Cố Nguyệt Hoài có tay nghề nấu nướng giỏi, nấu cũng nhanh nên chẳng bao lâu mùi thơm đã phảng phất khắp nơi Cô vừa nấu cơm xong, Yến Thiếu Đường đang chơi trong sân đã vén rèm lên chạy ùa vào Cô bé phỉnh mũi ngửi lấy ngửi để, gương mặt nhỏ trắng nõn nở một nụ cười lấy lòng, ngoan ngoãn nói: "Chị ơi, thơm Cố Nguyệt Hoài xoa đầu cô bé, mang một phần cơm canh ra đặt lên bàn Cô gọi với ra bên ngoài: "Thiếu Ly, ăn cơm thôi "Dạ, tới ngay Yến Thiếu Ly vén rèm lên chạy vào, thở hổn hển nói: "Em mới thấy có rất nhiều người chạy về phía trung tâm Thanh niên trí thức ở ngoài kia, có phải đã xảy ra chuyện gì không Cố Nguyệt Hoài khẽ nhướng mày lên: "Có chuyện gì xảy ra được chứ Yên tâm ăn cơm đi, đừng nghĩ nhiều quá Yến Thiếu Ly thở dài: "Không phải em lo cho đám người ở Trung tâm Thanh niên trí thức đó Từ khi trong nhà xảy ra chuyện, tốc độ trở mặt của bọn họ thật sự quá nhanh, nhất là đối với anh của em, trước đây mở miệng một tiếng là anh ba, bây giờ thì.. Sao con người lại có thể nịnh hót đến như vậy nhỉ Cô ấy chống cằm, ngồi trên giường sưởi, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt vời ngập tràn một vẻ khó hiểu Cố Nguyệt Hoài ngó nhìn người kia một cái, dúi chén cơm vào trong tay của cô ấy, nói: "Có gì mà kì lạ đâu chứ Con người vui vẻ đến vì lợi ích, con người vội vã rời đi cũng vì lợi ích, khi bọn em không còn mang đến lợi ích cho họ, tự nhiên bọn họ sẽ trở mặt thôi Nghe như thế, Yến Thiếu Ly cảm thấy hơi thất vọng, sự thay đổi lớn của gia đình đã mang lại cho cả nhà bọn họ biến cố quá lớn Cố Nguyệt Hoài gắp hai đũa thịt gà hầm cho Yến Thiếu Đường, cô bé không đa sầu đa cảm như chị gái, dù bây giờ trí não đã bắt đầu hồi phục nhưng cũng bởi do tuổi còn nhỏ nên vẫn cứ ngây ngô, thuần khiết và vô cùng đáng yêu Với cô bé, có lẽ chuyện vui vẻ nhất chính là có thể ăn một bữa cơm no và bắt được thỏ Cố Nguyệt Hoài giương mắt nhìn về phía Yến Thiếu Ly, cô gái trẻ thẫn thờ xới cơm, dáng vẻ trông khác hẳn với cô nàng háu ăn của tối hôm qua Cố Nguyệt Hoài trầm ngâm một lúc, dịu giọng nói tới: "Thiếu Ly, chị từng nghe một câu nói như này, rất phù hợp với tình hình hiện tại của gia đình em "Dạ Là câu gì Yến Thiếu Ly ngồi thẳng lưng lại một chút, hơi ngạc nhiên cũng hơi nghi ngờ Cố Nguyệt Hoài mỉm cười, nói: "Hãy trân trọng khoảng thời gian em ở dưới đáy vực, em sẽ phát hiện rất nhiều sự thật Thời gian sẽ cứu rỗi cho những ai muốn tự cứu rỗi bản thân, không có ai thuận buồm xuôi gió cả đời được, những khó khăn trong khoảng thời gian dưới đáy vực là để tích lũy sức mạnh "Cho dù là một tia sáng mỏng manh lộ ra từ trong khe nứt cũng phải nắm chặt lấy, sau đó dũng cảm hướng về phía mặt trời "Thiếu Ly, chị hy vọng em cũng có thể như thế Yến Thiếu Ly ngẩn ngơ nhìn Cố Nguyệt Hoài, giọng nói của cô như có ma lực khiến cảm giác sốt ruột u ám trong lòng cô ấy đã được rũ bỏ Một lúc lâu sau đó, trong mắt của cô ấy lóe lên một tia sáng rực rỡ: "Nguyệt Hoài, chị đúng thật là một nữ đồng chí thông thái Cố Nguyệt Hoài bật cười lắc đầu Thời gian chữa lành tâm hồn tới đây là kết thúc, cô cũng nên tới bệnh viện rồi Cô ăn hết cơm trong chén rồi chừa lại cho Cố Đình Hoài một phần, sau đó mới cho hết chỗ cơm còn lại vào hộp đựng, lấy lọ sành đựng canh gà Chuẩn bị xong mọi thứ, cô nói với Yến Thiếu Ly: "Chị tới bệnh viện đây, em trông Thiếu Đường cho tốt nhé Yến Thiếu Ly gật đầu nói với: "Biết rồi Chị đi nhanh đi *
Cố Nguyệt Hoài xách theo cái giỏ đi về phía bệnh viện huyện Lúc đi ngang qua Trung tâm Thanh niên trí thức, nhìn thấy đám người Vương Phúc và Vương Bồi Sinh đều đổ mồ hôi hột, vẻ mặt vô cùng sốt sắng Có lẽ bọn họ đã nghe chú sáu nói về chuyện của Hoàng Thịnh, bây giờ mới gấp gáp xuống núi Vương Bồi Sinh nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài, vội vàng gọi cô lại nói: "Tiểu Cố Tiểu Cố Cố Nguyệt Hoài dừng bước, nhìn về phía Vương Phúc và Vương Bồi Sinh: "Bí thư chi bộ, chủ nhiệm, hai người sao thế Vương Phúc nhíu mày nói: "Tiểu Cố à, thanh niên trí thức Hoàng sao rồi Cậu ta thật sự tới bệnh viện rồi à Cố Nguyệt Hoài gật đầu: "Đúng vậy, anh ta bị đau bụng rất dữ dội, nhóm Thanh niên trí thức đều đi cả rồi Vương Bồi Sinh thở dài nói: "Đi thôi, chúng ta cũng đi một chuyến xem thử có giúp gì được không Kéo thêm xe bò để nếu thanh niên trí thức Hoàng khoẻ rồi còn có thể kéo cậu ta về được [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Haiz, chuyện gì thế không biết Vương Phúc lắc đầu Ai nói không đúng nữa đi, từ lúc đám thanh niên trí thức này tới thì chẳng có ngày nào được yên ổn, cả ngày đều nơm nớp lo sợ Bí thư chi bộ của đại đội khác còn ngưỡng mộ đại đội của bọn họ có một đám con ông cháu cha tới Ha ha, bộ dễ hầu hạ lắm chắc Vương Bồi Sinh thấy Cố Nguyệt Hoài xách theo giỏ, bên trong có đựng hộp cơm bèn hỏi: "Tiểu Cố tới bệnh viện thăm cha cháu à Cố Nguyệt Hoài nói: "Nhóm thanh niên trí thức đã tới bệnh viện rồi, cháu cũng phải qua đó bận công chuyện, chỉ là sẵn dịp đưa cơm thôi Vương Bồi Sinh gật đầu hiểu, nói: "Vậy đi chung đi, cho cháu quá giang Cố Nguyệt Hoài cũng không có ý định tự hành xác bản thân, có thể quá giang dĩ nhiên là chuyện tốt rồi Hơn nữa là đi cùng với Vương Bồi Sinh và Vương Phúc, không sợ người bên cạnh nói xấu sau lưng Cứ như thế, cô tiện đường đi nhờ xe tới bệnh viện huyện cùng với hai người Dọc đường đi, cả đám người không có ai rảnh rỗi [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Vương Bồi Sinh vô cùng cảm kích nói với Cố Nguyệt Hoài: "Tiểu Cố, cũng may mà có cháu nên trong đội mới tìm được củ sắn Dĩ nhiên ông ấy biết tình hình trên núi lúc đó nguy cấp đến nhường nào, nếu như không phải vì đại đội thì cô cũng đã không mạo hiểm bản thân đến mức suýt đã không trở về được Đây là món nợ ân tình mà toàn bộ đại đội sản xuất Đại Lao Tử bọn họ phải ghi nhớ Cố Nguyệt Hoài tuân theo quy tắc, không kể công: "Chủ nhiệm Vương khách sáo quá rồi, cháu cũng là một thành viên trong đại đội Vương Phúc dập điếu thuốc, bỗng nghĩ tới gì đó bèn nói: "Đúng rồi tiểu Cố, chuyện trên núi lúc đó cháu có biết không Điền Tĩnh chạy qua giúp đỡ, không biết làm sao mà sợi dây thừng đó của cháu lại đứt mới hại cháu gặp nguy hiểm, cháu biết đúng không Đôi con ngươi của Cố Nguyệt Hoài chợt lóe lên, cúi gằm mặt xuống nói: "Cháu biết, tại Điền Tĩnh cố tình muốn giết cháu "Sh ——" Vương Bồi Sinh và Vương Phúc liếc mắt nhìn nhau, cả hai cùng hít một hơi thật sâu Mặc dù biết cô gái Điền Tĩnh này có mưu đồ xấu xa nhưng không ngờ cả chuyện giết người mà cô ta cũng có thể làm được "Điền Tĩnh vẫn luôn hận cháu chuyện đã hại cô ta vào trại lao động cải tạo, cháu tới mấy lần đều thấy cô ta cứ lặng lẽ nhìn mình Chỉ là chuyện tìm củ sắn đều vì mọi người trong đại đội, cô ta lại vì lợi ích cá nhân mà giết cháu Cháu.. Cố Nguyệt Hoài cười khổ một tiếng, giọng nói lạc lõng, đóng vai người bị hại vô cùng thuần thục Hại người cuối cùng biến thành hại mình, nếu như Điền Tĩnh không lên kế hoạch hại cô rơi xuống sườn núi thì cũng sẽ không bị đâm một nhát dao Bây giờ đã trở về, món nợ này cũng nên được tính cho xong, cô cũng muốn xem thử đến khi cô ta tỉnh lại, liệu sẽ có ai tin cô ta Nói tới đây, trên tay cô vẫn còn vết cắt của dây thừng, vết cắt hoàn chỉnh như này hoàn toàn có thể trở thành vật chứng Vương Bồi Sinh bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói: "Cháu đừng sợ, chuyện này đại đội nhất định sẽ cho cháu một câu trả lời Cố Nguyệt Hoài lặng lẽ gật đầu, một lúc lâu sau mới dè dặt lên tiếng: "Đúng rồi bí thư chi bộ, chủ nhiệm, có thể chuyện Điền Tĩnh giết cháu vẫn còn có lý do khác, nhưng chỉ e là chuyện này sẽ còn liên lụy tới hai người khác nữa Vương Phúc nhìn về phía cô, giọng điệu nghiêm túc: "Cháu nói đi."