Tống Kim An thấy dáng vẻ Cố Nguyệt Hoài điềm tĩnh làm việc không bị bên ngoài quấy rầy thì hơi dở khóc dở cười Anh ấy hơi do dự rồi đi đến trước mặt Cố Nguyệt Hoài, khom người nhìn hình dạng mà cô phác họa ra trên bảng vẽ, lòng thầm cảm thấy khá phức tạp, anh ấy không hiểu tại sao lại có người con gái thay đổi đến mức sát phạt và quyết đoán như vậy [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cố Nguyệt Hoài hơi lùi lại, cô nheo đôi mắt đẹp nhìn Tống kim An chằm chằm Tống Kim An cười khổ một tiếng rồi tự giác cách xa: “Đừng lo, tôi chỉ muốn xem tranh của cô chút thôi.”
Thôi Hòa Kiệt đứng bên cạnh nhìn hai người, để ý thấy vẻ cay đắng trên mặt Tống Kim An thì lòng thầm thở dài, tiếp đó quay đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài lạnh lùng, chỉ cảm thấy xã hội thật kỳ lạ, bây giờ con gái nông thôn cũng được yêu thích thế sao Anh ta biết rõ thân phận của Tống Kim An, nếu Cố Nguyệt Hoài dựa vào anh ấy, chẳng phải sau này sẽ bay lên cành cao biến thành phượng hoàng sao Nghĩ thế, Thôi Hòa Kiệt tức khắc nhớ đến chuyện sáng hôm nay mấy người Hoàng Thịnh gây khó dễ cho Cố Nguyệt Hoài, sao có thể trùng hợp thế được, Cố Nguyệt Hoài vừa đi không bao lâu Hoàng Thịnh đã đau bụng Có phải có liên quan gì không Anh ta có nên nói cho Tống Kim An biết không Đúng lúc này, tiếng bước chân dồn dập vang lên Cửa phòng mở ra, một y tá ló đầu vào vội nói: “Đồng chí Tống Bạn gái của cậu tỉnh rồi!”
Tống Kim An nghe thấy thì mặt thoáng biến sắc, Điền Tĩnh tỉnh rồi [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Anh ấy vô thức nhìn Cố Nguyệt Hoài một cái, không phải vì hai từ “bạn gái” nên chột dạ mà là vì chuyện trong khe núi, anh ấy mấp máy môi nhưng chưa kịp nói thêm gì đã sải bước rời đi Cố Nguyệt Hoài cũng ngừng vẽ, cô ngước mắt nhìn về phía cửa phòng bệnh đang mở Vận may của Điền Tĩnh rất tốt mà mạng cũng lớn, hôn mê mấy ngày mà vẫn tỉnh lại Cô đứng lên, không giải thích gì mà cầm bảng vẽ theo sau Tống Kim An rời khỏi phòng bệnh đến phòng Điền Tĩnh cả đường đi, kể ra thì Tống Kim An chăm sóc Điền Tĩnh rất tốt, ngay cả phòng bệnh cũng sắp xếp ở nơi rất yên tĩnh Cô vừa định mở cửa bước vào thì chợt thấy hai bác sĩ cau mày đi đến, cả khuôn mặt u sầu khó hiểu Cố Nguyệt Hoài hơi tránh ra, hai bác sĩ lập tức đi vào phòng Điền Tĩnh Tiếng nói đầy phức tạp của Tống Kim An vang lên trong phòng bệnh: “Bác sĩ Rốt cuộc cô ấy bị sao thế?”
Cố Nguyệt Hoài khẽ nheo mắt mở cửa đi vào, chuyện liên quan đến Điền Tĩnh cô không thể qua loa Cửa phòng “kẽo kẹt” một tiếng, Tống Kim An quay đầu nhìn thoáng lại, thấy là Cố Nguyệt Hoài thì cảm xúc trong ánh mắt càng thêm phức tạp Hai bác sĩ cau mày khó hiểu nhìn Điền Tĩnh trên giường bệnh, khi họ đang định đến gần thì Điền Tĩnh trên giường bệnh bỗng la lên: “Đừng Không được qua đây Mấy người là ai Tránh xa tôi ra, đừng!”
Giọng nói cô ta khàn đi, tựa như đứng trước mối nguy sống chết nào đó khiến mọi người trong phòng bệnh giật mình Cố Nguyệt Hoài vô cùng bình tĩnh nhìn Điền Tĩnh mặc đồ bệnh nhân màu nhạt đang nổi điên trên giường bệnh Điền Tĩnh vốn vì chuyện trại lao động cải tạo nên rất gầy, mà ở bệnh viện mấy ngày lại gầy đến mức da bọc xương, trông giống hệt bộ xương gầy nhom, phối hợp với vẻ mặt điên cuồng trông rất đáng sợ Bác sĩ đến gần, cô ta hết cào lại cắn, đóng vai y hệt một bệnh nhân thần kinh Từ đầu đến cuối Cố Nguyệt Hoài lẳng lặng đứng nhìn, đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng khẽ híp lại Điền Tĩnh điên rồi Hay là mất trí nhớ Hay vì một vài nguyên nhân mà giả điên giả dại Dường như Tống Kim An cũng bị dáng vẻ này của Điền Tĩnh dọa sợ, anh ấy nhìn bác sĩ gọi y tá đè Điền Tĩnh xuống rồi nhìn vẻ đau đớn trong nét mơ hồ của cô ta, anh ấy nói: “Bác sĩ, mấy người ra ngoài trước đi, tôi thấy bây giờ có lẽ cô ấy đã yên lặng một chút rồi.”
Bác sĩ khẽ gật đầu rồi lần lượt rời khỏi phòng bệnh Họ cũng không muốn tiếp xúc với bệnh nhân điên khùng thế này, khó tránh sẽ làm người khác bị thương Bác sĩ y tá vừa đi, phòng bệnh lập tức trở nên yên tĩnh, Điền Tĩnh túm chăn trùm lên đầu mình, trốn trong chăn run lẩy bẩy, trạng thái này hoàn toàn khác với trước khi xảy ra chuyện Đầu tiên Tống Kim An thoáng nhìn Cố Nguyệt Hoài, sau đó nhìn về phía giường bệnh, anh ấy chậm rãi đến gần rồi kéo một góc chăn Anh ấy mấp máy môi, giọng hết sức dịu dàng: “Đồng chí Điền, cô không sao chứ Bây giờ đã an toàn rồi, chúng ta đã về rồi, bây giờ cô đang ở bệnh viện, không có chuyện gì cả, cô có thể buông chăn ra, chúng ta nói chuyện được chứ?”
Nghe được giọng anh ấy, sự run rẩy trong chăn lại lớn hơn Tống Kim An chau mày, dùng chút lực muốn kéo chăn ra nhưng lại không được Ánh mắt của Cố Nguyệt Hoài mờ mịt, cô nhếch miệng tiến lên đứng trước giường bệnh, từ trên cao nhìn xuống chỗ phồng trong chăn, mặc kệ Điền Tĩnh ngốc thật hay giả ngây giả dại thì cô ta vẫn là Điền Tĩnh chứ gì Cố Nguyệt Hoài túm góc chăn rồi dùng sức, cái chăn lập tức bay đi lộ ra Điền Tĩnh đang co ro “A ——” Điền Tĩnh kêu một tiếng, ôm đầu hét đến đau xé ruột gan [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Tống Kim An sợ đến mức lùi về sau nửa bước, anh ấy nói với Cố Nguyệt Hoài: “Hình như cô ấy hơi bất thường, tốt nhất cô nên cách xa cô ấy một chút.”
Cố Nguyệt Hoài kéo một cái ghế qua rồi ngồi xuống cạnh giường bệnh, cô quan sát Điền Tĩnh và khẽ nói: “Cô không quen tôi?”
Điền Tĩnh rụt cổ một cái rồi từ từ ngẩng đầu lên khỏi khuỷu tay, mặt cô ta trắng bệch, cẩn thận từng li từng tí nhìn Cố Nguyệt Hoài, ánh mắt đầu tiên là lạ lẫm, chợt biến thành mờ mịt, một giây sau lại vùi đầu vào khuỷu tay Cố Nguyệt Hoài nhắm mắt lại, trong giây lát giữa mày cô hơi bần thần Đây thật sự không phải Điền Tĩnh, hay nói cách khác, Điền Tĩnh này không phải Điền Tĩnh đó Lúc này Điền Tĩnh đang run rẩy ngồi trên giường không hề tàn nhẫn nham hiểm như cô biết, thậm chí ngay cả dáng vẻ kệch cỡm cũng biến mất, chỉ còn lại sự đần độn và nhát gan Vậy Điền Tĩnh đã từng làm việc ác và vốn nên xuống âm phủ đã đi đâu rồi Hiện giờ Điền Tĩnh này là ai Đầu óc Cố Nguyệt Hoài hơi rối, mặt cô vô cảm như nhuốm sương lạnh Tống Kim An thấy sắc mặt Cố Nguyệt Hoài thay đổi thì hỏi: “Biên tập Cố, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy Điền Tĩnh bị làm sao thế?”
Cố Nguyệt Hoài thản nhiên đáp: “Không biết.”
Cô thật sự không biết, hiện giờ cô hi vọng có người có thể giải đáp thắc mắc của cô, Điền Tĩnh này là ai, đã từng là người thế nào, mối thù của cô đã báo được hay chưa Bây giờ người này là kẻ thù của cô ư Tống Kim An nhìn Điền Tĩnh chăm chú, đợi cô ta gần bình phục mới hỏi: “Cô còn nhớ mình là ai không?”
Điền Tĩnh run một cái, cô ta nhìn Tống Kim An dịu dàng nhẹ nhàng, không hề lạnh lùng như Cố Nguyệt Hoài, trái lại đã xoa dịu nỗi lo của cô ta, sau một hồi lấy tinh thần cuối cùng cô ta cũng mở miệng
Cô ta há miệng, khàn giọng đáp: “Tôi, tôi là Điền Tĩnh, nhưng, tôi, sao tôi lại ở đây?”
Tống Kim An cau mày: “Sao cô lại ở đây Cô không nhớ đã xảy ra chuyện gì sao?”
Nói đến đây, Tống Kim An không khỏi nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, Điền Tĩnh bỗng quên chuyện ở khe núi, chuyện như vậy tất nhiên có lợi cho Cố Nguyệt Hoài nhất, ít nhất sẽ không có ai vạch trần chuyện khi đó với cảnh sát Điền Tĩnh ôm đầu, do dự nói: “Tôi, tôi nhớ rồi, lúc bắt đầu làm việc tôi đã ngất xỉu, sau đó… Sau đó hình như rất lâu rất lâu sau tôi được đại đội đưa đến bệnh viện Cha tôi… Cha tôi đâu Rồi em gái tôi nữa, bọn họ đâu rồi?”
Cố Nguyệt Hoài cứng đờ, cô nhìn Điền Tĩnh, như đã nhận ra gì đó.