Có thể Điền Tĩnh còn sống Suy nghĩ này đã quanh quẩn trong đầu Cố Nguyệt Hài, ánh mắt thâm trầm, cuối cùng cô nở nụ cười Quả nhiên, kiếp trước cô và Điền Tĩnh đã được định sẵn, không thể cắt đứt hoàn toàn chỉ bằng một nhát dao, Tống Kim An cũng là ân duyên định sẵn của Điền Tĩnh, đã đến nước này rồi mà Tống Kim An vẫn không rời bỏ cô ta Có điều, nhát dao kia của cô đã đâm vào ngực Điền Tĩnh, sao mà cô ta có thể sống được Thôi bỏ đi, trước mắt thì cô và Yến Thiếu Ngu vẫn bị kẹt ở đây, nghĩ nhiều cũng vô ích Cố Nguyệt Hoài ngồi cạnh đống lửa, nhìn về phía Yến Thiếu Ngu, thẳng thắn nói: “Tôi đói.”
Mí mắt Yến Thiếu Ngu giật một cái, giọng nói không rõ ràng, nhưng ánh mắt nguy hiểm: “Cô không sợ à Dù Điền Tĩnh đã chết hay còn sống sót quay về thì đều bất lợi cho cô, không lẽ nửa đời còn lại cô định ăn cơm tù hay có bị bắn chết cũng không quan tâm?”
Nói thì nói như thế thôi, nhưng Yến Thiếu Ngu lại lấy ra một miếng thịt heo rừng rồi gác trên đống lửa để nướng Nhưng ánh mắt anh nhìn Cố Nguyệt Hoài vô cùng phức tạp, anh nhận ra bản thân mình thật ra chẳng hiểu gì về cô gái này “Làm cũng làm rồi, sợ thì có tác dụng gì chứ?” Cố Nguyệt Hoài khép đầu gối lại, cằm đè lên đầu gối, nghiêng đầu nhìn Yến Thiếu Ngu, giọng nói bình thản, khóe miệng còn cong lên lúc nói chuyện, phong thái nhẹ nhàng như cưỡi gió Động tác của Yến Thiếu Ngu khựng lại, nghiêng mắt nhìn cô, nhưng cảm giác có sự buồn rầu trong ánh mắt của cô mà anh không thể hiểu được Cố Nguyệt Hoài lấy que gỗ khều vào đống lửa, trong lòng cảm thấy bình yên.
Cô thật sự không sợ hãi, bởi vì thái độ của Yến Thiếu Ngu đã cho cô thấy một hy vọng khác Trong khe núi chỉ có bốn người là cô, Yến Thiếu Ngu, Tống Kim An và Điền Tĩnh, Điền Tĩnh chết, dù Tống Kim An có ra làm chứng, chỉ cần Yến Thiếu Ngu đứng về phía cô, làm chứng cho cô thì cảnh sát có lý do gì để bắt cô Bắt cô chỉ dựa vào vết dao à Điền Tĩnh chết vẫn không hết tội, lúc đó tình hình nguy cấp, cô ta lại nói khích, nên cô đã giết cô ta mà không hề hối hận [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Đương nhiên đây chỉ là cách làm vô lại nhất, cô cũng sẽ không kéo Yến Thiếu Ngu xuống nước cùng mình, chỉ bảo anh làm chứng cứ giả Lúc đầu trong lòng cô còn thấy hoảng loạn, còn phải cố gắng trốn chạy khỏi gấu đen, hoảng hốt chọn bừa đường, thái độ của Yến Thiếu Ngu khiến cô cảm thấy ấm áp, bây giờ bình tĩnh lại, mọi hoang mang đều tan thành mây khói, cũng đã tìm ra cách giải quyết mới từ đó Cho dù là Điền Tĩnh chết hay chưa chết, cô đều có thể nói là do bầy sói, đám gấu đen tấn công, Điền Tĩnh âm mưu dùng đám thú vật ở rừng núi này làm cái cớ để giết cô, trong lúc hai người xảy ra tranh chấp, cô ta vô tình làm mình bị thương, thậm chí còn định dùng điều đó để hại cô Còn vì sao Điền Tĩnh muốn giết cô, có quá nhiều lý do Đầu tiên, Điền Tĩnh giết cô là vì có âm mưu từ trước, từng có tiền án.
Khi cô đưa các xã viên trong đại đội đi tìm ruộng sắn, Điền Tĩnh đã cắt dây của cô trên đỉnh núi khiến cô ngã xuống sườn núi, suýt thì mất mạng, mọi người có mặt vào lúc đó đều có thể làm chứng và vết cắt dây thừng gọn gàng chính là vật chứng Chỉ dựa vào thứ đó, Điền Tĩnh không thể thoát khỏi tội cố ý giết người Thấy không thể giết được cô, cô ta dùng vết thương của mình để hại cô nhằm trốn được tội danh cố ý giết người Lần này, giữa hai người có mối thù sâu sắc gì mà khiến Điền Tĩnh phải giết cô Lúc này, có thể dùng Nhậm Thiên Tường làm cái cớ Vì cô biết giữa Nhậm Thiên Tường và Điền Tĩnh có bí mật không thể nói Đến lúc đó, cảnh sát chắc chắn sẽ điều tra mối quan hệ giữa Điền Tĩnh và Nhậm Thiên Tường, nếu mối quan hệ bất chính giữa hai người có thể bị bại lộ và có vấn đề về tác phong, thì so với cô - một người tự vệ chính đáng sẽ được thả ra dễ dàng Nhậm Thiên Tường là địa chủ, vốn đã bị khinh thường, nói trắng ra thì chính là kẻ thù của giai cấp Cho dù Nhậm Thiên Tường và Điền Tĩnh trong sạch, nhưng vẫn có Vương Phúc, Vương Bồi Sinh, thậm chí là người trong đại đội lớn, nhỏ đều có thể làm chứng cho cô, vì Điền Tĩnh làm hại đến vườn rau của nhà họ Cố, bôi nhọ các đồng chí cùng giai cấp nên bị đưa vào trại cải tạo lao động để giáo dục Mối thù giữa hai người họ đã có từ lâu, không phải chỉ nói đôi ba câu là xong, Điền Tĩnh giết cô là quá bình thường Cô thì sao Cùng lắm là ghét Điền Tĩnh, nhưng lý do giết cô thì phải nói từ đâu Sẽ không có ai nghĩ rằng cô giết Điền Tĩnh, dù sao thì giữa cô và Điền Tĩnh, lúc nào cũng là người sau gây phiền phức, ít nhất là mọi người cũng đã nhìn thấy Hơn nữa, trước giờ Điền Tĩnh chưa từng chiếm lợi lộc gì của cô, cô không có lý do giết cô ta Cố Nguyệt Hoài im lặng suy nghĩ, trong đầu suy đi tính lại, cho đến khi không còn sơ hở Yến Thiếu Ngu quan sát Cố Nguyệt Hoài đang im lặng, anh đưa thịt lợn nướng cho cô: “Ăn đi.”
Cố Nguyệt Hoài đôi mắt đen trắng, mím lấy khóe môi nhợt nhạt nói: “Cảm ơn.”
Cô cầm lấy thịt lợn nướng, yên tâm nhận lấy sự chăm sóc của Yến Thiếu Ngu, hoặc có thể nói cô đã quen với việc được anh chăm sóc từ lâu, cô thấy khó chịu chẳng qua là vì anh kiệm lời, không biết bao giờ anh mới trở thành Yến Thiếu Ngu trong mơ Cố Nguyệt Hoài ăn rất ngon miệng, Yến Thiếu Ngu lại đang cau mày suy nghĩ [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Một lúc sau, khi Cố Nguyệt Hoài sắp ăn xong, Yến Thiếu Ngu nói: “Trước kia Điền Tĩnh có ý định giết người, hại cô rơi xuống núi suýt mất mạng, cô giết cô ta cũng là nhân quả báo ứng, oan có đầu, nợ có chủ, không có gì bàn cãi Lát nữa khi về đại đội, tôi sẽ làm chứng cho cô, chỉ nói cô ta vì dùng dao đuổi sói nên mới bị thương, cô chỉ cần nói mình không giết Điền Tĩnh là được.”
Yến Thiếu Ngu nhíu chặt mày, môi mỏng khẽ mở, trầm giọng lạnh lùng nói [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cố Nguyệt Hoài thoáng ngạc nhiên, nhìn thẳng Yến Thiếu Ngu Ánh mắt của cô quá chăm chú khiến Yến Thiếu Ngu cau mày vì mất tự nhiên: “Cô nhìn gì thế?”
Đôi mắt Cố Nguyệt Hoài cong cong, mỉm cười: “Nhìn anh, thật sự rất đẹp trai.”
Lời khen thẳng thừng, không khách sáo này không phải là lần đầu tiên, nhưng trái tim Yến Thiếu Ngu vẫn loạn nhịp, cổ họng hơi khó chịu, anh cố tỏ vẻ lạnh nhạt nói: “Tôi làm vậy không phải vì cô, chỉ là vì tôi không thích những gì Điền Tĩnh làm thôi.”
“Vậy sao.” Cố Nguyệt Hoài cười dịu dàng, hiển nhiên không tin Khóe miệng Yến Thiếu Ngu hơi cong, bên tai hơi nóng lên Từ khi anh gặp Cố Nguyệt Hoài, càng ngày anh càng thấy mình không còn là mình nữa Hai người đang nói chuyện, ngoài trời có vài hạt mưa rơi lấm tấm, rồi mưa to hơn Yến Thiếu Ngu không nghĩ ngợi nữa, nhìn ra cửa sổ, chân mày không khỏi nhíu lại một cái Trong lòng anh gần như đã đào hố chôn Tống Kim An, xung quanh càng trở nên nguy hiểm, trừ khi anh ấy và Điền Tĩnh có năng lực đặc biệt, nếu không thì không thể bình yên rời khỏi vùng núi nguy hiểm bao vây tứ phía Cố Nguyệt Hoài cũng nhìn những hạt mưa rơi lấm tấm trên cửa sổ, tay chống lên cằm rồi nói: “Anh đang lo cho Tống Kim An sao?”
Yến Thiếu Ngu không nói gì, nhưng biểu hiện của anh đã nói rõ vấn đề rồi Cố Nguyệt Hoài di chuyển một chút, ngồi bên cạnh Yến Thiếu Ngu, vỗ lên vai anh, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng lo lắng quá, chắc chắn anh ấy sẽ bình an quay về đại đội thôi.”
Dứt lời, cô lại nói thầm một câu trong lòng: Giống như kiếp trước Cô vẫn cảm thấy vận may của Điền Tĩnh kiếp trước rất đáng sợ, Tống Kim An thì khỏi phải nói, con cưng của trời, chưa bao giờ phải trải qua cuộc sống khổ cực, đày đọa, dường như hai người họ được thần linh che chở, liên tiếp gặp may mắn Nên kiếp này, có lẽ họ sẽ giống như kiếp trước, trở về đại đội một cách suôn sẻ.