liếc nhìn Yến Thiếu Ngu
Cô ta nhớ rằng nam phụ nhỏ bé trong tiểu thuyết có tính cách lập dị và kiêu ngạo
Anh không cho ai mặt mũi, cũng chẳng tỏ ra tôn trọng bất cứ ai
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Về sau cũng không nhắc đến người này, cô ta không biết được kết cục cho nên cũng không biết cuộc đời anh như nào
Nhưng hiển nhiên, từ mấy chữ trong cốt truyện, cũng biết Yến Thiếu Ngu không phải là người biết thương hoa tiếc ngọc
Điền Tĩnh cười lạnh, quả nhiên Cố Nguyệt Hoài là nữ chính trong tiểu thuyết, có sức quyến rũ vô bờ bến
Tống Kim An cũng kinh ngạc nhìn Yến Thiếu Ngu, Yến Thiếu Ngu mà anh ấy biết không phải là người sẽ cho người khác mượn chiếc áo ấm của mình ở trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy
Anh không phải là người xấu, nhưng chắc chắn cũng không phải là người tốt
Cho nên anh mềm lòng với Cố Nguyệt Hoài sao
Lúc này Cố Nguyệt Hoài mới tỉnh táo lại, cau mày nhìn anh: “Anh sẽ bị bệnh.”
Mái tóc đen của Yến Thiếu Ngu vẫn đang nhỏ nước
Rõ ràng tâm trạng anh không tốt, môi mỏng mím chặt: “Đừng nói nhảm.”
Cố Nguyệt Hoài nhướng mày, anh nhất định là một con lừa, nói cứng đầu là cứng đầu
Cô mím môi không nói thêm gì nữa, đợi vải bông sôi trào cuồn cuộn bên trong ống tre, cô mới dùng que gỗ di chuyển ống tre cho nguội một chút, rồi quấn từng lớp vải bông xung quanh miệng vết thương có thể nhìn thấy xương của Yến Thiếu Ngu
Loại vải bông này đã được đun sôi bằng nước giếng trong không gian, có thể bảo vệ vết thương của anh không bị nhiễm trùng thối rữa
Chờ Yến Thiếu Ngu đứng dậy rời đi, Cố Nguyệt Hoài trả quần áo lại, nói: "Tìm thêm chút đồ ăn, tối nay mưa to quá, ngày mai chúng ta không thể ra ngoài được
Tất cả nhờ anh hết, tôi ngồi cạnh đống lửa, không lạnh đâu.”
Yến Thiếu Ngu quay đầu nhìn Tống Kim An đã đi ra khỏi nhà gỗ, không kiên nhẫn nữa, im lặng rời đi
Hai người đàn ông vừa rời đi, trong nhà gỗ chỉ còn hai người Điền Tĩnh và Cố Nguyệt Hoài
Không khí trong phòng nặng nề, như có một luồng khí lạnh đang ập đến
Mặt Cố Nguyệt Hoài bình tĩnh, không cảm thấy có chút xấu hổ nào khi ở cùng Điền Tĩnh
Cô giơ con thỏ lên, tiếp tục hơ ​​trên lửa
Mùi thơm của thịt nướng tràn ngập trong không khí, khiến cho bầu không khí lạnh lẽo hơi khó tả
Điền Tĩnh nép mình trong đống rơm, lạnh lùng nhìn Cố Nguyệt Hoài
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dù sao cô ta cũng không có sức nhẫn nại lớn như vậy, cái bụng đang cồn cào không ngừng thử thách sự kiên nhẫn của cô ta
Cuối cùng không nhịn được mở miệng nói: “Cố Nguyệt Hoài, cô sống lại à?”
Cô ta vốn tưởng rằng khi nói ra hai chữ "sống lại", sắc mặt của Cố Nguyệt Hoài sẽ thay đổi
Nhưng đáng tiếc, cô ta lại thất vọng
Vẻ mặt Cố Nguyệt Hoài bình tĩnh không có chút hoảng sợ, giống như lời Điền Tĩnh vừa mới nói chỉ là “Hôm nay cô ăn cơm chưa?” vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Điều này khiến Điền Tĩnh cứ tưởng rằng cô ta đã nắm được Cố Nguyệt Hoài trong lòng bàn tay nổi giận
“Cố Nguyệt Hoài
Tại sao cô không trả lời
Cô cho rằng cô không trả lời thì tôi không có cách nào xác định sao
Cô càng bình tĩnh, càng thong dong thì càng có nghĩa là cô đã sống lại đấy
Sao nào, đời trước cô sống tốt không
Đời này cô đến đây để đòi nợ à?”
Điền Tĩnh cười lạnh một tiếng, giống như chán ghét vẻ mặt bình tĩnh của Cố Nguyệt Hoài, muốn phá vỡ sự bình tĩnh của cô
Cố Nguyệt Hoài nghiêng đầu nhìn Điền Tĩnh, trên mặt lộ ra vẻ suy tư, không biết đang suy nghĩ cái gì
Điền Tĩnh bỗng nhiên cảm thấy bất an, lớn tiếng hét lên: “Sao không trả lời câu hỏi của tôi?!”
“Điền Tĩnh, tôi đang suy nghĩ một chuyện.”
“Cô nói, nơi này hẻo lánh, hoang vu như vậy, sói hoang tụ tập thành đàn, lại chỉ có hai người tôi với cô
Nếu tôi giết cô rồi ném vào rừng cho sói ăn thịt
Cô nói xem có chứng cứ chứng minh tôi giết cô không?”
Vẻ mặt Cố Nguyệt Hoài nghiêm túc, giống như thật sự đang suy nghĩ kế hoạch giết người vừa rồi có khả thi hay không
Điền Tĩnh nghe được lời này, lập tức sợ hãi
Lúc này cô ta mới chợt tỉnh táo lại, hiện tại cô ta chỉ là một kẻ vô dụng với đôi chân bị thương, Cố Nguyệt Hoài là một kẻ điên, bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ
Tống Kim An và Yến Thiếu Ngu đều không có ở đây, lúc này cô ta chọc tức Cố Nguyệt Hoài thì không hề có lợi cho cô ta
Điền Tĩnh rất khôn ngoan ngậm miệng, thậm chí còn chất thêm rơm quanh người
Cô ta phải đợi Tống Kim An trở lại, cơ hội một bước lên mây đã ở ngay trước mắt, không cần vì Cố Nguyệt Hoài mà bỏ qua cơ hội. 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.