Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 205: “Thiếu Ngu” dịu dàng vô cùng tận





Cả người Cố Nguyệt Hoài mê man, nặng trĩu, không biết đêm nay là đêm nào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trong mơ, dường như cô đã quay lại kiếp trước. 
“Chán ăn à
Sao lại không ăn?” Yến Thiếu Ngu lo lắng nhìn Cố Nguyệt Hoài, đưa tay ra chạm lên trán cô
Cố Nguyệt Hoài ngơ ngác nhìn Yến Thiếu Ngu trưởng thành hơn rất nhiều, cảm nhận được hơi ấm trong lòng bàn tay của anh, nhìn khắp xung quanh, khung cảnh và đồ trang trí quen thuộc, hóa ra lại là tiểu viện ở Thủ đô, nơi cô sống gần mười năm, trong chốc lát không biết là đang nằm mơ hay là hiện thực
Cô hé đôi môi nứt nẻ ra và thì thầm: “Thiếu Ngu?”
Yến Thiếu Ngu cau mày chặt hơn: “Em sao thế?”
“Không..
Không sao.” Cố Nguyệt Hoài do dự lắc đầu, ánh mắt dính chặt lên mặt Yến Thiếu Ngu
So với lúc anh còn là thanh niên, Yến Thiếu Ngu bây giờ đã có khí chất của một cấp trên, lông mày dài và con ngươi nhỏ, dưới sống mũi cao thẳng là đôi môi mỏng đỏ hồng, vẫn đẹp trai như trước, chỉ là sự ngang bướng giữa hai lông mày không còn nữa, chỉ còn sự sắc bén và lạnh lùng. 
Yến Thiếu Ngu mím môi, giọng nói trong trẻo, ổn định: “Có chuyện gì thì đừng giấu trong lòng, có tôi ở đây rồi, không cần sợ nữa.”
Nghe thấy lời quan tâm ấy, sống mũi Cố Nguyệt Hoài không khỏi cảm thấy chua xót, viền mắt nóng lên
Từ sau khi cô sống lại, mỗi giây mỗi phút đều căng thẳng trong lòng, chỉ sợ đi sai bước nhầm giống kiếp trước, điều duy nhất khiến cô cảm thấy ấm áp trong lòng đấy là người nhà được bình an, có anh ở bên bầu bạn
Tiếc là Yến Thiếu Ngu thời trẻ giống như con lừa ương bướng, rất khó tiếp cận, khiến cô hơi nản lòng
Giờ đây, được nghe thấy lời quan tâm của anh lần nữa, nỗi oan ức trong lòng được buông lỏng trong giây lát, thực sự rất muốn khóc
Cố Nguyệt Hoài hít sâu một hơi, kìm nén giọt nước mắt, cô duỗi tay nắm lấy bàn tay to lớn, ấm áp của Yến Thiếu Ngu, lông mày cong lên, trong đó ẩn chứa sự đắc ý: “Thiếu Ngu, anh biết không
Em đã giết Điền Tĩnh, chính tay em giết đấy!”
Cô không quan tâm đây là mơ hay là thực tại, nhưng chỉ cần là Yến Thiếu Ngu cũng đủ để cô buông bỏ mọi phòng bị
Điền Tĩnh là nỗi ám ảnh suốt hai kiếp của cô, dù phiền phức nhưng giết cô ta cũng được, đối với cô đây là chuyện vui, nhưng chuyện vui như vậy không thể nói cho người khác, nói rồi bọn họ cũng không hiểu
Hạnh phúc của cô là gặp lại Yến Thiếu Ngu kiếp trước rồi kể cho anh nghe chuyện này
Cô nghĩ, anh sẽ vui mừng thay cô
Yến Thiếu Ngu nghe vậy, im lặng nhìn Cố Nguyệt Hoài một hồi lâu, anh chạm lên đầu cô, giọng nói dịu dàng hơn: “Thù lớn đã trả, cuối cùng em cũng có thể ngủ ngon rồi, ngủ đi, tôi sẽ ở bên cạnh em.”
Cố Nguyệt Hoài nghe xong, lắc đầu, cô muốn nói thêm gì đó nhưng mí mắt nặng trĩu, rơi vào trong bóng tối
*
Khi Cố Nguyệt Hoài thức dậy, cảm giác toàn thân lạnh buốt, không khỏi co người lại
Lúc này, chạm vào một nguồn nhiệt ấm, không nhịn được mà xích lại gần đó
Giọng Yến Thiếu Ngu khàn khàn: “Cô dậy rồi sao?”
Cố Nguyệt Hoài mê man mở mắt ra, miếng vải ướt đẫm trên đầu rơi “bịch” xuống đất
Cô ngước mắt nhìn Yến Thiếu Ngu đang ngồi bên cạnh, cúi đầu nhìn cô, có cảm giác như cách mấy đời, trong lòng biết rõ tỉnh mộng rồi nhưng cô không khỏi thất vọng, nói: “Tôi..
Tôi bị sao thế?”
Cô mở miệng, cổ họng cô có cảm giác như có sỏi lăn qua
Yến Thiếu Ngu hắng giọng, nhét thêm củi vào đống lửa: “Cô bị sốt.”
Cố Nguyệt Hoài cố gắng ngồi dậy, cô vừa mới lại gần hơi ấm của Yến Thiếu Ngu, bây giờ ngồi dậy, vai của hai người chạm gần nhau hơn, trong đầu cô lóe lên một suy nghĩ, cô nhớ lại những gì xảy ra trước khi hôn mê
Con ngươi của cô hơi nheo lại, nhìn căn phòng gỗ quen thuộc, bỗng nhiên quay lại nhìn vào một góc
Ở đó sạch sẽ, không có vết máu, cũng không có thi thể của Điền Tĩnh, dường như tất cả chỉ là một giấc mơ
Cố Nguyệt Hoài nắm chặt tay, tay chống xuống đất để đứng dậy, đi về chỗ cô đâm dao vào Điền Tĩnh, thật sự không có vết máu, sao có thể
Không lẽ tất cả chỉ là mơ
Cô không giết Điền Tĩnh?
Chuyện này khiến sắc mặt của Cố Nguyệt Hoài trắng bệch như tờ giấy, lồng ngực tràn đầy uất hận, không thể xua tan
Cô biết, lẽ ra phải vui vì không giết Điền Tĩnh, điều đó có nghĩa là cô đã trốn thoát và không cần phải suy nghĩ về việc giết Tống Kim An hay quay lại ngồi tù, nhưng hạnh phúc trong mơ lại quá đỗi chân thực, trong giây lát cô không biết nên vui hay buồn
Yến Thiếu Ngu ngước mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài, trông cô chán nản, đứng im ở đó không nhúc nhích, nhìn mà thấy thương
Anh im lặng trong phút chốc, chậm rãi nói: “Cô tìm Điền Tĩnh?”
Cố Nguyệt Hoài bỗng nhiên quay lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc và bối rối
Lúc này cô chợt nhận ra, dù việc giết Điền Tĩnh chỉ là giấc mơ, nhưng tại sao Điền Tĩnh không ở trong nhà gỗ, Tống Kim An cũng không
Tại sao ở đây chỉ có mỗi cô và Yến Thiếu Ngu
Giọng của cô khô khan: “Hai người họ đâu rồi?”
Yến Thiếu Ngu không nói, chỉ im lặng nhìn cô, giống như muốn khoét một cái hang trên mặt cô
Cố Nguyệt Hoài cũng im lặng, chỉ quay lại nhìn anh
Hai người im lặng một hồi lâu, cuối cùng, ánh mắt Yến Thiếu Ngu mang theo sự ác ý: “Cố Nguyệt Hoài, cô thật sự chán sống rồi sao
Chuyện dùng dao đâm người khác cũng làm được
Tôi cho cô dao là để cô tự vệ chứ không phải để cô đi giết người!”
Nghe vậy, trong lòng Cố Nguyệt Hoài nhẹ nhõm hơn, quả nhiên không phải là mơ, cô đã giết Điền Tĩnh
Cố Nguyệt Hoài mím môi, ánh mắt hiện lên vẻ tự giễu: “Bọn họ đâu?”
Yến Thiếu Ngu kinh ngạc khi thấy vẻ bình tĩnh của cô, khi anh vạch trần hành vi giết người chỉ bằng một lời nói, cô không hề lo lắng hay sợ hãi, chỉ là biểu cảm “anh muốn nói gì thì nói”, nói thật thì Cố Nguyệt Hoài như vậy khiến anh cảm thấy xa lạ, dù cho hai người cũng không thân nhau lắm
Anh lạnh lùng nhìn Cố Nguyệt Hoài, giọng nói lạnh nhạt: “Khi cô về thì họ không còn ở đây nữa.”
Cố Nguyệt Hoài cau mày: “Không ở đây nữa
Không ở đây nữa nghĩa là như nào
Thế Tống Kim An đâu?”
Thi thể của Điền Tĩnh không có ở đây còn giải thích được là bị gấu ăn mất, vậy của Tống Kim An đi đâu
Anh ấy dù có hiền lành đến đâu cũng không thể tự dâng mình vào miệng gấu để Điền Tĩnh thoát được một kiếp chứ
Yến Thiếu Ngu không vòng vo nữa, thuật lại từng chuyện sau khi Cố Nguyệt Hoài bất tỉnh
Cố Nguyệt Hoài sốt cao hôn mê, cần giảm nhiệt, không biết phải làm sao, Yến Thiếu Ngu đành cõng cô quay lại nhà gỗ
Số của hai người cũng may, đi đường thuận lợi, cũng không gặp con gấu đen kia nữa, có điều, sau khi quay trở lại nhà gỗ thì mùi máu tanh xông lên, không thấy Điền Tĩnh và Tống Kim An đâu
Yến Thiếu Ngu cảm thấy bất an, lúc đầu còn tưởng do gấu phá cửa xông vào, hai người họ bị giết, nhưng sau đó phát hiện cửa gỗ vẫn còn nguyên, thịt heo rừng trong nhà và củi gỗ vẫn chất đống, trên mặt đất chỉ có một vũng máu, cộng thêm việc thiếu mất hai người
Anh từng học điều tra cùng lính trinh sát, suy luận một chút, anh đã suy đoán được đại khái tình hình lúc đó
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vết máu vẫn còn, nó nằm đúng vị trí Điền Tĩnh ngồi quanh đống lửa
Cố Nguyệt Hoài ghét cay ghét đắng Điền Tĩnh, khi xuất hiện trước mặt anh lại tỏ ra bình tĩnh, không quan tâm đến sinh tử, không khó để suy đoán, chuyện gì đã xảy ra trong nhà gỗ khi anh đang đối đầu với bầy sói. 
Còn Tống Kim An, nếu anh đoán không sai, chắc Điền Tĩnh vẫn chưa tắt thở thì được Tống Kim An đưa đi
Anh ấy là kiểu người như thế, sẽ không bỏ rơi bất kỳ ai, càng không từ chối việc giúp đỡ người khác, chỉ là địa hình đất đai hiểm trở, lạ lẫm, đằng trước có bầy sói, đằng sau có gấu, anh ấy còn đưa Điền Tĩnh đi cùng, có thể sống sót thoát khỏi hay không cũng không biết
Lúc đầu anh muốn ra ngoài tìm người, nhưng Cố Nguyệt Hoài hôn mê bất tỉnh, nếu anh bỏ cô lại, chỉ sợ hậu quả khó lường
Giữa Tống Kim An và Cố Nguyệt Hoài, anh vẫn chọn người sau, nếu phải nói một lý do thì có lẽ là vì khi thấy cô nằm thoi thóp, đôi môi khô nứt nẻ, và hai chữ “Thiếu Ngu” thốt ra cực kỳ dịu dàng từ miệng cô.  
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.