Ngưu Tấn vừa rời đi thì phòng bệnh đột nhiên lặng như tờ "Anh cả Yến, cảm ơn anh, thật sự rất cảm ơn anh Một lát sau, Uông Tử Yên nghiêm túc cúi người với Yến Thiếu Ngu, trong giọng nói mang theo tiếng nức nở vì sung sướng, nhưng cũng ẩn chứa sự xin lỗi, nếu không phải vì bọn họ thì anh cũng không cần động tay động chân Yến Thiếu Ngu lắc đầu, anh chần chừ trong một cái chớp mắt rồi ngoái đầu nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài Cô rũ mắt xuống giống như đang nhìn mũi chân của mình hoặc giống như là đang thả trôi chính mình, cả người cô hơi lơ đãng không tập trung nhưng ai nấy đều thấy trong giờ phút này tâm trạng của cô không được tốt Nhóm người Lôi Nghị, Uông Tử Yên thấy thế thì tự hiểu ý, im lặng không nói Yến Thiếu Ương vừa vui sướng khi bạn của mình không cần trở về ổ sói, nhưng tiếc là anh cả và chị dâu cả nhà mình sắp chia ly, anh ấy ho nhẹ một tiếng, nói: "Anh, em muốn nói riêng vài câu với mấy người Lôi Nghị, hay là anh dẫn chị Nguyệt Hoài ra ngoài đi dạo đi Yến Thiếu Ngu khẽ ừ một tiếng, cất thư giới thiệu vào rồi kéo Cố Nguyệt Hoài rời khỏi phòng bệnh Uông Tử Yên nhìn cánh cửa đã được khép lại, quay đầu lại nhìn Yến Thiếu Ương một cái, lo lắng hỏi: "Chắc là không có việc gì nhỉ Kim Xán nhỏ giọng nói: "Anh Yến phải rời khỏi huyện Thanh An, chắc chắn chị Cố sẽ không vui Lôi Nghị thở dài, không biết nên nói gì, chỉ nắm tay Kim Xán thật chặt, điều khó nhất trên đời này là sự chia xa Yến Thiếu Ương cũng không vui, dựa vào gối không nói chuyện, vất vả lắm mới có người quan tâm và hiểu được anh cả, nhưng chưa được bao lâu thì đã xảy ra biến cố, cũng không biết chia ly đến bao lâu mới có thể gặp lại *
Yến Thiếu Ngu kéo Cố Nguyệt Hoài, hai người rời khỏi bệnh viện, bắt đầu bước chầm chậm giữa dòng người trên phố Hai người đều không mở miệng, không biết qua bao lâu Yến Thiếu Ngu mới hạ giọng nói: "Xin lỗi Cố Nguyệt Hoài khựng lại, kiềm nén cảm xúc buồn bã trong lòng mà nghiêng đầu nhìn Yến Thiếu Ngu Anh rũ mắt xuống, từ góc độ của cô thì nhìn anh đẹp đến nỗi không giống người thật, đôi mi dài khép lại, lông mi như lông vũ ở trên mí mắt của anh tạo thành một cái bóng, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khẽ mím lại, vô cùng đẹp Một người tốt như vậy lại xin lỗi cô vì lý tưởng đã tồn tại trong lòng nhiều năm Cố Nguyệt Hoài cười tự chế nhạo mình, sao khi sống lại lại ra vẻ đến như vậy, người sống trên đời cũng không đơn giản chỉ vì được bên nhau mà có lẽ tạo cơ hội cho đối phương hoàn thành mơ ước của nhau thì mới không uổng công ở bên nhau Nghĩ như vậy cho nên Cố Nguyệt Hoài cong khóe môi lên, kéo Yến Thiếu Ngu đi đến một con hẻm nhỏ khá yên lặng Cô nói: "Tại sao phải xin lỗi Em biết trách nhiệm mà anh phải gánh vác nặng như thế nào, từ khi ở bên anh thì em đã nghĩ em không muốn trở thành gánh nặng của anh, anh muốn làm gì thì cứ việc đi làm, em sẽ mãi mãi ủng hộ anh Cố Nguyệt Hoài ôm chặt eo Yến Thiếu Ngu, vùi đầu vào trong lồng ngực của anh, giọng nói dễ nghe như tiếng suối trong trên núi, như tiếng ngọc thạch va chạm vang lên: "Cây tùng nếu cứ ở mãi trong nhà ấm thì khi trưởng thành sẽ không có sức chịu đựng để chống lại mưa gió, ngay từ đầu đại đội sản xuất Đại Lao Tử đã không phải là nơi để anh ở lại mãi "Đi đi Thiếu Ngu, em sẽ nhớ anh, cũng sẽ luôn chờ anh, chờ anh trở về Yến Thiếu Ngu nhìn Cố Nguyệt Hoài, hầu kết lăn lên lộn xuống, trong lòng bốc lên một cảm giác nóng cháy [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Khi cô cười rộ lên thì đôi mắt cong cong, nụ cười của cô xán lạn giống như ngày xuân, mà lời nói của cô dành cho anh lại nặng đến ngàn cân [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Yến Thiếu Ngu vòng tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, ngửi hương thơm thoang thoảng trên mái tóc của cô, bỗng nhiên cảm thấy mình đang ôm lấy cả thế giới, nó nóng bỏng, cực nóng, nóng đến nỗi làm anh cảm thấy ấm áp từ ngoài vào trong Đôi mắt dài của anh khép lại, đôi môi mỏng hơi cong: "Cảm ơn em, Nguyệt Hoài Cố Nguyệt Hoài rời khỏi lòng ngực của anh, trong ánh mắt nghi hoặc của Yến Thiếu Ngu lại khẽ nâng đôi mắt mang chút kiêu căng, trong giọng nói mang theo một ít ngang ngược: "Tuy rằng em nói là sẽ chờ anh, nhưng anh cũng cần phải bảo vệ chính mình cho tốt, em không muốn làm góa phụ Đời trước cô cũng từng gặp Yến Thiếu Ngu một lần, khi ấy anh có một vết sẹo trải rộng đến nửa thân trên, thậm chí còn có một ít vết đạn ở vị trí gần trái tim Anh từng trải qua rất nhiều việc, cũng đã mấy lần cận kề cái chết, những việc này đủ để nói lên cái nơi gọi là quân khu tám cũng cũng không phải là một nơi an lành yên ổn hay tốt đẹp gì đó để gia nhập, nơi đó luôn có nhiệm vụ phải chấp hành, mức độ nguy hiểm chỉ có tăng chứ không giảm, hơi vô ý một chút sẽ vứt bỏ tính mạng của mình Đột nhiên, Cố Nguyệt Hoài lại nghĩ đến đời trước cô ngẫu nhiên giúp Yến Thiếu Ngu chặn phát súng kia Đời này mọi chuyện lại xảy ra sớm nhiều như vậy, chắc là sẽ không có gì xảy ra nhỉ [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Nhưng Ngưu Tấn sẽ giấu giếm chuyện Yến Thiếu Ngu sắp đi quân khu không Tất nhiên là không Những yêu ma quỷ quái của Thủ đô sao lại buông bỏ để cho Yến Thiếu Ngu bình yên rời khỏi huyện Thanh An, bước lên con đường ngày càng phát triển cơ chứ Sau khi Cố Nguyệt Hoài ngẫm nghĩ một chút thì vẻ mặt trở nên nghiêm túc hẳn ra Yến Thiếu Ngu mím chặt đôi môi mỏng, con ngươi trong mắt lấp lánh ánh sáng, giọng nói trầm thấp, giọng điệu chắc chắn: "Anh sẽ bình an trở về Đôi mày của Cố Nguyệt Hoài nhanh chóng nhíu lại, nói: "Khi nào thì đi Chỉ đạo viên kia chắc là sẽ đăng chuyện của anh lên báo, đến lúc đó chỉ sợ sẽ có người đến huyện Thanh An ngăn cản anh đi đến quân khu tám, anh nên rời đi sớm chút đi Yến Thiếu Ngu nghe vậy thì không lên tiếng, anh đã suy nghĩ đến vấn đề này rồi.
Ngưu Tấn và người sau lưng ông ta vốn muốn nhắm vào anh, nếu anh vẫn còn tiếp tục ở đại đội sản xuất Đại Lao Tử thì khó tránh sẽ mang đến nguy hiểm cho Yến Thiếu Ương Yến Thiếu Ly, thậm chí cả Cố Nguyệt Hoài, chỉ là một khi anh rời đi, vậy thì mọi chuyện sau này thật sự sẽ ngoài tầm với Cố Nguyệt Hoài biết suy nghĩ trong lòng anh, nghiêm túc nói với anh: "Anh yên tâm, em sẽ chăm sóc cho Thiếu Ương, Thiếu Ly và Thiếu Đường Sau khi không gian Sumeru hợp lại cùng với ngọc bội, cô có được rất nhiều sự giúp đỡ to lớn, nếu dựa vào năng lực siêu phàm như vậy mà còn không thể bảo vệ người mình muốn bảo vệ thì đời này của cô sống thật sự uổng phí Yến Thiếu Ngu lắc đầu: "Chăm sóc bản thân cho tốt Anh và Cố Nguyệt Hoài ở bên nhau không phải là vì lý do nào đó, mà rời đại đội sản xuất Đại Lao Tử lại là mục đích ban đầu của anh, vậy thì càng không thể tự dưng rời đi rồi để cho Cố Nguyệt Hoài phải gánh vác cả một nhà già trẻ, vậy anh sẽ thành người như thế nào Anh nói: "Thiếu Ương có thể tự lo cho mình rồi, Thiếu Ly cũng không phải trẻ con, không cần em phải lo cho hai đứa nó Cố Nguyệt Hoài bật cười, không thèm cãi với anh Hai người mở lòng với nhau xong, tâm trạng vốn đang nặng nề bắt đầu thả lỏng lại, nhưng vẫn còn một chút nỗi buồn chia xa Yến Thiếu Ngu nghĩ đến chuyện chưa kịp giải quyết, nhíu mày hỏi: "Điền Tĩnh sao rồi Điền Tĩnh giống như một quả bom có thể phát nổ bất cứ lúc nào, anh là người hiểu rõ câu chuyện, nếu cứ vậy mà rời đi thì Cố Nguyệt Hoài thật sự có thể rơi vào tình trạng tứ cố vô thân (*), cho nên trước khi rời đi anh vẫn muốn giải quyết chuyện này cho xong (*) đơn độc, không có ai bên cạnh
Cố Nguyệt Hoài liếc mắt nhìn anh nói: "Điền Tĩnh mất trí nhớ, không còn nhớ rõ chuyện xảy ra trong khe núi "Mất trí nhớ Yến Thiếu Ngu nhướng mày, trong giọng nói có chút không tin Cố Nguyệt Hoài mỉm cười: "Anh không tin à Cặp mắt hoa đào của Yến Thiếu Ngu khẽ híp, nói: "Người như Điền Tĩnh không tính là có tâm tư kín đáo, nhưng tính tình của cô ta lại tàn nhẫn đa nghi, khi làm việc lại đặt nặng mục đích, cô ta không bị đụng vào đầu mà là bị đâm một dao thì sao mà mất trí nhớ Không thể tin Đuôi lông mày của Cố Nguyệt Hoài khẽ nhướng lên: "Vậy anh nghĩ tại sao cô ta lại giả vờ mất trí nhớ Rõ ràng có thể dựa vào chuyện này để thắng chúng ta một lần Cô không biết sự thật của câu chuyện, nhưng hiện giờ Điền Tĩnh lại không phải là Điền Tĩnh đó, người nọ thật sự đã biến mất, hay đã mượn thân thể của người khác mà sống lại lần thứ hai thì không có ai biết cả, vẫn cần phải cẩn thận Tất nhiên, cũng không loại trừ việc Điền Tĩnh đang cố ý giả vờ thành dáng vẻ vô hại như hiện nay để âm thầm đâm sau lưng cô.