Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 228: Nguyệt Hoài, cảm ơn chị





Cố Tích Hoài nghi ngờ: “Nói gì
Anh vừa từ trên lầu xuống, Thiếu Đường với chị của con bé đang dính với nhau, không chịu xuống, nói cũng tội, anh của Thiếu Đường bị thương không nhẹ, phải đeo dụng cụ hỗ trợ cột sống, còn phải nằm nghỉ trên giường.”
Cố Nguyệt Hoài cũng không giải thích gì thêm, nói: “Em lên một chút xem sao.”
Cố Tích Hoài nhìn Cố Chí Phượng một cái, Cố Nguyệt Hoài bình an trở về, ông cũng không làm loạn mà ngược lại nằm thoải mái trên giường bệnh, không giãy giụa nữa, cậu ấy không khỏi liếc mắt với Cố Chí Phượng
Cậu ấy quay lại nói với Cố Nguyệt Hoài: “Để anh dẫn em đi, dù sao thì em cũng không biết họ.”
Cố Nguyệt Hoài nhìn về phía Cố chí Phượng, hơi do dự, dù sao bây giờ cha cũng là một bệnh nhân “đi đứng bất tiện”, bên cạnh không thể thiếu người chăm sóc
Có Chí Phượng đã thả lỏng, từ từ nằm xuống, còn tiện mồm mà ngáp một cái: “Đi đi, cha ngủ một lát, mấy ngày nay ngủ không ngon, cha một mình không sao đâu, các con cứ đi đi.”
Nói xong, ông nhắm mắt lại, còn ngáy khò khò nhẹ nhàng
Khóe miệng Cố Tích Hoài giật giật một cái, không nhìn được nói: “Thả lỏng đầu óc một phát ngủ nhanh thật luôn.”
Cố Nguyệt Hoài bước đến đắp chăn cho Cố Chí Phượng, đánh mắt cho Cố Tích Hoài, cả hai người rón rén ra khỏi phòng bệnh, sau đó cậu ấy mới hỏi: “Bé con, rốt cuộc các em đã xảy ra chuyện gì trên núi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tại sao Điền Tĩnh lại bị thương nặng như thế?”
Trước giờ cậu ấy nắm bắt trọng điểm rất nhanh, tất nhiên sẽ hiểu rằng chuyện trên núi không hề đơn giản, vết thương của Điền Tĩnh không phải do động vật cắn
Nét mặt Cố Tích Hoài nghiêm trọng, không còn vẻ đùa cợt như lúc trong phòng bệnh nữa
Cố Nguyệt Hoài nhìn cậu ấy một cái, lắc đầu, chuyện này chỉ có thể đợi Điền Tĩnh tỉnh lại mới có thể làm rõ
Tuy nhiên, sau khi Tống Kim An trở về, anh ấy chưa từng nói rõ đầu đuôi câu chuyện này, từ đầu đến cuối trừ việc cho người đi tìm hai bọn họ thì chỉ giữ im lặng, điều này khiến cô có chút bất ngờ, chẳng lẽ anh ấy thật sự có tình cảm gì với cô
Cô không phải đồ ngốc, dù Tống Kim An hiền lành nhưng cũng không phải là người thích lấy lòng người khác
Anh ấy hay quan tâm cô nhiều hơn người khác, kiếp trước chuyện này có xảy ra không thì cô không nhớ rõ, chỉ là ngay từ đầu cô đã gắn Tống Kim An và Điền Tĩnh lại với nhau nên tự nhiên không có cảm tình gì với anh ấy
Cố Tích Hoài nhíu mày, đến cạnh cô hạ giọng hỏi: “Là em làm à?”
Nét mặt Cố Nguyệt Hoài không thay đổi, bình tĩnh nói: "Không phải em làm, là cô ta tự sơ suất làm mình bị thương
Cố Tích Hoài mím môi không hỏi thêm, hai người vai kề vai đi lên lầu
Phòng bệnh tầng hai
Cố Tích Hoài tiến lên gõ cửa, nói: “Thiếu Đường, anh ba đến rồi đây.”
Không lâu sau tiếng gõ cửa, cửa phòng bệnh mở ra kêu "cạch" một tiếng
"Thanh niên trí thức Yến
Nhìn thấy Yến Thiếu Ngu, Cố Tích Hoài ngạc nhiên trong chốc lát, nhưng nghĩ đến mối quan hệ của anh với Yến Thiếu Ương, Yến Thiếu Ly thì việc anh xuất hiện ở đây cũng không phải là điều kỳ lạ
Hơn nữa, cậu ấy hơi cảm kích anh vì những việc Yến Thiếu Ngu đã làm để bảo vệ Cố Nguyệt Hoài lúc trên núi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Yến Thiếu Ngu gật đầu với Cố Tích Hoài, đôi mắt nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài đi theo sau lưng anh, ánh mắt hai người chạm nhau, tạo nên một cảm giác mà người ngoài không thể xen vào, anh khẽ ho một tiếng, nói: “Vào đi.”
Cố Tích Hoài nghi ngờ quay đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài một cái rồi bước vào phòng bệnh
Cố Nguyệt Hoài theo sát phía sau, cô vừa vào cửa đã nghe thấy giọng vui mừng của Yến Thiếu Đường: “Chị
Chị ơi chị ơi!”
Ánh mắt cô dịu lại, nhìn về phía Yến Thiếu Ly đang bế Yến Thiếu Đường trong lòng, tay cô bé cầm một cây kẹo hồ lô, miệng dính vài vết kẹo, trông hơi bẩn, nhưng vì cô bé xinh đẹp nên nhìn lại thêm phần ngây thơ đáng yêu
Cố Nguyệt Hoài tiến lên ôm lấy Yến Thiếu Đường, nhẹ nhàng hỏi: “Thiếu Đường, dạo này có phải không chịu ăn cơm phải không nè?”
Cô bé vòng tay qua cổ Cố Nguyệt Hoài, giọng nói ấm ức: “Chị ơi, chị đi đâu vậy?”
Cố Nguyệt Hoài cười, một tay ôm cô bé, một tay chạm nhẹ vào mũi Yến Thiếu Đường: “Chị bận mà, bận kiếm tiền để mua quần áo mới, mua đồ ăn ngon và đồ chơi cho em đó, em thích không?”
Mắt Yến Thiếu Đường lập tức sáng lên, đôi mắt hoa đào giống Yến Thiếu Ngu y như đúc lập tức cười thành hình trăng lưỡi liềm: “Thích ạ!”
Hai người nói chuyện như vậy làm cho bầu không khí trong phòng bệnh vốn nặng nề trở nên tốt hơn nhiều
Yến Thiếu Ly đứng lên nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu cảm kích: “Nguyệt Hoài, cảm ơn chị.”
Hôm nay cô ấy gặp Thiếu Đường mới biết được việc cô bé đã bắt đầu hồi phục, bây giờ cho dù ai nhìn Yến Thiếu Đường cũng thấy không khác gì cô bé bình thường, sự thay đổi này là ước mơ của cả gia đình họ
Bất kể sự thay đổi này có liên quan gì đến Cố Nguyệt Hoài hay không, nhưng riêng việc cô cứu Yến Thiếu Đường đã khiến cô trở thành ân nhân lớn của cả nhà họ
Cố Nguyệt Hoài khẽ lắc đầu tỏ ý cô ấy không cần khách sáo như vậy
Ngược lại, Cố Tích Hoài hơi ngạc nhiên nhìn hai người: “Các em quen nhau à?”
Anh bối rối nhìn Cố Nguyệt Hoài, lúc nãy ở dưới lầu cô không nói là mình quen biết Yến Thiếu Ương và Yến Thiếu Ly, anh còn lớn miệng bảo cô không quen biết họ, hóa ra dẫn đường là dư thừa sao
Cố Nguyệt Hoài không giải thích, nhìn về phía Yến Thiếu Ương: “Tình hình Thiếu Ương như thế nào rồi
Bệnh viện huyện có chữa được không?”
Tâm trạng của Yến Thiếu Ương rõ ràng không tệ, thấy Yến Thiếu Đường, lại thấy cô bé bắt đầu tỉnh táo, anh ấy thở phào nhẹ nhõm, ngay cả cơ thể đau nhức cũng tốt hơn nhiều, liền nói: “Không sao cả, bác sĩ nói chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt là có thể khỏi.”
Cố Nguyệt Hoài thở phào nhẹ nhõm, cô như trút được gánh nặng: “Vậy thì tốt, không sao là tốt rồi.”
Yến Thiếu Ly cũng cười nói: “Lúc ấy em còn lo lắng rằng anh hai bị thương quá nặng sẽ ảnh hưởng đến sau này, nhưng nói ra cũng lạ, bác sĩ bảo may là anh hai được chăm sóc tốt, nhưng mà ở Trung tâm Thanh niên trí thức thì tốt chỗ nào
Không phải anh hai đã chịu rất nhiều khổ cực sao.”
Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài lóe lên, có lẽ là giếng nước trong không gian đã phát huy tác dụng, nhưng cô cũng không cướp lời
Cô không định kể với ai về chuyện của không gian thần kỳ này, việc này tốt nhất là nên giữ kín trong lòng
Yến Thiếu Ngu nhìn Cố Nguyệt Hoài, ánh mắt mang vẻ suy nghĩ
Cố Nguyệt Hoài đi đến bên giường bệnh xem xét, thấy lưng Yến Thiếu Ương đã được cố định bằng dụng cụ y tế, cô nhìn quanh một vòng, phòng bệnh được dọn dẹp rất sạch sẽ, khá thích hợp để nghỉ ngơi, liền nói: “Tiền thuốc thang như thế nào rồi?”
Nghe vậy, Yến Thiếu Ly cắn môi, dè dặt nhìn Yến Thiếu Ngu một cái
Cô nói: “Lúc đó chúng em được cấp tiền trợ cấp của thanh niên trí thức, nhưng khi rời Thủ đô đã chia ra một nửa, không ngờ lại xảy ra chuyện này, anh hai dưỡng bệnh nên ngày nào cũng phải bôi thuốc, uống thuốc, chi phí sau này sẽ không nhỏ.”
Yến Thiếu Ương lặng lẽ cúi mắt xuống, nét mặt có chút cay đắng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Yến Thiếu Ngu ngẩng lên nhìn em trai, em gái, giọng nói rất bình tĩnh: “Chuyện tiền thuốc anh sẽ lo.”
Vì liên quan đến nhà họ Yến, rất nhiều cấp dưới cũng bị ảnh hưởng, cuộc sống khó khăn vô cùng
Những thanh niên trí thức Thủ đô được cấp khá nhiều tiền trợ cấp, mỗi người đều có tám mươi đồng, trước khi rời đi anh cũng mang hết đồ quý giá trong nhà đến tiệm cầm đồ, số tiền đổi được hầu như đều đã đưa cho những gia đình bị ảnh hưởng do liên lụy đến nhà họ Yến
Đây cũng là lý do vì sao khi họ đến đại đội sản xuất Đại Lao Tử lại khó khăn chật vật như vậy. 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.