Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 207: Cha trở về! Con ở lại đây đi!





Không biết Yến Thiếu Ngu có nghe thấy hay không, lẳng lặng liếc nhìn cô: “Cô ăn no rồi sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ăn no rồi thì nghỉ ngơi đi.”
Cố Nguyệt Hoài bật cười, không phản bác lại lời anh nói, cô tự nằm vào trong góc nhà gỗ đã được sửa sang lại, không quên phủ thêm một lớp rơm rạ lên người mình
Cô nhìn chiếc áo len màu đen trên người Yến Thiếu Ngu, chợt hỏi: “Anh không lạnh sao?” 
Yến Thiếu Ngu bỗng quay đầu nhìn cô, giọng nói có chút nghiêm nghị: “Ngủ đi.”
Cố Nguyệt Hoài bĩu môi, vừa nhắm mắt lại đã ngủ thiếp đi
Hôm nay cô bị sốt, cơ thể đã cạn kiệt sức lực từ lâu, vô cùng mệt mỏi, đúng là cần phải ngủ một giấc thật sâu để lấy lại tinh thần
Trong nhà gỗ vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng lách tách phát ra từ trong đống lửa đang cháy bập bùng. 
Ánh sáng ấm áp màu cam tỏa ra, mang lại cảm giác bình yên và gần gũi giống như ở nhà
*
Ở bên kia
Các xã viên của đại đội sản xuất Đại Lao Tử cũng bị mắc kẹt ở giữa sườn núi. 
Núi lở, những cây đại thụ đổ xuống khiến cho mọi người không có cách nào để gọi người từ bên ngoài đến cứu viện
Vương Phúc bất lực ngồi xổm xuống một bên hang động, hai tay ôm đầu nhìn trận mưa không ngớt ở bên ngoài
Ông ấy nghĩ đến Cố Nguyệt Hoài, Điền Tĩnh, Yến Thiếu Ngu và Tống Kim An không rõ còn sống hay đã chết, chỉ cảm thấy đầu đau, trên người đau, chỗ nào cũng đau
Ông ấy thân là bí thư chi bộ của đại đội, giờ đây nhóm xã viên và thanh niên trí thức xảy ra chuyện, ông ấy khó mà chối bỏ trách nhiệm của mình
Vương Bồi Sinh nhìn Vương Phúc, vẻ mặt cũng chán nản. 
Ông ấy bước tới bên cạnh Vương Phúc, còn chưa kịp nói gì, người kia đã hắng giọng nói: “Đã thu xếp ổn thoả cho mọi người chưa
“Haizz, thu xếp kiểu gì được mà thu xếp, ai nấy đều rất hoảng sợ, gào khóc mệt mỏi rồi cũng ngủ
Nếu ngoài trời cứ tiếp tục mưa như thế này thì biết khi nào chúng ta mới có thể trở về
Chúng ta bị kẹt lại ở đây, không có gì bỏ bụng, sớm muộn cũng xảy ra chuyện.” Vương Bồi Sinh chán nản than vãn
Vương Phúc mỉm cười tự giễu, giống hệt như vò đã mẻ lại sứt: “Vậy chúng ta còn có thể làm gì được?”
Vương Bồi Sinh vừa định trả lời, chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, ông ấy vội im bặt, ngước nhìn bóng dáng sắp tới gần: “Đình Hoài?”
Sắc mặt của Cố Đình Hoài cũng không tốt hơn là bao, anh ấy buông thõng đôi tay đang nắm chặt thành nắm đấm, thành thật nói: “Bí thư chi bộ, chủ nhiệm Vương, cháu định sẽ quay về thôn, đi tìm đội dân quân của công xã tới cứu viện
Em gái cháu và hai thanh niên trí thức khác đến nay còn chưa biết sống chết ra sao, cháu sốt ruột không thể cứ ngồi yên chờ đợi mãi được.”
Anh ấy vừa dứt lời, Vương Phúc và Vương Bồi Sinh không khỏi liếc mắt nhìn nhau
Vương Phúc tỏ vẻ không đồng tình: “Cháu muốn trở về
Cháu đi về kiểu gì
Bên ngoài trời đang mưa lớn như vậy, trên núi vừa dốc vừa trơn trượt, bây giờ cháu đòi trở về khác gì tìm chết đâu
Còn có cha cháu nữa, cha cháu đành lòng đồng ý để cho cháu trở về sao?”
Lúc này, giọng nói có chút tang thương của Cố Chí Phượng vang lên: “Phải về
Cha trở về
Con ở lại đây đi!”
“Cha!” Cố Đình Hoài hốt hoảng kêu lên, nhíu mày nói: “Không được, con còn trẻ, chẳng may gặp phải cái gì nguy hiểm thì chạy cũng nhanh, sao con có thể để cha trở về chứ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cha cứ yên tâm chờ ở đây đi, ngộ nhỡ bé con trở về thì cha còn có thể là người đầu tiên gặp con bé.”
Vừa nhìn thấy Cố Chí Phượng, Vương Phúc đã im lặng không nói gì
Trước kia, người này giống hệt như một con hổ, ăn to nói lớn, sức dài vai rộng, lúc này trông lại không khác gì một con mèo bệnh. 
Ông ấy không khỏi thở dài, trong lòng cũng biết Cố Nguyệt Hoài chính là người Cố Chí Phượng yêu thương nhất, hiện giờ đứa con mà mình yêu thương không rõ tung tích, không chừng chẳng thể sống sót trở về, trong lòng ông có thể dễ chịu mới là lạ. 
Nhưng cha con nhà họ Cố này đúng là không muốn sống nữa, ai cũng tranh nhau đòi về
Cố Chí Phượng trừng cặp mắt hổ: “Con là cha hay cha là cha
Cha nói để cha trở về là trở về, đừng có ương bướng nữa!” 
Mặt Cố Đình Hoài đen như than: “Bây giờ là lúc tranh giành chuyện này sao?”
Cố Chí Phượng không thèm quan tâm đến anh ấy, nói với Vương Phúc: “Bí thư chi bộ, bây giờ tôi sẽ trở về, tranh thủ báo cáo cho công xã càng sớm càng tốt, đội dân quân có thể nhanh chóng tới cứu viện
Nếu không người của đại đội chúng ta đều bị kẹt lại ở chỗ này, không sớm thì muộn cũng xảy ra chuyện.” 
Vương Phúc mấp máy môi, không muốn tán thành với ý kiến của ông, nhưng bỗng nhiên lại nghe Cố Chí Phượng nói tiếp: “Thôi được rồi, đừng nói mấy lời dư thừa nữa, sớm muộn gì cũng phải có người trở về thôi
Nếu tôi không thể sống sót trở về, mọi người cũng phải tìm cho được con gái của tôi!” 
Nghe vậy, vành mắt Vương Phúc cay cay, giơ tay vỗ vai Cố Chí Phượng
Mắt Cố Đình Hoài cũng ửng đỏ, nói: “Cha, hay là con và cha cùng trở về, chúng ta cùng đi biết đâu còn có thể chăm sóc cho nhau trên đường.”
“Nói bậy, con cứ đợi ở đây đi, chờ em gái của con trở về!” Cố Chỉ Phượng nói xong, lập tức chuẩn bị xuất phát. 
“Này khoan đã
Cầm theo cái này!” Vương Phúc gọi Cố Chí Phượng lại, lấy súng săn của mình đưa cho ông
Trên núi có nhiều động vật hoang dã, gặp phải thỏ hươu thì còn đỡ, một khi gặp phải chó sói hay lợn rừng, đến chỗ cũng không có mà trốn
Trong người có mang theo vũ khí cũng yên tâm hơn
Cố Chí Phượng trở về vì mọi người, trong lòng ông ấy vô cùng biết ơn, không muốn tỏ ra ích kỷ. 
“Cảm ơn.” Cố Chí Phượng nhận lấy súng săn, nói một câu cảm ơn, lại nhìn Cố Đình Hoài, không do dự mà bước vào trong màn mưa
Tốc độ di chuyển của ông không nhanh không chậm, đi một bước trượt ba bước, chẳng mấy chốc đã khuất khỏi tầm mắt mọi người
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lúc này, có không ít xã viên lần lượt đi ra khỏi hang động
“Trước kia mỗi lần nhìn thấy Cố Chí Phượng đều cảm thấy không vừa mắt, cả ngày lông ba lông bông, cũng không chịu làm việc chăm chỉ, không ngờ khi xảy ra chuyện lại là người đáng tin cậy đến vậy
Nếu ông ấy thật sự có thể báo cho đội dân quân tới cứu chúng ta, từ nay về sau ông ấy chính là người anh em tốt của tôi!”
“Không phải quá rõ ràng rồi sao
Trước đây danh tiếng của nhà họ Cố như thế nào
So với trước, danh tiếng của nhà họ hiện tại như thế nào?” 
“Ôi chao, sao số tôi lại xui xẻo vậy chứ, lên núi tìm củ sắn cũng bị nhốt lại đây
Cầu xin ông trời phù hộ, đừng để xảy ra chuyện gì.”
“Cậu mà xui xẻo sao
Cậu có xui xẻo bằng con gái của Cố Chí Phượng không
Xuống dưới rồi không lên được nữa, vách núi lại sâu thế này, ngoài trời còn đổ mưa tầm tã, không biết tình hình dưới đó ra sao, cô ấy có thể sống sót trở về hay không là điều mà không ai dám chắc được.”
Nhóm xã viên mồm năm miệng mười tám chuyện, Cố Đình Hoài nghe những lời bàn tán huyên náo này, chỉ cảm thấy lồng ngực cồn cào
Tuy vậy, cuối cùng anh ấy vẫn chẳng nói chẳng rằng mà trở vào trong hang động, lẳng lặng chờ đợi phép màu xảy ra. 
Sâu trong hang động, nhóm thanh niên trí thức cũng nhìn nhau, sắc mặt rất khó coi
Một thanh niên trí thức dáng người thấp lùn, làn da ngăm đen ngao ngán nói: “Hoàng Thịnh, cậu nói xem, tại sao anh năm lại nhất quyết đòi đi cứu người vậy
Nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, chúng ta trở về Thủ đô, biết ăn nói thế nào với nhà họ Tống đây
Không chừng còn bị vạ lây nữa.”
Anh ta tên là Trần Bân, gia thế không có gì nổi bật, bình thường cũng rất lầm lì, hiếm khi lộ mặt trong nhóm thanh niên trí thức
Hoàng Thịnh tức giận quát lớn: “Làm sao tôi biết được
Anh năm làm gì cũng phải nói cho chúng ta biết sao?” 
Mặc dù anh ta cũng thấy tức giận trong lòng, đúng như lời Trần Bân nói, một khi Tống Kim An xảy ra chuyện gì ở đại đội sản xuất Đại Lao Tử, mấy người bọn họ trở về đừng hòng được yên ổn, đây chính là chế độ giai cấp ở Thủ đô
Lam Thiên núp trong góc im lặng không nói, tự coi mình là một cái phông nền
Vu Kiến Quốc đưa tay gãi cái đầu đinh của mình, bực bội ngăn cản cơn giận dữ của Hoàng Thịnh lại: “Thôi đi, bây giờ ầm ĩ như vậy thì có ích gì
Nhanh chóng nghĩ cách gì đó để cứu anh năm mới là chuyện quan trọng!”
Lúc này, một thanh niên trí thức đẩy cặp kính trên sống mũi, nghi hoặc hỏi: “Phan Nhược Nhân đâu?”
Anh ta tên là Lý Nhĩ Tân, cũng giống như Trần Bân, thân phận không mấy xuất chúng, không hề có cảm giác tồn tại ở trong nhóm thanh niên trí thức xuống nông thôn
Anh ta vừa nói ra lời này, đám thanh niên trí thức bỗng rơi vào sự im lặng đến đáng sợ. 
Phan Nhược Nhân
Sắc mặt mấy người bọn họ lúc này không khác gì gà mắc thóc, tâm tư của bọn họ đều đặt hết ở trên người Tống Kim An, thế mà lại quên mất Phan Nhược Nhân
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mức độ khó chơi của nhà họ Phan cũng không hề kém cạnh so với nhà họ Tống là mấy, hai anh em họ nhà này đúng là khiến người ta phải đau đầu! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.