Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 202: Anh ta không còn sống nữa





Cố Nguyệt Hoài nắm lấy ống tay áo của Yến Thiếu Ngu, cắn chặt răng nói: “Khoan đã, anh đợi một lúc nữa đi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chờ trời sáng, biết đâu bầy sói sẽ rút lui, đến lúc đó chúng ta đổi chỗ mới, cần gì phải ra ngoài đấu một trận với bầy sói
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mất nhiều hơn được!” 
Yến Thiếu Ngu không quay đầu lại, môi mỏng hé mở, phân tích rõ ràng cho cô hiểu
“Sói đầu đàn chết, chắc chắn đêm nay chúng sẽ tấn công, thay vì bị động để chúng tấn công, không bằng chúng ta chủ động xuất kích.” 
“Chúng ta ẩn náu ở trong nhà gỗ, chỉ khiến bầy sói cảm thấy chúng ta đang sợ chúng
Trong thế giới động vật, kẻ hèn nhát khó có thể sống, tôi còn có em trai em gái cần chăm sóc, không muốn chết, chuyện đến nước này, chỉ còn cách đánh liều cược một ván thôi.”
Dứt lời, anh cầm ngọn đuốc ra khỏi căn nhà gỗ, trước khi đi còn tiện tay đóng cửa lại
Cố Nguyệt Hoài đứng ở góc chết, chỉ nghe thấy tiếng cạch cạch phát ra ở ngoài nhà, sau đó, tiếng nổ súng vang lên
Cô siết chặt dao găm trong tay, các đốt ngón tay hiện lên trắng bệch, cơ thể căng thẳng, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi. 
Kiếp trước, Yến Thiếu Ngu không hề phải trải qua tình cảnh này, nếu như không phải vì cứu cô, anh sẽ không đến đây
Bất kể là bởi vì tình cảm khó nói trong lòng hay là vì trả ơn cô đã cứu Yến Thiếu Đường, anh cũng không nên phải gánh chịu những điều này
Yến Thiếu Ngu một thân một mình ở bên ngoài quyết tâm sống chết với bầy sói, vậy mà bọn họ lại có thể yên tâm thoải mái trốn ở phía sau
Nếu như anh chết ở chỗ này, vậy thì cô sống lại lần nữa có ý nghĩa gì chứ
Để hại chết anh sao
Sắc mặt Tống Kim An cũng trắng bệch, ánh mắt mờ mịt, chẳng mấy chốc tiếng nổ súng lại vang lên ở bên ngoài, rồi chợt yên tĩnh lại, tiếng sói tru và tiếng súng vang vọng ở trong rừng, mãi một lúc sau cũng không nghe thấy được bất cứ động tĩnh gì
Điền Tĩnh liếc nhìn Cố Nguyệt Hoài, thấy cơ thể cô căng thẳng, hả hê chế giễu: “Không chừng anh ta đã chết rồi.”
Cố Nguyệt Hoài còn chưa kịp nói gì, Tống Kim An đã quay đầu nhìn cô ta, lạnh lùng quát lớn: “Điền Tĩnh!”
“Vì cứu chúng ta, Thiếu Ngu mới mạo hiểm tính mạng của mình, sao cô có thể không có lương tâm, nói ra những lời như thế?” 
Vốn dĩ trong lòng Tổng Kim An còn có chút thương hại đối với Điền Tĩnh, nhưng sau tất cả những chuyện phát sinh hôm nay, thật sự đã chạm đến giới hạn của anh ấy
Giờ đây anh ấy hoàn toàn thất vọng ra mặt với cô ta, thậm chí còn nảy sinh cảm giác chán ghét đối với Điền Tĩnh
Lúc này Điền Tĩnh lại cứng rắn, nhìn thẳng vào mắt Tống Kim An: “Tôi nói sai sao?” 
“Bên ngoài có nhiều chó sói như thế, anh ta còn muốn nằng nặc đòi ra ngoài tỏ vẻ anh hùng, khiến cho anh ở đây đứng ngồi không yên, anh ta chắc gì đã có thể sống sót trở về?”
Dù sao Tống Kim An cũng đã biết rất nhiều chuyện của cô ta, tiếp tục đóng giả làm em gái ngây thơ, đơn thuần cũng không được lợi ích gì, không bằng thử làm ngược lại, đi theo phong cách của Cố Nguyệt Hoài, biết đâu Tống Kim An lại thích kiểu như vậy
Hơn nữa, anh ấy không thích cũng không sao, thứ cô ta muốn cũng chỉ là thân phận bà Tống, cho dù Tống Kim An có tốt đến đâu thì cũng chỉ là một người đàn ông mà thôi, miễn là cô ta có thể mượn anh ấy làm bàn đạp để đến Thủ đô, mọi chuyện sẽ tốt đẹp
Trong đầu cô ta có rất nhiều cách để kiếm tiền, lẽ nào cô ta còn sợ không lăn lộn nổi trong những năm bảy mươi này sao? 
Cho dù Cố Nguyệt Hoài sống lại thì đã sao
Cô không thích Tống Kim An, nếu không đi theo quỹ đạo đã được định trước, nhất định cô sẽ không có cách nào trở thành một người trên vạn người, đợi cô ta trở thành bà Tống, sẽ khiến cô biết thế nào là há miệng mắc quai
Cô ta là người đã đọc qua tiểu thuyết nên tất nhiên cô ta biết Thủ đô gió giục mây vần này thâm sâu đến nhường nào, cô ta biết chỉ cần một câu nói tuỳ tiện của những kẻ ngồi tít trên cao kia thôi cũng có thể khiến một người biến mất khỏi thế gian này mà thần không biết quỷ không hay
Cố Nguyệt Hoài chớp chớp mắt, xoay cổ tay cổ chân đã tê cứng hồi lâu
Cô thở hắt ra, trút hết toàn bộ cảm xúc tiêu cực ra ngoài, cụp mắt xuống, xoay con dao găm trong tay rồi bất chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt mèo long lanh nhìn chằm chằm vào Điền Tĩnh
Ánh mắt cô rất lạnh lùng, rất yên tĩnh, như thể đang nhìn một vật vô tri vô giác
Điền Tĩnh giật thót tim, ngẩng đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài, ánh mắt lộ ra vẻ cảnh giác: “Cô muốn làm gì?!” 
Cố Nguyệt Hoài nhoẻn miệng cười, để lộ hàm răng trắng tinh, nở nụ cười vô cùng rạng rỡ. 
Cô nắm chặt con dao găm, giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng nhưng lại rất rợn người: “Nếu cô nói anh ấy không thể trở về, vậy tôi tiễn cô đi trước một đoạn.”
Vừa dứt lời, Cố Nguyệt Hoài đã lại gần, động tác nhanh nhẹn, uyển chuyển giống như loài mèo, ánh sáng sắc lạnh lóe lên từ trên dao găm, cuốn theo gió lạnh, mạnh mẽ đâm thẳng vào ngực trái Điền Tĩnh
Điền Tĩnh trợn mắt nhìn, vẻ mặt vô cùng sửng sốt nhưng đã không kịp
Máu tươi bắn ra tung tóe, dòng máu ấm nóng vương vãi lên làn da trắng ngần của Cố Nguyệt Hoài, mặt cô tỉnh bơ, thản nhiên rút con dao găm ra
Con người Tống Kim An co lại, động tác của Cố Nguyệt Hoài quá nhanh, anh ấy không kịp phản ứng
Cố Nguyệt Hoài nhìn Điền Tĩnh ngã lăn xuống đất, trước ngực đẫm máu, không hề cảm thấy vui sướng khi trả được món nợ của kiếp trước, cô cũng không cảm thấy hoang mang sợ hãi khi vừa giết người xong, thậm chí cô còn chẳng suy nghĩ gì nhiều, cúi người xuống mang theo một cây đuốc lao ra khỏi nhà gỗ, cánh cửa vang lên tiếng kẽo kẹt, gió rét lọt vào khiến Tống Kim An bừng tỉnh
“Điền Tĩnh!” Tống Kim An hét toáng lên, vội vàng ấn ngực Điền Tĩnh, trong đầu không ngừng nghĩ cách sơ cứu cho cô ta, anh ấy xé vạt áo, buộc chặt vết thương trên ngực cô ta, ngăn không cho máu chảy ra ngoài
Dù vậy, trong lòng anh ấy cũng hiểu rõ, bất kể thần tiên có giáng xuống hay không cũng không thể cứu được Điền Tĩnh. 
Lúc này, hai mắt Điền Tĩnh co giật, đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó
“Cô muốn nói gì?” Đầu óc Tống Kim An trống rỗng, dẫu sao cũng đã từng thân thiết, cho dù Điền Tĩnh đã gây ra không ít chuyện nhưng người chết như đèn tắt, ở thời điểm quan trọng này, anh ấy cũng nỡ lòng nói ra những lời tàn nhẫn, thậm chí còn muốn thỏa mãn tâm nguyện cuối cùng của cô ta. 
Tống Kim An cúi đầu xuống, ghé tai lại gần Điền Tĩnh, lắng nghe những lời trăng trối cuối cùng của cô ta. 
Thế nhưng, khi vừa nghe xong những gì cô ta vừa nói, con ngươi Tống Kim An co lại, không dám tin nhìn Điền Tĩnh
*
Cố Nguyệt Hoài cầm ngọn đuốc chạy ra khỏi nhà gỗ, đảo mắt một cái đã thấy Yến Thiếu Ngu đang giằng co với bầy sói ở trước nhà
Anh không bị thương, thậm chí dưới chân còn có một con chó sói đã chết
Bầy sói tru lên thảm thiết, đôi mắt màu xanh lóe lên tia hung tợn, giống như giây tiếp theo sẽ nhảy vồ lên. 
Sự xuất hiện của Cố Nguyệt Hoài phá vỡ cục diện bế tắc, ngọn đuốc trên tay cô đang cháy rực, khiến bầy sói phải lùi về sau hai bước, nhưng mùi máu tanh trên người cô lại thu hút ánh mắt thèm thuồng của chúng, không ngừng gào rú
Yến Thiếu Ngu không nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài, đôi mắt hung ác nhìn chăm chăm bầy sói trước mặt, không dám có một tia lơ là. 
“A hú…”
Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, không chút sợ hãi, cô quay phắt người lại, đưa lưng về phía Yến Thiều Ngu, đối mặt với răng nanh dữ tợn của bọn chúng, biểu cảm trên mặt càng trở nên điên cuồng, giơ tay chém xuống, dốc sức đâm vào giữa miệng con chó sói
Con chó sói bị đánh lén từ phía sau, răng sượt qua mu bàn tay của Cố Nguyệt Hoài, kéo theo một vệt máu
Tiếng sói tru lên thảm thiết, giống như đang phát ra tín hiệu, một tín hiệu cảnh báo nguy hiểm. 
Bầy sói rên rỉ, từ từ rút lui khỏi khu vực xung quanh nhà gỗ, lẩn trốn vào trong bụi cỏ dại, thoáng chốc đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa
Cuối cùng Yến Thiếu Ngu cũng có thể từ từ thả lỏng người, anh chợt nhớ ra, quay đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài, thứ đầu tiên đập vào mắt anh là cần cổ thon dài trắng nõn của cô
Anh nắm chặt vai cô, gằn giọng như muốn bóp chết cô: “Cố Nguyệt Hoài
Cô đúng là không sợ chết mà!” 
 
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.