Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 227: Tụ hội trong bệnh viện huyện





Cố Nguyệt Hoài không có bất cứ ấn tượng tốt nào đối với Thôi Hoài Kiệt, không trả lời, chỉ nói: “Mọi người trong đại đội đều đi tìm chúng tôi à?”
Thôi Hòa Kiệt nhìn cô một cái, nói: “Trừ cha của cô, chắc là đều đi.”
“Cha của tôi
Cha của tôi làm sao?” Đáy lòng Cố Nguyệt Hoài trầm xuống, trên mặt không còn một chút máu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thôi Hòa Kiệt xua tay, không định hù dọa Cố Nguyệt Hoài, nói: “Không có gì, cô cũng đừng lo lắng quá, lúc mọi người bị kẹt trên núi, chính chú Cố là người xung phong nhận việc xuống núi tìm người cứu trợ, chỉ là trên đường bị đau chân, lúc này đang ở bệnh viện huyện rồi.”
Bệnh viện huyện, lại là bệnh viện huyện, cô với chỗ này đúng là có duyên thật đấy
Cố Nguyệt Hoài cắn đôi môi trắng bệch, lần này hay rồi, nhất định phải đi bệnh viện
Cha của cô, Thiếu Ương, Điền Tĩnh đều ở bệnh viện huyện, đây đúng là nơi tụ tập những nhân vật có chuyện để nói
Yến Thiếu Ngu nắm thật chặt tay Cố Nguyệt Hoài, đôi mắt đen láy nhìn về phía cô: “Đi thôi, chúng ta đi bệnh viện.”
“Hai người?” Thôi Hòa Kiệt mặt đầy khiếp sợ nhìn về phía hai bàn tay đang nắm chặt của họ, cổ họng nuốt một cái, vẻ mặt không thể tin nổi, chuyện gì xảy ra thế này
Hai người bọn họ ở bên nhau, vậy Hạ Lam Chương thì phải làm sao
Nếu Hạ Lam chương biết không còn hy vọng thì có thể sẽ quay đầu tìm Chu Dung Dung không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lòng Thôi Hòa Kiệt vô cùng khó tả, trong lòng anh ta đã tưởng tượng đến cảnh mình làm người hướng dẫn của thanh niên trí thức, nếu như Chu Dung dung thật sự bị Hạ Lam Chương lừa quay về thì chẳng phải mình vừa được chỗ tốt, vừa không cần phải cưới bà mập kia sao
Một mũi tên trúng hai đích
Khi anh ta còn đang đấu tranh tư tưởng, Cố Nguyệt Hoài cau mày nói: “Hướng dẫn Thôi, bây giờ tôi phải lên bệnh viện thăm cha tôi, phiền anh chút nữa thông báo với nhóm xã viên rằng chúng tôi đã về rồi, mấy ngày qua vất vả cho họ rồi.”
Thôi Hòa Kiệt gật đầu, vừa định nói thêm gì đó nhưng Yến Thiếu Ngu và Cố Nguyệt Hoài đã rời đi
Anh ta nhìn theo bóng lưng hai người nắm tay nhau rời đi, cau mày suy nghĩ một lúc, không trở về Trung tâm Thanh niên trí thức mà theo sau hai người đến công xã, anh ta vẫn phải báo chuyện này cho Hạ Lam Chương
Trong lòng lo lắng nên Cố Nguyệt Hoài đi đường rất nhanh
Từ đại đội sản xuất Đại Lao Tử đi đến huyện khá xa, khi hai người đến bệnh viện huyện, trời đã sẩm tối
Vừa vào viện, Cố Nguyệt Hoài ngay lập tức đi tìm y tá, hỏi thăm phòng bệnh của Cố Chí Phượng và Yến Thiếu Ương, một người ở tầng một, một người ở tầng hai, một người bị thương nhẹ, người còn lại bị thương nặng hơn
Nghe nói tình trạng của Yến Thiếu Ương không tốt lắm, sắc mặt của Yến Thiếu Ngu cũng trầm xuống, thấy vậy Cố Nguyệt Hoài nói: “Anh lên tầng hai thăm Thiếu Ương trước đi, em đi thăm cha rồi sẽ lên tìm anh.”
Yến Thiếu Ngu suy nghĩ một lúc, cũng không từ chối, gật đầu nói: “Được.”
Sau khi hai người tách ra, Cố Nguyệt Hoài liền nhanh chóng chạy đến phòng bệnh của Cố Chí Phượng ở tầng một
Cô chưa kịp vào, đã nghe thấy giọng nói nóng nảy và mệt mỏi của Cố Chí Phượng: “Không biết con bé như thế nào rồi, trên núi đã mưa nhiều ngày như vậy, lại không có đồ ăn, lâu như thế rồi, sao vẫn chưa tìm được người?”
Ngay tiếp đó là giọng của Cố Tích Hoài: “Cha đừng lo lắng quá, em ấy là người tốt ắt có trời phù hộ, chắc chắn không có chuyện gì.”
Giọng nói ngay thẳng của Cố Chí Phượng vang lên, không vui nói: “Con nói thì dễ nghe như vậy, ngày nào chưa tìm thấy người thì ngày đó cha chưa yên tâm
Không được, cha phải quay lại, để khi con bé về là có thể nhìn thấy cha ngay.”
“Ôi nhưng cha ơi, chân của cha...” Cố Tích Hoài có chút đau đầu
Nghe thấy tình hình bên trong, Cố Nguyệt Hoài vội đẩy cửa: “Cha
Cha nằm yên, đừng cử động!”
Cố Chí Phượng quay phắt lại, khi nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài hoàn chỉnh đang đứng ở cửa, mắt ông ngay lập tức rưng rưng: “Bé con, con về rồi ư?”
Ông vừa nói còn vừa dụi mắt, đẩy Cố Tích Hoài nói: “Con mau nhìn xem, cha không nhìn lầm chứ?”
Cố Tích Hoài cũng rất ngạc nhiên, bước nhanh đến trước mặt Cố Nguyệt Hoài, nhìn cô từ trên xuống dưới, còn đưa tay nhéo má cô: “Là thật, Nguyệt Hoài, đội dân quân tìm thấy em hả
Không sao chứ?”
Cố Nguyệt Hoài dở khóc dở cười đẩy tay Cố Tích Hoài ra: “Em không sao, cha thế nào rồi?”
Cô đi đến giường bệnh, nhìn mắt cá chân sưng vù của của Cố Chí Phượng, cau mày nói: “Cha, cha không nhìn xem mình đã bao nhiêu tuổi rồi, mà còn học người trẻ cậy làm anh hùng
Cha nhìn cái chân này xem, sưng như cái bánh bao rồi.”
Cố Chí Phượng nghe cô tức giận quở trách nhung trên mặt vẫn nở nụ cười ngốc nghếch
Ông nhìn một lúc lâu, kéo cổ tay Cố Nguyệt Hoài: “Bé con, con kể cho cha nghe, mấy ngày nay con sống thế nào
Ăn gì, uống gì
Nhìn xem, trên mặt con không còn chút thịt nào, ngày trước con gái của cha mập mạp biết bao?”
Mập mạp
Khóa miệng Cố Tích Hoài giật giật, mí mắt Cố Nguyệt Hoài cũng giật giật
Cô hắng giọng, tóm tắt lại những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày qua, cũng không giấu diếm việc gặp bầy sói với gấu, còn cố tình khen ngợi Yến Thiếu Ngu, kể lại việc anh bảo vệ cô khỏi nhưng tình cảnh nguy hiểm diễn ra như thế nào
Cố Chí Phượng và Cố Tích Hoài nghe xong, sắc mặt biến đổi: “Chúng ta chỉ biết các con gặp phải sói thôi, không ngờ còn có cả gấu nữa!”
Cố Tích Hoài nhìn Cố Nguyệt Hoài, vẻ mặt nghi ngờ nói: “Chuyện đó, Yến Thiếu Ngu lợi hại như vậy sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Em không nói quá đấy chứ?”
Cố Nguyệt Hoài nghiêm túc nói: “Em là người thích nói khoác sao?”
Bầu không khí trong phòng trở nên thoải mái hơn
Cố Nguyệt Hoài nghĩ đến Cố Thiếu Đường, nhíu mày hỏi: “Anh cả và Thiếu Đường sao rồi?”
Cố Tích Hoài ra vẻ thần bí nói: “Ồ, nói đến chuyện này, em đoán xem chúng ta gặp ai ở bệnh viện nào?”
“Ai?” Cố Nguyệt Hoài cau mày
Cố Chí Phượng lườm Cố Tích Hoài đang vòng vo một cái, nói: “Là anh chị của Thiếu Đường đó, sáng nay Tích Hoài bế Thiếu Đường ra ngoài, gặp họ, phải nói, mấy anh chị em này ai cũng xinh đẹp!”
Cố Nguyệt Hoài nghe vậy, chân mày càng nhíu chặt hơn: “Cha, sao cha biết đó là anh chị của Thiếu Đường
Chuyện chưa chắc chắn mà cha đã giao người ra
Nếu chẳng may mất tích thì ai chịu trách nhiệm?”
Cố Tích Hoài nhướng mày, không vui nói: “Anh ba của em là người ngu ngốc vậy sao?”
Cố Nguyệt Hoài không cười, chỉ nhìn chằm chằm cậu ấy
“Yến Thiếu Ương lấy ra bức ảnh, cả nhà sáu người, một bức ảnh hoàn chỉnh, Thiếu Đường ở trên đó, sao anh có thể không nhận ra
Hơn nữa, đường nét khuôn mặt bọn họ cũng giống nhau mà.” Cố Tích Hoài nói, giọng có chút thổn thức
Họ có một gia đình sáu người, chỉ tiếc là từ đầu đến cuối chưa bao giờ đầy đủ
Cố Tích Hoài lại nói: “Nói đến chuyện này thì khi Thiếu Đường thấy anh cả của cô bé lại không có phản ứng gì, ngược lại khi thấy chị gái thì rất là kích động, liên tục muốn chị bế, liên tục gọi chị, sự thân thiết kia chỉ có người thân ruột thịt mới sánh được.”
Cố Nguyệt Hoài hơi nghi ngờ: “Vậy họ không nói gì với các anh sao?”
Nếu như Cố Tích Hoài thật sự gặp được Thiếu Ương với Thiếu Ly thì sao lại không biết được họ đã thoát ra khỏi núi
Suy nghĩ này vừa dứt, cô chợt nhớ lại, sáng nay khi tách ra ở đại đội Liễu Chi, cô và Yến Thiếu Ngu còn đang đối đầu với người khác, có thể bình an rời khỏi hay không vẫn còn là ẩn số, Thiếu Ương tinh tế, có lẽ anh ấy không nói tới chuyện của cô và Yến Thiếu Ngu
Nhưng mà cô lại quên mất, lúc đó Cố Chí Phượng và Cố Tích Hoài vẫn đang nghĩ rằng cô và Yến Thiếu Ngu còn đang bị kẹt trên núi, sống chết chưa rõ
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, mọi người không sao là tốt rồi. 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.