Yến Thiếu Ly nghe mà kích động, với thái độ này của chị dâu thì liệu ngày kết hôn còn xa sao Bên này cô ấy suy nghĩ lung tung, càng nghĩ càng thêm vui mừng Cố Đình Hoài chỉ khẽ nhếch mép, cảm thấy bất lực trước sự thẳng thắn của Cố Nguyệt Hoài, dù trong thời đại này chuyện tình cảm đã bình đẳng hơn nhiều, nhưng những cô gái như Cố Nguyệt Hoài mở miệng ra là nói "thích", "si tình" vẫn là rất hiếm Anh bĩu môi, nói ngược lại: "Thanh niên trí thức Yến bị cái mặt dày này của em lừa à Cố Nguyệt Hoài hơi ngạc nhiên, nhướn mày: "Sao có thể chứ Chẳng lẽ không phải vì em quá xinh đẹp sao Nghe vậy, Yến Thiếu Ly mừng thầm trong lòng, cười nói phụ họa: "Đúng đúng, chị Nguyệt Hoài xinh đẹp lại giỏi giang, còn đối xử rất tốt với anh trai em, may mà em không phải là con trai, nếu không chắc chắn em phải tranh giành với anh cả Hai người nói rất nghiêm túc, Cố Đình Hoài không thèm nghe nữa, cầm bát rỗng ra ngoài rửa Yến Thiếu Ly bĩu môi nói: "Nguyệt Hoài, anh cả của chị không ổn rồi, không chịu nghe lời nói thật lòng gì cả Cố Nguyệt Hoài cười lắc đầu: "Được rồi, mau ăn đi, mì sắp nở hết đó Yến Thiếu Đường ngồi bên cạnh ăn mì, nhìn theo hướng Cố Đình Hoài rời đi, thắc mắc: "Chị xinh đẹp "Thiếu Đường xinh đẹp, mau ăn đi, ăn xong chị sẽ chơi với em Cố Nguyệt Hoài xoa đầu Yến Thiếu Đường, định tối nay sắp xếp Yến Thiếu Ly và Yến Thiếu Đường ngủ trong phòng mình, còn cô thì ngủ tạm bên ngoài một đêm Cố Đình Hoài trở về, nhìn thoáng qua những người đang còn ăn rồi quay lại căn phòng bên trong Một lúc sau, anh cầm ga trải giường và vỏ chăn đã thay, nói: "Tối nay để Thiếu Ly và Thiếu Đường ngủ ở phòng trong đi, em đã ở trên núi mấy ngày chắc cũng không thể ngủ ngon, về phòng mình ngủ một giấc thật ngon đã, ngày mai anh sẽ không gọi em đâu Trong lòng Cố Nguyệt Hoài tràn đầy ấm áp, ngẫm nghĩ một lúc rồi nhìn về phía Thiếu Ly: "Em chăm sóc Thiếu Đường được không Cô nghĩ kỹ một lúc, thật sự đã mấy ngày rồi không vào không gian Sumeru nên cần một nơi yên tĩnh Yến Thiếu Ly gật đầu liên tục: "Không thành vấn đề, trước đây ở Thủ đô ngày nào em cũng đưa em ấy đi ngủ, anh cả Cố nói đúng, mấy ngày nay chị cũng chưa được nghỉ ngơi tốt, cứ giao Thiếu Đường cho em, yên tâm Cô ấy cười tươi, nét mặt hiện lên sự vui mừng, đối với cô ấy Yến Thiếu Đường là em gái mất đi rồi mới tìm lại được, hơn nữa còn là người cô ấy rất quý trọng trong lòng Thời gian Yến Thiếu Đường mất tích, cô ấy chưa từng ngủ ngon, cuối cùng hôm nay cũng được vui vẻ Ăn bữa tối xong, ai nấy đều phòng của mình Cố Nguyệt Hoài ngồi trên giường, đã nhiều ngày không có được cuộc sống bình thường, về đây rồi còn thấy có chút không quen Cô lấy từ túi ra một miếng ngọc bội của Yến Thiếu Ngu đưa cho cô lúc ở bệnh viện, dưới ánh đèn dầu xem lại cẩn thận, ngọc bội dài ba tấc, rộng hai tấc, hơi ấm khi gặp nước, trên đó còn khắc một bức tranh thủy mặc đơn giản Cố Nguyệt Hoài nhẹ nhàng vuốt ve ngọc bội, môi đỏ cong lên vui vẻ Thái độ của Yến Thiếu Ngu đã rất rõ ràng, anh là người một khi đã xác định thì chắc chắn không quay đầu, nỗ lực cả đời này cuối cùng cũng có hồi đáp, dù chuyện của Điền Tĩnh vẫn chưa xong nhưng may mắn là anh đã nguyện ý quay đầu lại nhìn cô Cố Nguyệt Hoài vui mừng trong lòng, tay vuốt ve ngọc bội bỗng khựng lại Cô nhíu mày do dự, đặt ngọc bội dưới ánh đèn dầu chiếu rọi, ánh mắt đột nhiên trở nên căng thẳng ngay cả đồng tử cũng bất giác run lên Họa tiết trên miếng ngọc bội này lại giống hệt cuộn tranh được cô lấy ra lần đầu tiên từ hộp cổ Mà cuộn tranh nhỏ đó đã biến thành không gian Sumeru trong ý thức của cô Ban đầu cô không phát hiện có điều gì khác thường, đến khi chạm vào cái giếng nước, nhà tranh, cánh đồng phì nhiêu thì mới chợt giật mình nhận ra dường như đã từng gặp chúng ở đâu đó, hóa ra họa tiết trên ngọc bội này là bản thu nhỏ của không gian Sumeru, chẳng lẽ giữa hai thứ này có sự liên quan Suy đoán này khiến tim Cố Nguyệt Hoài đập thình thịch, hơi nghi ngờ và khó hiểu Bức tranh của cô do tổ tiên để lại, ngọc bội này lại là bảo vật gia truyền của nhà họ Yến, nhưng nhà họ Yến và nhà họ Cố vốn không có quan hệ gì, chẳng lẽ cách đây mấy trăm năm, hai nhà này còn có mối quan hệ gì đó rất đặc biệt Vậy miếng ngọc bội này thì sao Nó có thể giống như bức tranh trở thành bảo bối trong không gian ý thức của con người không Những câu hỏi đan xen không ngừng trong đầu, Cố Nguyệt Hoài mím chặt môi, cảm xúc càng trở nên phức tạp Đột nhiên cô khựng lại, lật ra mặt sau của ngọc bội, ở phía bên kia chỉ có một cây đại thụ đứng cô đơn, không nhìn được rõ chạm khắc loại lá cây gì, nhưng nhìn dáng vẻ cao lớn che trời của nó cũng biết không phải loại cây bình thường Dù không biết giữa ngọc bội và không gian Sumeru có quan hệ ra sao nhưng chắc chắn hai thứ này có liên quan Tuy nhiên, có lẽ ngay cả Yến Thiếu Ngu thậm chí đến nhà họ Yến cũng không thể hay biết sự kỳ diệu bên trong đó Chốc lát sau, trong lòng Cố Nguyệt Hoài khẽ lay động, nếu đặt ngọc bội vào không gian Sumeru không biết sẽ ra sao Cố Nguyệt Hoài suy nghĩ trong lòng một lúc, cuối cùng vẫn quyết định thử một phen, không gian Sumeru vốn đã thần kỳ, những vật liên quan đến nó chắc chắn cũng không phải là vật tầm thường [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Nếu không thể sử dụng mà chỉ coi là bảo vật gia truyền thì uổng phí quá Nghĩ đến đây, Cố Nguyệt Hoài không chần chừ nữa, cầm ngay ngọc bội vào không gian Sumeru Dù bên ngoài có mưa to gió lớn thế nào thì trong không gian Sumeru vẫn luôn là cảnh xuân ấm áp tràn đầy sức sống Cố Nguyệt Hoài mới vừa đứng vững, lòng bàn tay liền phát ra một luồng ánh sáng trắng nóng rực Ngay sau đó, ngọc bội thoát khỏi tay cô, bay lên không trung, bùm một tiếng rồi rơi vào giếng nước Cố Nguyệt Hoài ngẩn người, cúi đầu xuống nhìn vào giếng nước, nước giếng trong vắt nhìn thấy đáy, còn có thể thấy rõ miếng ngọc bội trong suốt nằm dưới đáy giếng, mơ hồ tỏa ra ánh sáng trắng mờ ảo Cô nhíu mày, vừa định dùng gàu nước thử vớt lên, ánh sáng mờ ảo đó lại đột nhiên vọt ra từ giếng [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cố Nguyệt Hoài đứng im tại chỗ, mọi thứ trước mắt đều bị bao phủ bởi ánh sáng, không thể nhìn thấy cũng không thể chạm vào, như thể đã trở thành hư vô Trên mặt cô mang theo sự sợ hãi, cắn răng rời khỏi không gian Sumeru Cố Nguyệt Hoài ngồi trên ghế thở dốc, trên đầu phủ một tầng mồ hôi mỏng, bình tĩnh một lúc, cô lại vào không gian Sumeru lần nữa, lúc này ánh sáng đã tan biến mà bên trong không gian cũng có sự thay đổi kinh ngạc Trên gương mặt xưa nay luôn bình thản của Cố Nguyệt Hoài, giờ đây lại hiện lên một vẻ ngỡ ngàng đến cực độ Cô bước đi hai bước, cúi đầu nhìn thảm cỏ dưới chân, môi mím nhẹ, trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp, cô nghĩ giữa hai thứ có liên quan, có lẽ sẽ phát sinh thêm một không gian Sumeru mới, không ngờ lại là dung hợp Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài khẽ động, trong lòng có dự cảm không lành, đi đến bên giếng nước nhìn vào trong, quả nhiên miếng ngọc bội phát ra ánh sáng trắng mờ đã biến mất, mà nước giếng so với trước đây còn trong suốt hơn Hỏng rồi, miếng ngọc bội này là bảo vật gia truyền của nhà họ Yến, sau này biết nói sao đây Không biết không gian Sumeru có thể truyền lại cho đời sau như một bảo vật gia truyền không Cố Nguyệt Hoài có chút đau đầu, khổ não một lúc, thở dài rồi đành quên đi, tình hình đã thế này rồi, chuyện sau này cứ để sau này tính, đến đâu hay đến đó vậy, bây giờ nghĩ mấy thứ này chỉ thêm phiền não thôi.