Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 210: Đại đội Liễu Chi?





Cố Nguyệt Hoài vươn tay túm chặt ống tay áo của Yến Thiếu Ngu, cười cười chỉ về con đường phía trước: “Chúng ta đi dọc theo con đường này chắc chắn có thể tìm tới đại đội, chỉ cần xác định bây giờ chúng ta đang ở đâu là có thể tìm về rồi!”
Sắc mặt Yến Thiếu Ngu không thay đổi, anh gật đầu cụp mắt nhìn thoáng qua cánh tay đang lôi kéo ống tay áo của mình, môi mỏng khẽ nhếch
“Đi thôi!” Cố Nguyệt Hoài cũng biết bây giờ trong lòng anh cũng chẳng dễ chịu, buông ống tay áo dẫn đầu đi về phía trước
Yến Thiếu Ngu dừng một chút, ráng duy trì vẻ thờ ơ bình thản, khuôn mặt tỏ ra lạnh lùng đi theo sau
Hai người một trước một sau đi trên con đường mấp mô bùn đất lầy lội, cho đến tận khi bóng trăng đã treo trên cao mới trông thấy đèn đuốc mờ mờ từ xa
Cố Nguyệt Hoài chỉ cảm thấy lòng bàn chân đã đau đến chết lặng, mấy ngày không nhìn thấy có người ở, đột nhiên trông thấy trong khe núi có đèn đuốc, trong nháy mắt còn cứ ngỡ là ảo tưởng của chính mình
Yến Thiếu Ngu đi ở phía sau cuối cùng cũng phát hiện ra tư thế đi của Cố Nguyệt Hoài có chút kỳ lạ, cau mày nói: “Cô thế nào rồi?”
Cố Nguyệt Hoài quay đầu nhìn về phía anh, hàng mi run run, giọng điệu vô cùng đáng thương: “Chân đau, bị cọ nổi bóng nước.”
Yến Thiếu Ngu va phải ánh mắt long lanh vô cùng đáng thương kia, trong lòng ngầm bực, người phụ nữ này đúng là không biết viết chữ “rụt rè” như thế nào mà
Anh quay đầu, đặt nắm tay lên môi nhẹ ho vài tiếng: “Để tôi cõng cô đi.”
Yến Thiếu Ngu vừa dứt lời, đã thấy Cố Nguyệt Hoài sảng khoái đồng ý: “Tốt quá!”
Vừa nói xong, cô còn giang hai tay ra hiệu cho Yến Thiếu Ngu mau mau ngồi xổm xuống, dáng vẻ vô cùng thản nhiên
Mi mắt Yến Thiếu Ngu giật một cái, gân xanh bên thái dương nổi lên, anh cứ cảm thấy như Cố Nguyệt Hoài chờ lời này đã lâu lắm rồi
Anh khụy nửa người, để mặc cho Cố Nguyệt Hoài ôm cổ, nằm ghé lên trên lưng của anh
Hơi thở của cô vô cùng nóng, hô hấp ngay sau gáy của anh mang theo một cảm giác tê tê dại dại khó chịu, Yến Thiếu Ngu nhíu mày muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy nói ra lại có thêm mấy phần mập mờ và xấu hổ, cho nên đành mím chặt môi, khuôn mặt càng trở nên lạnh lùng
Cố Nguyệt Hoài nào có thể buông tha cơ hội có thể thân thiết với Yến Thiếu Ngu cơ chứ, hỏi: “Tôi có nặng không?”
Yến Thiếu Ngu không lên tiếng, chỉ hăng hái chăm chăm đi về phía đèn đuốc phía xa
“Buổi tối gió lạnh, anh cõng tôi ít ra cũng có thể cản chút gió, anh nói có đúng hay không?”
“Thiếu Ngu, anh nói sau khi trở về sẽ giúp tôi, anh không được lật lọng đâu đấy?”
“Thiếu Ngu
Tại sao anh lại không nói lời nào thế
Có phải anh không muốn để ý đến tôi không vậy?”
“...”
Công tắc lắm lời của Cố Nguyệt Hoài một khi được bật lên, khắp đường núi đều tràn ngập giọng nói dễ nghe của cô
Cô cảm nhận được cơ thể Yến Thiếu Ngu càng ngày càng cứng lại, lông mày lập tức giãn ra, trên mặt ý cười không phai
Cái tên này, này thì anh giả vờ trầm lặng, vừa rời khỏi nhà gỗ đã cố tình phủi sạch quan hệ, ha ha
Tới gần đại đội lập lè đèn đuốc lẻ tẻ, rốt cuộc bên tai cũng yên tĩnh được một chút, Yến Thiếu Ngu khẽ thở phào nhẹ nhõm, anh sải bước tiến vào thôn, lúc này đã khuya muộn rồi, đa số mọi người đều đã đi ngủ
Cố Nguyệt Hoài nhìn quanh một vòng, cũng không biết rốt cuộc đây là đại đội nào
Có điều đại đội ở trong khe núi xa xôi thế này đều tương đối nghèo, điều kiện sinh hoạt cũng vô cùng bình thường
Cô nói: “Nhìn xem nhà ai còn để đèn dầu thì mình gõ cửa thử xem, ở nhờ đây một đêm trước đã, đợi ngày mai lại nói tiếp.”
Yến Thiếu Ngu lạnh nhạt ngoái đầu liếc cô một cái, bây giờ ngược lại nói chuyện bình thường, logic cũng rõ ràng rồi, hồi nãy tại sao cô cứ dán lên lỗ tai của anh mà nói nhảm liên tục vậy chứ
Cố Nguyệt Hoài coi như không thấy ánh mắt có vẻ hơi u ám của anh, giương cằm ra hiệu anh nhanh đi gõ cửa
Yến Thiếu Ngu nhắm mắt một cái, quay đầu, quyết định làm ngơ
Anh tìm một nhà hơi lớn một chút vẫn còn thắp đèn sáng, vỗ vỗ cổng nhỏ trước sân gọi: “Có ai ở nhà không?”
Cố Nguyệt Hoài một tay ôm cổ anh, một tay đặt bên miệng gọi: “Chú ơi, chúng cháu là người của đại đội sản xuất Đại Lao Tử, hai ngày trước gặp phải mưa to bị mắc kẹt ở trên núi, vất vả lắm mới chạy được đến đây, có thể giúp bọn cháu một chút được không?”
Cô nói bằng giọng địa phương vô cùng lưu loát, không lâu sau, cửa được người bên trong mở ra
Một người đàn ông trung niên khoác áo trên vai vén rèm cửa lên đi ra, một tay ông ấy nắm lấy vạt áo, một tay cầm cái tẩu thuốc lá, sau khi ra ngoài thì đánh giá Yến Thiếu Ngu và Cố Nguyệt Hoài một chút: “Đại đội sản xuất Đại Lao Tử sao?”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu: “Vâng, hôm kia không phải có trận mưa to trút xuống sao
Khi đó bọn cháu bị mắc kẹt ở trên núi.”
Người đàn ông trung niên nhìn kỹ hai người một chút, thấy vẻ ngoài chật vật lôi thôi của họ, trên người toàn là bùn bẩn, cũng biết mấy lời này cũng không phải dối trá gì, chỉ là, năm nay thu hoạch lương thực không được tốt, đại đội nào cũng thiếu, cho bọn họ ở lại đây thì lấy đâu cơm cho bọn họ ăn
Cố Nguyệt Hoài sống hai đời, đã hiểu rõ đạo lý đối nhân xử thế, tất nhiên nhìn ra ông ấy không tình nguyện lắm
Cô nói: “Chú ơi, chú có thể chỉ cho cháu biết bí thư chi bộ của mọi người ở chỗ nào không ạ
Để cháu đi hỏi thăm xem có thể nhận bọn cháu ở lại khu chăn nuôi của mọi người một đêm được không, sáng sớm ngày mai bọn cháu lập tức quay về.”
Nghe lời này, người đàn ông trung niên nhìn cô một cái, gật đầu nói: “Để tôi đưa hai cháu qua đó.”
Ông ấy không muốn giữ hai người lại, trong lòng cũng ngại ngùng, dù sao cũng là đồng hương lúc lâm nguy, chuyện dẫn đường này nên làm
Cố Nguyệt Hoài cười nói: “Vậy thì cảm ơn chú ạ.”
Người đàn ông trung niên khoát tay, mở cổng ra, cúi xuống đi giày rồi đi về một hướng
Ông ấy vừa đi vừa nói: “Nhìn hai người cũng không lớn tuổi lắm, chắc cũng mới kết hôn nhỉ
Lên núi để tìm đồ ăn hả
Có thể còn sống trở về cũng là tốt số đấy
Có phải đại đội sản xuất Đại Lao Tử cũng đã gặp chuyện thiếu lương thực rồi hay không
Aizz, năm nay không tốt lắm.”
Ông ấy nói xong, lại rít một hơi thuốc lá sợi, vẻ mặt có chút tang thương
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nghe thế, đuôi lông mày Yến Thiếu Ngu giật giật, vừa định mở miệng đã nghe thấy Cố Nguyệt Hoài nói: “Đúng rồi chú ạ, mùa màng năm nay không tốt, năm nay nhiều người không sung túc bằng năm trước, à đúng rồi, quên không hỏi chú, bên mình là đại đội nào vậy ạ
Trước đây cháu chưa từng tới đây.”
Người đàn ông đi ở phía trước nghe thấy vậy quay đầu lại nói: “Lúc hai người vào thôn không nhìn thấy cây liễu già ở đầu thôn hay sao?”
Cố Nguyệt Hoài nghe xong vô cùng kinh ngạc, vô thức mà nhìn về phía Yến Thiếu Ngu, sắc mặt của anh lại không có gì thay đổi
Mà như vậy cũng đúng, anh đến từ Thủ đô, cũng không phải người địa phương, tất nhiên sẽ không biết rõ huyện Thanh An có bao nhiêu đại đội được
Theo như cô biết, chỉ có một đại đội trong tên có từ  “Liễu”, mà đặc điểm khác biệt là bởi vì đầu thôn có một cây liễu đã trăm năm, thân cây cổ thụ sừng sững thô to đến mức phải hai người trưởng thành vây quanh mới ôm hết, tính ra tuổi tác của nó còn già hơn huyện Thanh An này một chút
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mà đại đội này, chính là đại đội Liễu Chi
Lúc nãy cô chỉ chú ý đến ánh đèn đuốc nhà người ta, hơn nữa bên ngoài lại quá tối cho nên không quá chú tâm hoàn cảnh ở đầu thôn, vì vậy không thấy được cây liễu cổ thụ kia, nếu không cũng chẳng cần vẽ vời thêm chuyện hỏi thăm người dân nơi đây
Người đàn ông thấy cô không đáp lời cũng không để ý, tiếp tục nói: “Đại đội Liễu Chi cách đại đội sản xuất Đại Lao Tử một khoảng khá xa đấy, xem ra hai người lạc đường ở đỉnh núi, sau đó càng đi càng xa, nhưng mà cũng không sao, ngày mai trong đội muốn đánh xe bò lên công xã một chuyến, hai người có thể ngồi xe đó.”
“Đại đội Liễu Chi sao?” Bước chân của Yến Thiếu Ngu dừng lại, nâng đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên kia
Hai tay đang nâng chân Cố Hoài Nguyệt đột nhiên cứng đờ, ngay sau đó đầu ngón tay khẽ run rẩy lộ ra cảm xúc lúc này của anh
Cố Nguyệt Hoài vỗ nhè nhẹ lên vai của anh, ra hiệu cho anh tỉnh táo lại
Cô cũng không thể ngờ tới được, hai người mất phương hướng ở trong núi, tìm đường ra cả một ngày, vậy mà đã chạy đến đại đội Liễu Chi, cho nên có thể nói nơi tối tăm mịt mù ắt có ý trời, xem ra ông trời cũng mượn cơ hội này muốn cho Yến Thiếu Ngu một cơ hội thăm người thân rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.