Cánh môi Cố Nguyệt Hoài khô nứt, xoay người nhìn mắt Yến Thiếu Ngu Ánh mắt của cô nóng rực làm trái tim Yến Thiếu Ngu khẽ đập loạn, trong con ngươi anh là hình ảnh đảo ngược của khuôn mặt cô, đẹp tựa tranh vẽ, xinh đẹp sắc sảo, nhưng bên má lại dính một vệt máu, do vẻ mặt bình tĩnh của cô mà thêm phần kiều diễm Cố Nguyệt Hoài kiêu ngạo giương mắt, nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần là vì anh, tôi sẽ không sợ.”
Tiếng cô nói rất nhẹ nhàng, sắc mặt vừa nghiêm túc lại vừa kiêu ngạo, giống như chỉ cần chuyện liên quan đến anh, cô nhất định sẽ bất chấp tất cả Yến Thiếu Ngu không nói gì, yết hầu chỉ di chuyển một chút Ngay lúc này, anh chỉ cảm thấy trái tim mình đang nhảy lên tưng bừng, một loại cảm giác chưa bao giờ có [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Hai người nhìn nhau một lát, sau đó Yến Thiếu Ngu mới khôi phục lại tinh thần, không tự nhiên nhìn xuống Từ trước đến nay rất anh thông minh, nhưng tự nhiên ngay lúc này lại không biết tại sao trong lòng lại có chút không tự nhiên, nhưng hiện tại anh, hai bàn trắng, thậm chí xung quanh toàn là nguy hiểm, chỉ cần không chú ý một chút thôi đã khó giữ được mạng sống, làm gì có tư cách yêu đương Suy nghĩ về điều này, ánh sáng mơ hồ trong mắt Yến Thiếu Ngu biến mất, như gợn sóng nước, cuối cùng trở về bình tĩnh Nhưng Cố Nguyệt Hoài không thất vọng, ngược lại, có thể nhìn thấy ánh sáng trong mắt Yến Thiếu Ngu, như vậy cũng đủ rồi Cô giết Điền Tĩnh xong, trong lòng thấy thoải mái hơn hẳn Từ sau khi sống lại, chấp niệm lớn nhất của cô chính là trả thù Điền Tĩnh, vốn muốn nước ấm nấu ếch, trả lại tất cả những đau khổ mà Điền Tĩnh từng làm với cô, nhưng cuối cùng lại không cảm thấy thoải mái bằng một đao này Điền Tĩnh đã chết, chấp niệm của cô biến mất, cho dù là cùng chết với Yến Thiếu Ngu, cũng không có gì hối tiếc Chẳng qua, cô không thể nghĩ được lý do bầy sói tự nhiên rút lui, vì sao “Tôi…” Cô Nguyệt Hoài vừa muốn mở miệng, đuôi lông mày Yến Thiếu Ngu bỗng nhiên giật giật “Suỵt.” Anh làm động tác yên lặng với Cố Nguyệt Hoài, chợt nhăn mày, yên lặng để Cố Nguyệt Hoài ra sau người bảo vệ, đôi mắt hẹp dài sắc bén nhìn chằm chằm nhà gỗ sau vườn, nơi đó dường như có tiếng gió gào thét, ngay sau đó, mặt đất chấn động Cố Nguyệt Hoài đột nhiên nheo mắt, nhìn theo hướng mà Yến Thiếu Ngu nhìn, trong tay vẫn nắm chặt chiếc dao găm đầy máu như cũ Xem ra, không phải do số cô và Yến Thiếu Ngu tốt thế nào, doạ cho bầy sói rút lui, mà bởi vì lại có những vị khách không mời mà tới, bầy sói cảm thấy áp lực mới rời khỏi chỗ bọn họ Lúc này, một con gấu đen toàn thân đen nhánh, cơ thể dài khoảng hai mét chạy vọt ra khỏi cánh rừng [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Con người Cố Nguyệt Hoài co lại, cánh môi run run một chút: “Là gấu đen.”
Gân xanh trên thái dương Yến Thiếu Ngu nổi lên, ánh mắt sắc lạnh: “Xem ra nhà gỗ này là lãnh địa của gấu đen, bầy sói muốn báo thù nên tới gần, hấp dẫn gấu, nhưng bầy sói thấy khó bắt được chúng ta nên chúng mới mới rút lui.”
Cố Nguyệt Hoài cong cong khoé môi: “Phúc bất trùng lai, hoạ vô đơn chí (*), hôm này nói không chừng thực sự phải chết ở đây.”
(*) Phúc bất trùng lai, hoạ vô đơn chí nghĩa là: Phúc không bao giờ tới hai lần, hoạ không bao giờ tới một mình Mặc dù cô vẫn chưa nghĩ tới đường lui sau khi đâm Điền Tĩnh, nhưng vất vả lắm mới thoát trên từ trong miệng sói, lại muốn trốn thoát dưới tay gấu, đúng là người xui xẻo uống nước lạnh cũng sặc, đầu tiên thì có hy vọng sống, sau đó lại tuyệt vọng Cô đã nghe người trong đại đội nói, trên núi có gấu, nhưng chưa từng thấy, lần này vừa quay đầu Dáng người gấu cường tráng to lớn, tuy rằng chân rất ngắn, đi đường không vững, nhưng chạy rất giỏi Chúng có thính giác và khứu giác nhạy bén, nhưng thị lực lại kém, cho nên bị gọi là “gấu mù” Cô nghe người già trong thôn nói qua, khi gặp được gấu, không được lập tức xoay người chạy, thứ nhất là chạy không lại, hai là quay người chạy sẽ làm cho gấu biết người chạy trốn đang sợ hãi, sẽ kích thích bản năng săn thú của chúng Yến Thiếu Ngu nhìn gấu chậm lại, cổ họng kẽ động một chút, nói: “Bỏ hết tất cả những thứ có thể bỏ xuống.”
Cố Nguyệt Hoài khó hiểu, nhưng vẫn làm theo Trên người cô cũng chẳng có gì, một chiếc đồng hồ bị ngấm nước, một ít tiền mặt, còn có chiếc dao găm trong tay Gấu khịt khịt mũi, dần dần tới gần xác sói, ngửi mùi máu, còn giơ đầu lưỡi ra liếm liếm, nhưng lại không ăn, điều này làm cho lòng Yến Thiếu Ngu trầm xuống Gấu săn mồi, một là đói, hai là phản công, ba là chơi đùa Bây giờ một xác sói tươi mới ngay trước mắt, nó không lại gặm nhấm, chứng tỏ lần này gấu không đói bụng, có lẽ nó thật sự chỉ tới đuổi bầy sói bước vào lãnh địa của nói, nhưng cũng như vậy, anh và Cố Nguyệt Hoài cũng coi như là “kẻ thù” xâm lấn lãnh địa của nó Mặt mày Yến Thiếu Ngu nghiêm trọng, nhỏ giọng nói: “Đưa đồ cho tôi, sau đó cúi người.”
Cố Nguyệt Hoài nhét đồ vừa bỏ ra vào tay Yến Thiếu Ngu, làm theo lời anh chậm rãi cúi người Yến Thiếu Ngu cũng thế, cúi người để đồng hồ xuống đất, sau đó cùng Cố Nguyệt Hoài chậm rãi lui về phía sau, cả quá trình không phát ra tiếng động gì, gấu chỉ đứng cạnh xác sói nhìn bọn họ, không làm gì Ước chừng lui tới cánh rừng bên cạnh, khoảng cách với gấu đã rất xa Lúc này, gấu mới chậm rì rì đến cạnh đồng hồ ngửi ngửi, sau đó đứng lên, hướng về phía Yến Thiếu Ngu và Cố Nguyệt Hoài rồi đi khịt khịt mũi, giống như phân biệt gì đó, trong mắt có ánh hung hãn mờ mờ Trong mắt Yến Thiếu Ngu xoẹt qua một tia sáng mờ mịt, dùng sức hít sâu một hơi, nói: “Chạy!”
Dứt lời, anh liền kéo tay Cố Nguyệt Hoài, chạy bay lên như tên bắn ở trong rừng Gấu đen điên cuồng hét lớn, như gặp được thứ đồ chơi thú vị, bay nhanh đến hướng cả hai rồi đuổi theo, tốc độ của gấu rất nhanh nhưng trong rừng có rất nhiều dây leo và gỗ khô mọc, sau mưa đường trơn trượt, xem ra có thể ngăn cản chút bước chân của gấu Quả nhiên Yến Thiếu Ngu có khả năng sinh tồn trong rừng cây rất xuất sắc, một đường kéo theo Cố Nguyệt Hoài chạy như điên [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cố Nguyệt Hoài hơi mất sức, nếu không phải do trong khoảng thời gian này mỗi ngày cô đều uống nước giếng trong không gian cải thiện thể lực, e là đã sớm tụt lại phía sau Dọc đường đi, Yến Thiếu Ngu không ngừng bỏ xuống những đồ vật trong tay, đến áo khoác hay que diêm cũng vứt bỏ, chỉ giữ lại súng ống Gấu ở phía sau đuổi theo, nhưng khi đi qua những đồ vật mà anh vứt lại, nhất định sẽ dừng lại ngửi ngửi, đây là thói quen của gấu, cứ như vậy sẽ làm chậm tốc độ của nó, vì vậy cơ hội chạy trốn của bọn họ tăng thêm Anh không phải không nghĩ tới việc bắn chết gấu đen, nhưng mà da thịt gấu dày béo, rất khó bắn chết, số đạn còn lại không nhiều, nếu như không có cách giết chết gấu đen cũng không thể chọc tức nó, nếu không tới mức đường cùng thì làm vậy chỉ khiến mọi thứ tồi tệ hơn Để tránh khỏi lãnh địa bầy sói khi chúng tới, cả hai điên cuồng chạy về một con đường lạ phía trước Không biết chạy được bao lâu, phía trước dường như có thể nghe được tiếng dòng nước Ánh mắt Yến Thiếu Ngu hơi sáng, kéo Cố Nguyệt Hoài nhanh hơn Trên trán Cố Nguyệt Hoài chảy ra những giọt mồ hôi lạnh li ti, cô chỉ cảm thấy hai chân mất cảm giác, chỉ chạy bằng cơ bắp, lồng ngực nóng rực đau đớn, lúc thở có cảm giác như đang hít gió, toàn bộ não thiếu oxy trở nên choáng váng “Nhảy!” Trong lúc hoảng hốt, Cố Nguyệt Hoài hình như nghe thấy Yến Thiếu Ngu hô to một chữ như vậy, ngay sau đó, cơ thể bay lên không trung, một không gian không trọng lượng, làm cô nín thở theo bản năng Ngay sau đó, chỉ nghe thấy “bùm”, nước không quá đỉnh đầu cô, nhưng lại ngột ngạt khó thở.