Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 209: Yến Thiếu Ngu có bệnh kín





Yến Thiếu Ngu không từ chối lời đề nghị của Cố Nguyệt Hoài, hai người nhanh chóng trở thành thầy trò
Yến Thiếu Ngu không nói nhiều, khi dạy Cố Nguyệt Hoài cũng theo cách riêng của cá nhân mình, hơn hết kiến thức cơ bản của anh vô cùng chắc chắn, luôn có thể dùng mấy lời ngắn gọn để giảng giải đúng trọng tâm của kiến thức
Cố Nguyệt Hoài cũng bật hack, trong bụng có chữ, hai người một giảng một nghe, không khí vô cùng hài hòa
Thời gian cứ thế trôi qua trong chốc lát, Yến Thiếu Ngu cũng hơi giật mình với tốc độ tiếp thu kiến thức của Cố Nguyệt Hoài
Cố Nguyệt Hoài không hề khiêm tốn, cười nhìn về phía Yến Thiếu Ngu: “Tôi rất giỏi đúng chứ?”
Đuôi mắt Yến Thiếu Ngu nhướn lên, nói: “Nếu như không bãi bỏ kỳ thi đại học, nhất định cô có thể thi đỗ.”
“Đó là chuyện hiển nhiên.” Cố Nguyệt Hoài trưng ra biểu cảm “anh nói đúng rồi đấy”
Yến Thiếu Ngu yên lặng, đáy mắt chứa chút ý cười
Ngay lúc này, một trận sấm sét đùng đoàng soi sáng khắp ngõ ngách xung quanh nhà gỗ nhỏ
Yến Thiếu Ngu thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ, sắc mặt không lộ ra chút cảm xúc nào
Cố Nguyệt Hoài nhìn anh một lát rồi mới quay sang bên khác, trong đôi mắt là một vài tia sáng, cô thêm chút củi vào đống lửa, gian nhà gỗ nhỏ ấm áp dễ chịu và mưa giông gió giật ngoài kia tựa như là hai thế giới đối lập vậy. 
Cô biết Yến Thiếu Ngu đang suy nghĩ cái gì, thời tiết ngày càng ác liệt thì khả năng Tống Kim An còn sống trở về càng thấp
*
Thoáng chốc đã qua ba ngày
Mấy ngày nay, đám sói và gấu đen cũng không xuất hiện tiếp nữa
Mỗi ngày Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu đều tập trung học tập, từ Ngữ Văn đến Toán, từ cách làm bài văn đến hình học lượng giác, hai người không để ý tới ồn ào hỗn loạn bên ngoài, cứ yên ổn sống qua ngày trong căn nhà gỗ nhỏ như tách biệt với thế giới
Cố Nguyệt Hoài đứng bên cạnh cửa sổ, vươn tay ra ngoài xem thử, sau đó nói với giọng điệu bình tĩnh: “Tạnh mưa rồi.”
Mặt trời vén mây nhô ra, những tia nắng chiếu xuống khắp các vũng bùn trên mặt đất, chiếu lên những giọt nước còn đọng trên lá cây khúc xạ tạo ra những màu sắc rực rỡ
Cả khu rừng lúc này tựa như chốn bồng lai tiên cảnh, dường như ngay giây sau sẽ có một nàng tiên bước ra vậy
Yến Thiếu Ngu ngoái đầu lại nhìn thoáng qua đống lửa đã bị bùn đất che lấp, thản nhiên nói: “Đi thôi.”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, hai người mang theo chút thịt heo rừng còn sót lại lên đường trở về
Chẳng qua vòng về đường cũ là không thể được, chỉ có thể chọn một con đường xa lạ khác
Khi hai người đã đi được một đoạn rất xa rồi, Cố Nguyệt Hoài vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn về phía căn nhà gỗ nhỏ đứng sừng sững trong rừng kia, ở nơi đó an tĩnh yên bình, chỉ có tiếng mưa tiếng gió, là nơi mà khoảng cách giữa cô với Yến Thiếu Ngu được rút lại gần nhất
Một khi quay lại đại đội sản xuất Đại Lao Tử, chắc chắn cô sẽ phải đối mặt với một trận chiến ác liệt, mọi ồn ào rắc rối sẽ ồ ạt hướng về phía cô, lúc ấy có muốn cũng không được trải qua khoảng thời gian yên bình như thế này nữa
Nhưng mà cũng nên quay về thôi, không biết đại đội mấy hôm nay ra sao rồi, cha và anh cả của cô chắc là không có việc gì chứ
So với Cố Nguyệt Hoài cảm xúc vô cùng phức tạp thì bên này Yến Thiếu Ngu tỏ ra vô cùng bình tĩnh
Anh vẫn không quay đầu lại nhìn, tựa như những chuyện xảy ra ở trong căn nhà gỗ kia chỉ là một giấc mộng vô nghĩa mà thôi
Cố Nguyệt Hoài nhìn anh một cái, cô có thể nhạy cảm nhận ra từ sau khi rời khỏi căn nhà gỗ, Yến Thiếu Ngu có thay đổi
Không còn là thái độ thân thiết như thầy tốt bạn hiền mà khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng kiệm lời trước đó, mặt mày khó gần giống như một khối băng ngàn năm khó tan chảy
Người này đúng là khó hiểu, rũ sạch quan hệ nhanh thật
Nhưng mà điều khiến Cố Nguyệt Hoài nghi ngờ hơn đó là tình trạng cơ thể của Yến Thiếu Ngu
Cô cảm thấy có khả năng anh bị bệnh gì khó nói, nếu không trai đơn gái chiếc sống cùng một phòng mà anh còn như Liễu Hạ Huệ (*), người đẹp mềm mại ngồi trong lòng mà vẫn không loạn
Đời trước cũng như thế này, đời này cũng giống vậy, cô có căn cứ để nghi ngờ anh bị bệnh gì đó
(*) Một người quân tử thời Xuân Thu, đêm đông giá rét có một người phụ nữ vô gia cư tìm đến nhà xin ở nhờ, ông lo người này có thể chết vì lạnh nên đã để cô ngồi lên đùi, áp cơ thể cô vào mình để truyền hơi ấm nhưng không hề làm bất kì điều gì không đứng đắn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nghĩ đến chuyện này, lông mày Cố Nguyệt Hoài xoắn xuýt tỏ vẻ lo lắng
Cô lo lắng thật đó, không lẽ Yến Thiếu Ngu luôn luôn cô đơn một mình như thế này là có cơ thể có bệnh khó nói
Yến Thiếu Ngu không biết Cố Nguyệt Hoài đang suy nghĩ cái gì trong đầu, nếu không chỉ sợ cũng phải tức hộc cả máu
Anh ngồi xổm trên mặt đất, nhìn dấu chân lưu lại trên vũng bùn trên đường núi, dấu chân vô cùng sâu, nước đã đọng lại, anh đứng dậy nhìn qua phía đường hẹp quanh co uốn lượn ở phía trước rồi nói: “Mấy người Tống Kim An chắc rời đi dọc theo con đường này.”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu nhẹ, trong giọng nói không nghe ra cảm xúc gì: “Chúng ta cũng đi theo đường này sao?”
Yến Thiếu Ngu im lặng giây lát, lắc đầu nói: “Không, đổi đường khác.”
Cố Nguyệt Hoài hơi ngạc nhiên: “Anh không đi tìm anh ấy sao?”
Lựa chọn của Yến Thiếu Ngu khiến cô vô cùng bất ngờ, cô còn nghĩ là anh sẽ men dọc theo đường này đi tìm Tống Kim An đấy
“Tìm cái gì
Thi thể à?” Yến Thiếu Ngu liếc cô một cái, giọng nói vô cùng lạnh lùng
“Đi thôi.” Anh lập tức đổi một con đường khác
Đã ba ngày trôi qua, mặc kệ đám người Tống Kim An đã quay lại hay vẫn chưa trở về đều đã được định đoạt xong rồi, chẳng có cách nào sửa lại được, cứ lo sợ không đâu chẳng bằng thuận theo tự nhiên đi, khỏi phải nghĩ nhiều như vậy
Hơn nữa, bên trong rừng sâu núi thẳm như thế này, cho dù có thi thể thật cũng không chắc có thể tìm ra
Việc bọn họ cần làm lúc này là mau chóng trở về chứ không phải tìm người
Cố Nguyệt Hoài cũng không nhắc lại về Tống Kim An nữa, cô đi sau lưng Yến Thiếu Ngu nói: “Tại sao lại đi lối này?”
Yến Thiếu Ngu không giấu giếm mà bình tĩnh giải thích: “Bụi cỏ rất tươi tốt, không có dấu vết bị giẫm, cũng không có dấu móng của thú dữ, chứng tỏ bên này an toàn.”
Nghe vậy, Cố Nguyệt Hoài dừng lại, ngoái đầu nhìn thoáng qua con đường mà Tống Kim An đã chọn
Lần này cô nhìn chăm chú, quả nhiên thấy được một bên của đường nhỏ có mấy dấu chân động vật mờ nhạt, dấu chân không lớn không nhỏ
Trong lòng cô rét lạnh, cả người tự dưng hơi căng thẳng
Vậy thì rốt cuộc Tống Kim An đã cùng Điền Tĩnh trở lại đại đội sản xuất Đại Lao Tử chưa
Rõ ràng chưa về được đại đội thì không ai có thể giải đáp câu hỏi này cho cô được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Yến Thiếu Ngu dẫn đường, hai người đi nhanh một mạch, quần cũng bị cây cối bên đường cọ thấm ướt sũng, cũng may mưa to đã ngừng hẳn, mặt trời càng ngày càng nhô cao, bởi vì đi đường quá nhanh, sau lưng Cố Nguyệt Hoài cũng đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng
Rất nhanh đã qua một buổi trưa
Nơi đây rừng cây đã thưa thớt hơn rất nhiều, dần dần lộ ra nhiều sườn đất mờ nhạt
Yến Thiếu Ngu lấy một chút thịt heo rừng đưa cho Cố Nguyệt Hoài: “Ăn một chút đi.”
Cố Nguyệt Hoài nhận lấy, thịt đã nướng chín để nguội vừa lạnh vừa cứng, cắn vào miệng có thể làm rơi cả răng, nhưng mà điều kiện quá gian khổ cũng không quan tâm kén chọn được, nếu không ăn chút gì đó, chỉ sợ không có sức lực mà tiếp tục tìm đường ra
Trên mặt đất đều là nước đọng, hai người cũng không ngồi xuống mà đứng tại chỗ gặm mấy miếng thịt lạnh như băng
Sau khi ăn no, hai người lại tiếp tục lên đường
Hoàn cảnh nơi đây vô cùng lạ lẫm, cho dù là Cố Nguyệt Hoài cũng chưa tới đây bao giờ, dọc đường đi không hề có người ở, tuy nhiên sau trận mưa to, nấm hương ở trong núi ló đầu lên vô cùng nhiều, nếu hái những thứ này trở về nhiều người có thể tích lũy làm lương khô qua mùa đông
Hai người đi từ sớm đến tối muộn, vượt từ đỉnh núi bên này qua một ngọn núi khác, bàn chân Cố Nguyệt Hoài bị cọ sát nổi bong bóng nước
Tới chạng vạng tối, lúc chân trời mờ mờ, cuối cùng cũng tìm được một đường đất vòng quanh núi
Trong giây phút nhìn thấy con đường này, cả người Cố Nguyệt Hoài nhẹ nhàng thở hắt ra: “Là đường kìa!”
Nét mặt cô thả lỏng, lảo đảo bước qua đường cỏ dại trong núi chuyển sang đi đường vòng quanh núi đầy bùn đất, mặc dù trên chân trên đùi đều là bùn, cả người nhìn cũng hơi nhếch nhác, nhưng rời khỏi được núi sâu, tìm được đường là đã coi như trở về thế giới thực được rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nơi có đường, chắc chắn là có người! 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.