Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 201: Bầy sói đột kích





Lúc này, bên ngoài nhà gỗ bỗng nhiên truyền đến tiếng sói tru, tiếng gầm rú gần trong gang tấc, tưởng chừng có thể xuyên thấu gió mưa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trong nhà gỗ, sắc mặt ai nấy thoáng chốc trở nên căng thẳng, cũng không còn tâm tư nào để tiếp tục buôn chuyện cũ nữa. 
Yến Thiếu Ngu đem miếng thịt vừa nướng xong cất đi, đứng phắt dậy, trên tay cầm theo một con dao găm đi đến bên cửa sổ, cửa sổ hé mở giống như một cái hố đen lớn, chỉ cần liếc nhìn một cái cũng có thể thấy được những gì đang xảy ra bên ngoài nhà gỗ, mang đến cảm giác bất an cho mỗi người trong nhà. 
Anh dựa người vào cửa sổ gỗ, đôi mắt đen láy quan sát xung quanh, không khỏi nhíu mày. 
Một cái nhíu mày của Yến Thiếu Ngu vừa hay khiến cho sắc mặt của Cố Nguyệt Hoài, Tống Kim An và Điền Tĩnh cũng thay đổi theo, không một ai còn tâm trí nào để tiếp tục nướng thịt
Cố Nguyệt Hoài đứng dậy, cô đi đến bên cạnh Yến Thiếu Ngu, hai mắt chậm rãi nhìn thoáng qua bên ngoài, giây sau đã vội cắn chặt môi, chỉ lo rằng bản thân mình vì sợ hãi mà hét lên thành tiếng sẽ làm kinh động đến bầy chó sói bên ngoài, khiến chúng phá cửa xông vào. 
Cô nép sát vào vách tường ở trong góc của nhà gỗ, sóng vai cùng với Yến Thiếu Ngu, tim đập như trống dồn
Bên ngoài nhà gỗ, vô số những cặp mắt màu xanh lục đang bao vây xung quanh, so với sáng nay, số lượng của bầy sói phải nhiều gấp mấy lần, nhìn thôi cũng khiến người ta tê dại cả da đầu, bất chợt, Cố Nguyệt Hoài nhớ đến bản tính thù dai của chó sói. 
Cô nhớ trong đại đội từng có một ông cụ, lúc còn trẻ là một thợ săn giỏi, khi đó thiếu lương thực, đã săn được không ít chó sói làm thức ăn cho mọi người trong đại đội
Sau khi ông ấy chết, phần mộ bị bầy sói mai phục, bọn chúng đào bới mộ của ông cụ lên, dân quân có nổ súng thế nào cũng không đuổi được chúng đi
Lúc đó không có tiền, đương nhiên không mua được quan tài, chỉ có thể lấy chiếu rơm bọc lại, rồi chôn thẳng xuống đất
Bầy sói đào xác ông cụ lên, nhai nuốt đến khi chỉ còn sót lại xương
Chó sói là loài thù dai nhất, sáng nay bọn họ đã giết sói đầu đàn, cho nên ban đêm bầy sói mới lần theo mùi, tìm đến đây để báo thù
Điền Tĩnh run rẩy, vươn tay ôm lấy cánh tay Tống Kim An, nhỏ giọng nói: “Thanh niên trí thức Tống, chúng ta sẽ ổn chứ?”
Tống Kim An nhớ tới chuyện Cố Nguyệt Hoài vừa nói lúc nãy, muốn rút tay ra nhưng có giãy thế nào cũng không hất tay Điền Tĩnh ra được, anh ấy hít sâu một hơi, thản nhiên đáp lại: “Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng chỉ có thể chấp nhận.” 
Trên thực tế, anh ấy vốn là một người có tính cách mềm mỏng, vào những thời điểm rơi vào trong cảnh hoạn nạn như vậy chắc chắn anh ấy sẽ động viên đồng đội của mình, nhưng Điền Tĩnh lúc nào cũng dối trá, ngay từ ban đầu đã tiếp cận anh ấy với mục đích không tốt, quả thật cô ta không được xem là một đồng chí đạt tiêu chuẩn, trong lòng anh ấy khó tránh khỏi cảm giác chán ghét. 
Điền Tĩnh nghe thấy Tống Kim An nói như vậy, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc và bối rối. 
Cô ta không ngờ, mình lại nghe được những lời như vậy từ trong miệng Tống Kim An, người duy nhất mang lại cảm giác an toàn cho cô ta. 
Ngay cả một câu an ủi cô ta anh ấy cũng không thèm nói, thậm chí còn mang theo chút lạnh lùng giống như là vò đã mẻ lại sứt*
(*) Nguyên văn là 破罐破摔 : có nghĩa là vò đã mẻ rồi thì là cái vò mẻ, không cần phải giữ cẩn thận nữa
Nghĩa bóng là vô trách nhiệm, không cầu tiến
Một Tống Kim An như vậy khiến trong lòng cô ta như phủ một tầng sương mù, cô ta biết rõ, tình tiết xảy ra trong căn nhà gỗ của kiểm lâm viên lần này không những không giúp cô nắm bắt được thời cơ, mà còn đẩy mối quan hệ của cô ta và Tống Kim An về vạch xuất phát
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thậm chí còn tệ hơn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tất cả những chuyện này đều là do Cố Nguyệt Hoài gây ra
Đồ sao chổi, mỗi lần gặp phải cô y như rằng sẽ không có chuyện gì tốt đẹp xảy ra cả
“À hú…”
Ngoài nhà gỗ, bầy sói tru lên từng hồi, trên mặt Điền Tĩnh lộ ra vẻ sợ hãi, cô ta không dám buông tay Tống Kim An ra, nhưng trong lòng lại vô cùng bình tĩnh, ngược lại còn đang không ngừng tính toán, suy nghĩ xem mình có thể nhân cơ hội bầy sói tấn công để bày tỏ tình cảm với Tống Kim An hay không
Cô ta biết rõ, nam chính và nữ chính đều đang ở đây, cho dù nguy hiểm đến đâu cũng có thể biến nguy thành an. 
Tuy nhiên, cô ta chỉ là nữ phụ, Yến Thiếu Ngu cũng chỉ là một nam phụ, trên người không có hào quang nhân vật chính như bọn họ, rất dễ bị lạc ở đây, cho nên cô ta có nên mạo hiểm vì Tống Kim An không
Hay là nhân cơ hội này trừ khử Cố Nguyệt Hoài? 
Ánh mắt Điền Tĩnh dao động, đắn đo mãi không thể đưa ra được quyết định, chỉ có thể ổn định lại tâm trạng, tùy cơ ứng biến
Yến Thiếu Ngu nheo mắt lại, quanh người tràn ngập sát ý: “Bầy sói đã bao vây chúng ta.”
Anh mím chặt đôi môi mỏng, đưa con dao găm trong tay cho Cố Nguyệt Hoài, rút khẩu súng lục từ trong vạt áo ra. 
Cố Nguyệt Hoài nắm chặt lấy chuôi dao găm, bên trên còn lưu lại hơi ấm trên người Yến Thiếu Ngu, cô tựa sát vai với anh, có thể cảm nhận được cả người anh đều rất căng thẳng, giống như một dây cung kéo căng, có thể thấy đêm nay, bị đàn sói bao vây cũng đủ để khiến cho anh cảm thấy nặng nề
Điền Tĩnh nhỏ giọng nói: “Chúng ta đừng dại mà đi ra ngoài, căn nhà gỗ này nhất định có thể ngăn được bầy sói!” 
Tống Kim An lắc đầu, ngẫm nghĩ một hồi rồi mới nói: “Cửa số nhà gỗ đã bị hỏng, bầy sói chỉ tạm thời bao vây thôi, sớm muộn gì bọn chúng cũng lao vào tấn công, cho dù chúng không tấn công, chúng ta bị vây ở chỗ này, ăn hết lợn rừng, sớm muộn gì cũng chết đói.”
“Phải nhanh chóng tìm cách thoát khỏi vòng vây, rời khỏi chỗ này càng sớm càng tốt, nếu không sớm muộn gì chúng ta cũng trở thành miếng mồi trong miệng của bầy sói.” 
Tống Kim An vừa dứt lời, căn nhà gỗ chìm vào im lặng. 
Đột nhiên, Cố Nguyệt Hoài mím môi, nhỏ giọng nói: “Không phải bên ngoài tạnh mưa rồi sao?”
Lúc này, mấy người họ mới nhận ra rằng trận mưa to gió lớn ròng rã bên ngoài nhà đã tạnh đi rất nhiều, chỉ còn nghe thấy tiếng sói tru và tiếng nước mưa rơi xuống từ trên mái hiên nhà gỗ, quả thật là không còn mưa nữa
Yến Thiếu Ngu thản nhiên nhỏ giọng chỉ dẫn cho họ: “Sói sợ lửa, cho thêm củi vào lửa đi.”
Tống Kim An gật đầu, lẳng lặng cho thêm củi vào lửa, ngọn lửa bùng lên dữ dội, thắp sáng cả căn nhà gỗ. 
Điền Tĩnh cắn môi, cô ta hơi không ưa Yến Thiếu Ngu, anh chỉ là một nhân vật phụ nho nhỏ, ra vẻ ta đây cho ai coi
Lúc này anh còn dám sai bảo bọn họ, yêu cầu bọn họ phải phục tùng
Càng khó hiểu hơn nữa là Tống Kim An lại răm rắp làm theo những gì anh nói
Yến Thiếu Ngu vô cùng tỉnh táo, giọng điệu bình thản: “Quy luật sinh tồn của giới động vật là sợ kẻ mạnh, phải khiến bầy chó sói sợ chúng ta, may ra mới có cơ hội chiến thắng, cần phải một phát trúng ngay, nếu không một khi sa vào vòng vây của bầy sói, tất cả chúng ta đều khó sống sót." 
Cố Nguyệt Hoài hít thở không thông, tay cầm dao găm siết chặt: “Anh định làm gì?”
Khả năng phối hợp ăn ý với nhau của sói phải đứng top một top hai trong số các loài động vật sống theo bầy đàn, hiếm có loài nào có thể so bì với chúng về khoản này, một khi chúng hợp sức tấn công, thậm chí có thể đấu lại cả bầy sư tử
Hơn nữa, loài sói có tính kỷ luật cực kỳ cao, chúng còn biết vận dụng những chiến thuật phức tạp
Theo như những gì Yến Thiếu Ngu đã nói, một khi rơi vào vòng vây của bầy sói, bọn họ đều khó lòng sống sót
Yến Thiếu Ngu hít sâu một hơi, quay đầu lại, đôi mắt hẹp dài thâm thúy nhìn Cố Nguyệt Hoài, giọng nói lạnh lùng thốt ra từ trong cổ họng: “Tôi đi ra ngoài, ba người các cô nhớ canh chừng của sổ, đừng để chó sói nhảy vào." 
Vốn dĩ anh là người đã giết sói đầu đàn, cho nên bầy sói mới tìm theo mùi của anh, kéo đến trả thù
“Không được!”
“Không được!”
Cố Nguyệt Hoài và Tống Kim An cùng lúc nhíu mày, đồng thanh ngăn anh lại. 
Điền Tĩnh im lặng không hó hé gì, ánh mắt cô ta hết nhìn Cố Nguyệt Hoài đến Yến Thiếu Ngu, không biết đang có âm mưu xấu xa gì
Khóe môi Yến Thiếu Ngu đột nhiên nhếch lên, nở một nụ cười lạnh lùng, giọng nói bình tĩnh đến đáng sợ: “Lẽ nào hai người nghĩ ra được cách gì tốt hơn sao
Trong tay tôi có súng, nếu như có thể đuổi bầy sói đi thì tốt, nếu như không thể, vậy thì ba người tự cầu phúc đi.”
Nói xong, Yến Thiếu Ngu sải bước đi đến bên đống lửa, rút ra một bó đuốc đang cháy rực
Ngọn lửa hừng hực, giống như hy vọng trong đêm tối. 
Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt của Yến Thiếu Ngu, tạo nên một bóng dáng mờ nhạt phản chiếu trên tường, làn da trắng bệch, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng tái nhợt, dưới ánh lửa bỗng toát lên vẻ ngang ngược đến kinh ngạc. 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.