Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 242: Đây mới là Điền Tĩnh thật sự





Cố Nguyệt Hoài nghiêm túc quan sát Điền Tĩnh trước mắt, nhát gan, tự ti, vẻ quê mùa ban đầu không khác gì những cô gái khác lớn lên ở đại đội sản xuất Đại Lao Tử, không kiêu ngạo, không cay nghiệt và không nổi bật
Có lẽ cô ta mới thật sự là Điền Tĩnh
Cô vẫn không hiểu, vì sao Điền Tĩnh đã từng hẹn bốn anh em họ cùng lên núi hái rau dại chỉ trong một đêm mà như biến thành người khác, bắt đầu nhắm vào nhà họ, thậm chí còn có thể dự đoán được rất nhiều chuyện
Bây giờ rốt cuộc cô cũng đã hiểu, sự u ám trong cô bắt đầu biến mất
Cuối cùng cô cũng hiểu Điền Tĩnh độc ác, bày mưu tính kế là ai
Sắc mặt Cố Nguyệt Hoài hơi tái nhợt, ánh mắt cô lạnh lùng nhìn Điền Tĩnh: “Cô chỉ nhớ chuyện trước khi ngất xỉu thôi à?”
Dường như Điền Tĩnh hơi sợ cô, nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của cô thì co ro hai chân, cô ta ngẩng đầu như cầu cứu nhìn Tống Kim An trông như thỏ trắng nhỏ thiếu cảm giác an toàn, dáng vẻ đáng thương khác hoàn toàn ngày trước
Cố Nguyệt Hoài hơi mất kiên nhẫn, đôi mắt càng ngày càng lạnh lùng, giọng điệu không dao động: “Tôi hỏi cái gì, cô đáp cái đó.”
Tống Kim An cũng buộc phải quay đầu đi không nhìn dáng vẻ đáng thương của Điền Tĩnh, anh ấy nhẹ nhàng an ủi: “Đồng chí Điền, bây giờ chúng tôi không biết cô bị sao, tốt nhất cô nên nói hết tình hình của bản thân ra, chúng tôi mới có thể giúp cô.”
Điền Tĩnh cắn môi một cái, cô ta bỗng thấy ngực đau dữ dội, không khỏi kêu lên thảm thiết: “Đau…”
Tống Kim An sững sờ, anh ấy vội nhìn sang, quả nhiên thấy chỗ ngực băng gạt trắng của Điền Tĩnh chảy máu, có lẽ vừa rồi lúc bác sĩ đến gần động tác giãy giụa của cô ta quá mạnh đã khiến vết thương rách ra
Cố Nguyệt Hoài không thèm quan tâm Điền Tĩnh kêu đau, giọng cô lạnh lẽo, đôi mắt như thanh kiếm sắc bén nhìn thẳng vào khuôn mặt trắng bệch của Điền Tĩnh: “Cô thật sự chỉ nhớ chuyện trước khi ngất xỉu thôi?!”
Điền Tĩnh bị dọa như rơi xuống hầm băng, tay chân cô ta lạnh ngắt, nước mắt không ngừng rơi lã chã
Tống Kim An khẽ cau mày, không đành lòng nói: “Biên tập Cố, vết thương của cô ấy rách ra rồi, cần phải băng bó lại, hơn nữa nhìn dáng vẻ của cô ấy thì hình như cô ấy đã quên rất nhiều chuyện, chuyện này phải gọi bác sĩ đến xem một chút, không thì cô đợi chút nữa rồi hỏi nhé?”
Cổ Cố Nguyệt Hoài nổi gân xanh, cả người toát ra sự lạnh lẽo, dù Điền Tĩnh trước mắt không phải là Điền Tĩnh đó nhưng cô cũng muốn biết đầu đuôi ngọn ngành, mà chuyện này không ai có quyền lên tiếng hơn Điền tĩnh đã trải qua
Dù cô đoán được Điền Tĩnh độc ác đó là kẻ lạ xuyên không đến đấy, nhưng hiện giờ lại không hay biết về tung tích của cô ta, sau khi bị đâm cô ta có chết không
Hay là đã rời khỏi cơ thể Điền Tĩnh rồi bám vào cơ thể người khác
Chấp niệm sống lại của cô là báo thù, nhưng bây giờ lại kết thúc đầu voi đuôi chuột, sao cô có thể cam tâm
Tống Kim An nhìn sắc mặt lạnh nhạt của Cố Nguyệt Hoài nhìn chằm chằm Điền Tĩnh, anh ấy thầm giật mình rồi gọi: “Biên tập Cố!”
Cố Nguyệt Hoài hít một hơi thật sâu, cô giấu cảm xúc trong lòng
Cô cười lạnh một tiếng rồi hơi khom người, ngón tay mảnh khảnh kẹp chặt cái cằm của Điền Tĩnh, mắt mèo đen láy tựa hố đen nuốt chửng người khác khiến sống lưng Điền Tĩnh lạnh toát như bị bóp cổ, cô ta không dám nhúc nhích
Cố Nguyệt Hoài khẽ hé môi đỏ, cô nhỏ giọng nói từng chữ: “Mặc kệ cô có phải là Điền Tĩnh thật hay không, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô đâu, Điền Tĩnh, ngày tháng còn dài, tôi sẽ biết mọi thứ liên quan đến cô.”
Dứt lời, Cố Nguyệt Hoài cầm lấy bảng vẽ rời khỏi phòng bệnh, không ở lại chờ bác sĩ tái khám
Tống Kim An đuổi theo hai bước nhưng nhớ đến Điền Tĩnh, anh ấy vẫn quay đầu nhìn thoáng qua, cô ta đang sợ hãi cắn môi nhìn anh ấy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Anh ấy cười khổ một tiếng rồi lắc đầu bảo: “Đừng sợ, tôi gọi bác sĩ đến kiểm tra cho cô.”
Ánh mắt Điền Tĩnh hoảng sợ, nhưng đối diện với con ngươi màu nâu của Tống Kim An, nghe giọng điệu dịu dàng của anh ấy, cảm xúc không còn kích động nữa
Cố Nguyệt Hoài rời khỏi phòng bệnh, cô đứng trên hành lang bệnh viện, sắc mặt trắng bệch, tim cô như bị một bàn tay to lớn tóm lấy, đầu óc quay cuồng khiến cô không thở nổi
Sự thay đổi của Điền Tĩnh là biến cố lớn khó nói thành lời, cô dùng hết sức lực cả người mới có thể kiềm chế cảm xúc để không vặn hỏi Điền Tĩnh tiếp, có một số việc không thể để Tống Kim An biết
Cô siết chặt tay, đầu ngón tay gần như hằn vào da thịt, đau đớn khiến cô cau mày, đôi mắt dần lạnh lẽo
Như cô đã nói, mặc kệ Điền Tĩnh giả ngu hay là khờ thật, là Điền Tĩnh thật sự cũng tốt, là giả vờ cũng được, thù hận kéo dài từ đời trước đến nay của hai người căn bản không phải có thể dễ dàng chấm dứt
Cố Nguyệt Hoài kiềm chế cảm xúc lại, ôm bảng vẽ về phòng bệnh của Yến Thiếu Ương
Cô đứng ở cửa, khóe miệng khẽ cong lên để sắc mặt của mình không đến mức khó coi
Cố Nguyệt Hoài gõ cửa một cái, không bao lâu sau cửa mở, Yến Thiếu Ngu nhìn cô một cái rồi khẽ chau mày, anh giơ tay nắm chặt ngón tay hơi lạnh của cô, trầm giọng hỏi: “Sao vậy
Xảy ra chuyện gì rồi?”
Nhìn khuôn mặt lo lắng của Yến Thiếu Ngu, lòng Cố Nguyệt Hoài chua chát, cô không thể nói chuyện của Điền Tĩnh cho ai biết, cô chỉ có thể nén thù oán đời trước trong lòng, bỗng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra làm cô như bị đánh một đòn chí mạng
Nếu Điền Tĩnh chết thì thù lớn của cô coi như đã báo, nhưng hết lần này đến lần khác cô ta không chết mà còn sống tiếp, nhưng lại không phải người đó
Cô tưởng rằng mình đủ kiên cường, nhưng khi đối diện với con ngươi của Yến Thiếu Ngu thì phát hiện mình không kiên cường chút nào, giống như đời trước, khi bị gian khổ cản trở thì luôn có anh ở bên lắng nghe an ủi, cô đã quen cuộc sống có anh rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng đời này có rất nhiều thứ không thể nói được
Có Nguyệt Hoài chớp mắt, cười nói: “Sao gì cơ
Trông sắc mặt em không tốt à?”
Anh dò xét nhìn cô, một lúc sau khi nụ cười của Cố Nguyệt Hoài hơi cứng đờ, trong phòng bệnh truyền đến giọng của Uông Tử Yên: “Anh cả Yến, có phải chị Cố đến rồi không
Sao mọi người không vào đây thế?”
Cố Nguyệt Hoài sững sờ: “Bọn Lôi Nghị đến rồi?”
Yến Thiếu Ngu lại không nói gì, anh nắm chặt tay Cố Nguyệt Hoài kéo cô vào phòng bệnh
Vào phòng bệnh, Cố Nguyệt Hoài tức khắc nhận ra bầu không khí có chút kỳ lạ và căng thẳng
Cô nghiêm mặt nhìn đám người trong phòng bệnh, trừ Yến Thiếu Ương vẫn nằm trên giường thì có thêm mấy người, đó là ba người Lôi Nghị, Uông Tử Yên và Kim Xán, còn có một người đàn ông trung niên mặc áo Tôn Trung Sơn đang đứng bên giường bệnh với sắc mặt khó coi
Người kia có vóc dáng cao lớn cường tráng, mặt vuông, khí chất nghiêm túc, ánh mắt lại lóe lên chút ánh sáng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ông ấy thoáng nhìn bàn tay nắm nhau của Yến Thiếu Ngu và cô, nhất thời không biết cảm xúc trong mắt là kinh hãi hay ngạc nhiên, hay là chế giễu, Cố Nguyệt Hoài biết, đó là địch không phải bạn
Cô không nhận ra người này, dù là đời trước hay đời này đều chưa từng gặp
Nhưng chỉ nhìn khí chất của người này thôi cũng biết thân phận của ông ấy không đơn giản, mà khi mấy người Lôi Nghị đối mặt với ông ấy, trong vẻ mặt đề phòng lộ ra chút ghét bỏ và sợ hãi, vô cùng mất tự nhiên, điều này rất bất thường. 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.