Cố Nguyệt Hoài không biết bơi, chỉ cảm thấy sau khi rơi xuống nước bản thân giống như một cục đá, vô cùng nặng nề Cô sặc một ngụm nước, ùng ục ùng ục thổi vài tiếng, giãy giụa muốn nhanh chóng thoát khỏi mặt nước, lúc này, một đôi bàn tay to lớn hơi dùng lực mạnh mẽ nắm lấy tay cô, sau đó ôm cô vào trong lòng, đôi môi lạnh như băng áp lên môi Cố Nguyệt Hoài, truyền không khí cho cô Cố Nguyệt Hoài đột nhiên mở to mắt, dòng nước làm ánh mắt cô có chút mơ hồ, nhưng ánh mắt Yến Thiếu Ngu lại rất rõ ràng Trong mắt cô là hình ảnh đôi mắt hẹp dài đào hoa của anh, trong mắt đen nhánh đầy thâm thuý, xen lẫn chút ý nghĩ mà cô không hiểu [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Hai tay Yến Thiếu Ngu giữ eo Cố Nguyệt Hoài, hai người theo dòng nước trôi đi rất xa, chưa từng ngoi lên Không biết qua bao lâu, Cố Nguyệt Hoài cảm giác sắp chết vì tắc thở, bỗng nhiên có một lực kéo cô nổi lên mặt nước “Khụ khụ khụ —” Cô ra sức ho khan, gương mặt trắng nõn đỏ bừng lên, sợi tóc dính lên sườn má, vô cùng chật vật Yến Thiếu Ngu nhíu mày nhìn Cố Nguyệt Hoài: “Sao rồi?”
Trời đã tối đen không một chút ánh sáng, ngọn đuốc cũng bị ném lại bên đường khi chạy trốn [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cố Nguyệt Hoài chỉ có thể thấy lờ mờ hình bóng Yến Thiếu Ngu, cô lắc đầu: “Không sao, lên bờ trước đi.”
Yến Thiếu Ngu kéo Cố Nguyệt Hoài, bơi đến cạnh bờ, cơ thể cả hai vô cùng nặng nề, vừa lên bờ đã gục xuống, buổi đêm trong rừng ngày đầu đông tĩnh lặng, ngoài trừ tiếng gió lạnh, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không nghe thấy, thời gian dường như dừng lại chỉ còn lại hai người “Xin lỗi, gấu biết bơi, một khi chúng ta ngoi lên mặt nước, sợ rằng nó sẽ tiếp tục đuổi theo.” Giọng Yến Thiếu Ngu hơi khàn nói Cố Nguyệt Hoài khẽ cười, nghiêng mắt nhìn về phía Yến Thiếu Ngu: “Có thể sống sót đã tốt lắm rồi, anh đã cứu tôi.”
Cô biết chuyện Yến Thiếu Ngu nói là chuyện truyền oxy cho cô ở trong nước, vấn đề cấp bách, loại chuyện nhỏ như thế này đương nhiên cô không quan tâm, hơn nữa chỉ cần là anh, cho dù có quá đáng chút cô cũng không tức giận hỏi tội Yến Thiếu Ngu đứng dậy, xoa xoa tóc mái ướt đẫm trên trán, con người anh đã nhìn qua khắp mọi nơi, trên mặt có sự cảnh giác: “Động vật trong rừng đều sẽ tới đây uống nước, chúng ta nên rời đi sớm một chút.”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, vắt nước trên áo khoác: “Được.”
Yến Thiếu Ngu chọn một con đường mới, nơi này hẻo lánh ít dấu chân người, cỏ dại mọc tràn lan, căn bản không có chỗ nghỉ chân Cố Nguyệt Hoài theo sau anh, trầm ngâm nói: “Chúng ta không trở về nhà gỗ sao?”
Yến Thiếu Ngu lắc đầu: “Trước nhà gỗ có xác sói, đó coi như mồi của gấu, chúng ta tạm thời không thể quay lại.”
“Con mồi Không phải gấu không ăn những thứ đã chết sao Tôi nhớ từng có người nói qua, gặp được gấu có thể nằm xuống giả chết, thoát được một kiếp, lẽ nào là giả?” Giọng nói của Cố Nguyệt Hoài có chút kinh ngạc, cô thật sự đã tin lời này Yến Thiếu Ngu im lặng chớp mắt, nói: “Gấu chỉ không ăn thứ đã thối rữa.”
Nói cách khác, nếu thực sự gặp được gấu mà nằm xuống giả chết, gấu sẽ cho rằng con mồi vừa mới chết, thịt vẫn còn rất tươi, căn bản không cần phí sức vẫn có thể ăn uống no nê, rõ ràng đây là lựa chọn ngu xuẩn Cố Nguyệt Hoài gật đầu tỏ vẻ hiểu, ngẩng đầu nhìn không gian tối tăm: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Yến Thiếu Ngu dừng một chút, giọng bình tĩnh nói: “Đi tới đâu tính tới đó, rời xa nguồn nước trước.”
Dọc đường đi, cả hai trở nên vô cùng trầm lặng Yến Thiếu Ngu nhớ lại chuyện vừa mới xảy ra trong nước, anh áp môi vào đôi môi lành lạnh kia, rất mềm, rất trơn, anh suy nghĩ cẩn thận, nếu như lúc đó người ở cùng mình là Điền Tĩnh hoặc là ai khác, cho dù gấu phát hiện, anh cũng không truyền khí Cho nên, lời vừa nói với Cố Nguyệt Hoài chỉ là lấy cớ dối lòng mà thôi Ý nghĩ này làm cho anh có chút nản lòng và nặng nề, anh tránh né Cố Nguyệt Hoài tới gần như vậy, cuối cùng vẫn đau lòng vì cô Thậm chí anh chẳng hiểu nổi cô, cũng chẳng rõ tại sao cô lại chỉ đối xử đặc biệt với mình anh Cố Nguyệt Hoài cũng im lặng, cô đang nghĩ tới Điền Tĩnh và Tống Kim An trong nhà gỗ Trong lòng cô, hai người đó giống như cá mè một lứa, rốt cuộc cả hai vẫn là vợ chồng có nhân duyên trời định, cô giết chết Điền Tĩnh coi như phá huỷ mối nhân duyên này, chỉ là không biết Tống Kim An có thái độ gì, lúc ấy cô vội vàng dời đi, chưa kịp nhìn Đời trước thù hận mãnh liệt, đời này coi như báo ứng Nghĩa là chỉ cần Tống Kim An còn sống, bọn họ rời khỏi khe núi này, anh ấy chỉ cần đến đồn cảnh sát tố cáo cô giết người, cô vẫn sẽ phải ngồi tù, vì Điền Tĩnh mà cô phải ngồi tù, suy nghĩ này khiến cả người cô lạnh như băng Không phải sợ hãi, mà là chán ghét Đây cũng là lý do tại sao ngay từ đầu cô không giết Điền Tĩnh, giết người sẽ có sơ hở, bây giờ cô chỉ cô đơn một mình, trong hoàn cảnh không thể sử dụng quyền lực của mình, không thể giả tạo giống Điền Tĩnh đời trước Cô sống lại một đời, cuộc sống này trước giờ không dễ dàng, cô uổng phí thời gian vì Điền Tĩnh, không đáng [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Nhưng nghĩ tới chuyện một mình Yến Thiếu Ngu ở bên ngoài đối mặt với cái chết, máu cô lập tức xông lên não Đời trước khi cô vô cùng tuyệt vọng, Yến Thiếu Ngu giữ tay cô, bảo vệ cô sau người, cô được bảo vệ trong một tháp ngà voi, trả lại Điền Tĩnh tất cả những nhát dao cô ta đã đâm, vì cô mà mở một mảnh trời mới Lúc cầm đao đâm về hướng Điền Tĩnh, cô không muốn sống Lúc cầm cây đuốc, mở cửa đi về hướng Yến Thiếu Ngu, cô càng quyết tâm Nhưng mà hiện tại, cô sống sót, Yến Thiếu Ngu cũng sống sót, vậy Tống Kim An thì sao Anh ấy còn sống không Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài yên ắng, một đôi mắt yên tĩnh lanh lợi vô cùng sâu thẳm Cô nhìn bóng dáng cứng cỏi của Yến Thiếu Ngu, trong mắt nổi lên sự dao động, trong lòng cô biết rõ, Yến Thiếu Ngu không để cô giết Tống Kim An, nhưng nếu Tống Kim An sống sót rời đi, cô nên đi đâu về đâu Số phận đáng chết này, làm cô rơi vào một lốc xoáy khó thoát, không thể tránh khỏi Không biết đi bao lâu, hai chân Cố Nguyệt Hoài đã cứng đờ, trước mắt quay cuồng, ngã xuống mặt đất “Cố Nguyệt Hoài!”
Yến Thiếu Ngu dừng bước, quay người lại đỡ Cố Nguyệt Hoài, lòng bàn tay nóng lên khi chạm vào, động tác của anh cứng lại, duỗi tay chạm vào trán Cố Nguyệt Hoài, sắc mặt trở nên khó coi vô cùng: “Cô Nguyệt Hoài, cô bị sốt.”
Trong hoàn cảnh nguy hiểm gian khổ ở đây, sốt hay bị bệnh tương đương với việc vứt bỏ nửa cái mạng Anh cần phải nhanh chóng tìm được đường ra, tốt nhất có thể tìm về đại đội, nhưng tất nhiên chuyện này rất khó, còn chưa nhắc tới đường cũ bị sạt lở, vẫn còn bầy sói ở đó, trở về là việc bất khả thi Kế hoạch ngày hôm nay, cũng chỉ có thể về nhà gỗ trước Nhà gỗ có đống lửa, có thể đun nước ấm giúp Cố Nguyệt Hoài hạ nhiệt độ Tóc Cố Nguyệt Hoài rối tung, vừa lộn xộn vừa khó coi, trên khuôn mặt trắng nõn hơi phiếm hồng, rõ ràng vừa từ trong nước đi lên nhưng cánh môi lại khô khốc nhợt nhạt, cô dựa vào ngực Yến Thiếu Ngu, nghe tiếng đập của trái tim anh, trong lòng khẽ thả lỏng Trong lúc nhắm mắt chuẩn bị hôn mê, cô nỉ non một câu: “Yến Thiếu Ngu, tôi lạnh quá.”
Thể lực cạn kiệt, tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, dẫn tới không thích ứng được với thời tiết, cô phát sốt.