Yến Thiếu Ly mím môi, tự dưng nhớ ra chuyện gì, móc một món đồ từ trong túi áo ra đưa cho Yến Thiếu Ngu: “Anh, của anh này.”
Yến Thiếu Ngu không nói gì cả, nhận đồ rồi cất đi Lúc này hai người rất thong thả, vô tình lại khiến Cố Nguyệt Hoài nhìn thấy rõ món đồ kia trông như nào Một ngọc bội hình chữ nhật, nguyên miếng sáng trong, tỉ lệ cực kỳ tốt, nhìn là biết ngay nó đáng giá rất nhiều tiền Cố Nguyệt Hoài hơi ngạc nhiên, đời trước cô chưa từng nhìn thấy ngọc bội này bao giờ, sau một thoáng ngạc nhiên ngắn ngủi, cô lại nảy ra một suy nghĩ trong đầu, nghĩ đến chuyện đời trước, sau khi Yến Thiếu Ngu rời khỏi đại đội sản xuất Đại Lao Tử để nhập ngũ thì đã để lại cho cô một số tiền Khi đó không xảy ra chuyện Yến Thiếu Ương bị thương, Yến Thiếu Ngu chưa bao giờ lấy tấm ngọc bội đắt tiền này ra Nhưng trước khi rời đi, anh đã để lại cho cô một số tiền, cũng nhờ số tiền này mà cô mới có thể gắng gượng không suy sụp, xem ra lúc đó anh bán tấm ngọc bội này nên mới có tiền, một phần cho cô, một phần cho Thiếu Ương và Thiếu Ly Hơi thở của Cố Nguyệt Hoài dần trở nên dồn dập, ngước mắt nhìn về phía Yến Thiếu Ngu, trong mắt đong đầy cảm xúc vừa phức tạp vừa xót xa Đời trước anh đã giấu cô rất nhiều chuyện, từ thái độ của Yến Thiếu Ương và Yến Thiếu Ly, chiếc ngọc bội này rất quan trọng với Yến Thiếu Ngu nhưng anh đã bán nó chỉ vì muốn cho cô có chỗ xoay sở Chuyện quan trọng như thế mà chưa bao giờ thấy anh đề cập đến, cứ như thể anh chỉ đang im lặng làm một việc nhỏ nhoi mà thôi [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cô mím chặt khóe môi, cánh tay ôm Yến Thiếu Đường cũng siết lại thật chặt, bỗng nhiên biết được chuyện này khiến cảm xúc của cô hơi xao động “Sao vậy?” Yến Thiếu Ngu thấy được ánh mắt phức tạp của Cố Nguyệt Hoài, anh cau mày, ngước đôi mắt dài nhìn cô Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, rũ mi mắt cười cười: “Không, không sao cả, tại em cảm thấy miếng ngọc bội này khá độc đáo.”
Yến Thiếu Ngu trầm ngâm một lát, cầm ngọc bội đưa cho Cố Nguyệt Hoài: “Cho em đấy.”
Cố Nguyệt Hoài ngẩng đầu nhìn anh, khó hiểu: “Cho em á Cho em làm gì?”
Yến Thiếu Ly thì hít một hơi thật sâu, trợn tròn mắt nhìn Yến Thiếu Ngu và Cố Nguyệt Hoài, vẻ mặt không thể tin nổi Yến Thiếu Ương đang nằm trên giường bệnh cũng thoáng giật mình, trong lòng lại chợt hiểu rõ, bảo sao, bảo sao lúc rời khỏi đại đội Liễu Chi anh lại muốn ở lại sát cánh với Cố Nguyệt Hoài, hóa ra còn có lý do họ không hề biết Yến Thiếu Ngu lẳng lặng nhìn cô, giọng điệu quyết đoán, không để người khác can thiệp vào: “Cho thì em cứ cầm đi.”
Cố Nguyệt Hoài nghiêng đầu liếc nhìn Yến Thiếu Ly một cái, cô ấy đang điên cuồng nháy mắt ý bảo cô nhanh chóng nhận đồ Cố Tích Hoài ở bên cạnh nhìn hai người, vẻ mặt khi thì phức tạp, khi thì xuýt xoa, khi thì lại hơi buồn bực, làm bộ diễn sâu như thể bà mẹ già nhìn thấu hết thảy, thật ra cậu ấy không ngờ rằng đi chuyến lên núi đó lại góp phần thúc đẩy mối quan hệ của hai người họ trở nên gần gũi hơn Cố Nguyệt Hoài ngẫm nghĩ, nhận lấy ngọc bội, cúi đầu nhìn thoáng qua, ánh chiều tà xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên mặt cô như có một lớp ánh sáng vàng phủ lên hàng mi của cô, khiến người ta nhìn vào thấy lóa mắt say mê Yến Thiếu Ngu thấy cô đã nhận thì đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, anh cười khẽ một tiếng Bị nhiều người nhìn như thế, hiếm khi Cố Nguyệt Hoài thấy mặt mình nong nóng, cũng không nhìn kỹ ngọc bội mà nâng niu cất đi Thật ra cô không bỏ vào trong không gian Sumeru, sợ lát nữa có người muốn xem thì cô lại không lấy ra ngay được [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cố Tích Hoài khoanh tay trước ngực, nhìn Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu từ trên xuống dưới, giọng điệu không rõ là đang vui hay buồn: “Nguyệt Hoài, có phải em nên nói rõ chuyện này cho anh ba của em nghe hay không?”
“Anh ba nói gì em không hiểu Đúng rồi, mấy người Uông Tử Yên có tới tìm không Với cả Vân Viện, cô ấy đã đến cục cảnh sát rồi à?” Cố Nguyệt Hoài hắng giọng, sợ Cố Tích Hoài hỏi thêm nên vội vàng đổi chủ đề Yến Thiếu Ly ở bên cạnh thì hết sức vui mừng, liếc nhìn cô với ánh mắt ái muội, ôm Yến Thiếu Đường đang tròn mắt ngô nghê nhìn vào trong lòng, nói: “Buổi sáng Tử Yên và Lôi Nghị đã đến rồi, đến bệnh viện trước, sau đó cùng Vân Viện đến đồn cảnh sát, nhưng mà giờ thì cũng đã muộn rồi, sao họ vẫn chưa về nhỉ?”
Cô ấy vừa nói vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng hơi bối rối Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu liếc nhau, đã hiểu ngầm rằng có lẽ mấy người Vân Viện đã bị liên lụy vụ việc của Lý Vệ Đông, tuy rằng bây giờ vụ án đã được giải quyết nhưng có người đột nhiên đứng ra đưa ra bằng chứng, cảnh sát nhân dân không thể không nghi ngờ Nhưng chỉ cần Vân Viện nhất quyết nói không biết nguồn gốc của sổ sách giao dịch, dưới ảnh hưởng của vụ việc Lý Vệ Đông, cảnh sát nhân dân sẽ chỉ chú ý đến ngọn nguồn và tính chân thật của sự kiện Lý Vệ Đông chứ không quá khắt khe trong các vấn đề khác Chỉ là không biết liệu cô ấy có để lộ ra Yến Thiếu Ngu hay không, nếu cô ấy nói thì chuyện lại rắc rối thêm rồi Nghĩ vậy, Cố Nguyệt Hoài không khỏi nhíu mày Yến Thiếu Ly quay đầu lại nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, tò mò nói: “Vẻ mặt chị thế này là sao?”
Yến Thiếu Ngu nhìn về phía cô ấy, rồi nhìn Yến Thiếu Ương đang nằm trên giường bệnh: “Lý Vệ Đông chết rồi.”
Lý Vệ Đông làm nhiều việc ác, cũng đã để lại cho Yến Thiếu Ly rất nỗi ám ảnh, ông ta chết rồi thì cũng là chuyện tốt Yến Thiếu Ương nghẹn ngào, khiếp sợ nói: “Chết rồi Sao tự dưng lại chết như thế?”
Môi Yến Thiếu Ly cũng run run, không dám tin nhìn về phía Yến Thiếu Ngu, nghĩ rằng là anh đã giết Lý Vệ Đông “Là Hứa Tấn Phương, vợ cả của Lý Vệ Đông giết.” Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, thuật lại mọi chuyện từ đầu đến cuối, chính ra chuyện này cũng cực kỳ gay cấn, không một ai có thể ngờ rằng Hứa Tấn Phương sẽ có được cơ hội giết chết Lý Vệ Đông Nghe đến đó, Cố Tích Hoài cũng biết, Yến Thiếu Ngu và Cố Nguyệt Hoài vừa xuống núi thì đã vào đại đội Liễu Chi, đã thế còn xảy ra chuyện lớn như vậy, âm thầm xuýt xoa thở dài, em gái nhà mình thật đúng là đi đến đâu là rùm beng đến đó Mọi người trong phòng bệnh đều im lặng hồi lâu Lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên Cố Tích Hoài ở gần cửa nhất, lúc đi mở cửa nói: "Chắc là bác sĩ tới kiểm tra phòng bệnh nhỉ Ai dè, cậu ấy vừa mở cửa ra, đập vào tầm mắt lại là gương mặt của Tống Kim An Cậu ấy nhíu mày, khóe môi mím chặt, đôi mắt nâu hơi phức tạp, nhìn thoáng qua đã biết người tới là không có ý tốt [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] “Thanh niên trí thức Tống đấy à Anh đến đây có việc gì thế?” Cố Tích Hoài đứng ở cửa không nhường đường Tống Kim An nhìn về phía Yến Thiếu Ngu và Cố Nguyệt Hoài đang đứng ở trong phòng, nắm tay buông hờ bên người siết chặt lại, cổ họng cũng nuốt khan nói: “Tôi vừa mới xuống dưới lầu thăm chú Cố, nghe chú ấy nói Thiếu Ngu và biên tập Cố đã về.”
Cố Nguyệt Hoài nheo mắt nói: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”
Sớm hay muộn, cô và Tống Kim An cũng phải đến nước này, cô đã đâm Điền Tĩnh ngay trước mặt anh ta, nhưng anh ta lại không hề vạch trần cô trước mặt cảnh sát nhân dân, chuyện này rất lạ, nhưng nếu anh ta đã sẵn lòng hỗ trợ giấu giếm thì mọi chuyện cũng sẽ đơn giản hơn rất nhiều Cô cũng muốn nói chuyện với Tống Kim An, thăm dò suy nghĩ của anh ta và cả tình trạng bây giờ của Điền Tĩnh Tất nhiên cô không hề có ý muốn nhờ vả gì Tống Kim An, bởi vì bất kể là như thế nào, trong lòng cô Tống Kim An vẫn là một phe thù địch, chuyện anh ta và Điền Tĩnh là một nút thắt khiến cô luôn có cảm giác ghê tởm và cảnh giác không thể nào kiềm chế được mỗi khi gặp mặt Yến Thiếu Ngu nhìn thoáng qua Tống Kim An, không hề che giấu mà giữ chặt lấy tay Cố Nguyệt Hoài, bình tĩnh nói: “Anh đi với em.”
Tống Kim An nhìn hai người tay nắm tay thì mím chặt môi, trông có vẻ tâm sự nặng nề.