Cố Nguyệt Hoài ngẩng đầu nhìn về phía Cố Hoài Tích: “Anh ba, lát nữa nhờ anh chăm sóc Thiếu Ương một chút, Thiếu Ngu đi cùng em đến đồn cảnh sát.”
Cố Hoài Tích gật đầu: “Được, các em cứ đi đi, chuyện ở bệnh viện không cần lo, có anh ở đây rồi.”
Nếu là chuyện khác, cậu ấy còn có thể đùa giỡn vài câu, nhưng việc này liên quan đến tội giết người, tất nhiên phải nghiêm túc xử lý Hai người rời khỏi phòng bệnh của Cố Chí Phượng, đi lên tầng hai Trên đường đi, Cố Tích Hoài nói: “Cố Gia sắp cưới, cha sẽ tham gia, em có đi không ”
Cố Nguyệt Hoài lạnh lùng, từ chối thẳng thắn: “Em không đi.”
Yến Thiếu Ngu sắp phải đi, cô cũng rất bận, hơn nữa khi anh đi phải chuẩn bị cho ít đồ ăn cho anh mang theo, đây là những điều cơ bản mà một người bạn gái cần phải làm, vậy nên cô không thể thiếu những thứ này được [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cố Tích Hoài nhún vai, không nói gì thêm về chuyện này rồi đến phòng bệnh của Yến Thiếu Ương “Đi thôi, đã có anh ba của em chăm sóc cho Thiếu Ương, chúng ta đi nhanh còn về.” Cố Nguyệt Hoài nói Yến Thiếu Ngu gật đầu cùng cô rời khỏi phòng bệnh, anh nói: “Có cần đến thăm Điền Tĩnh không?”
Cố Nguyệt Hoài không nói gì mà chỉ gật đầu, phòng bệnh của Điền Tĩnh cách đây không xa, hai người còn chưa kịp vào phòng bệnh đã nghe thấy tiếng hét sợ hãi của Điền Tĩnh bên trong: “Không Tôi không muốn kiểm tra Các người đi đi, đi đi!”
Yến Thiếu Ngu nheo mắt, hơi suy nghĩ nhìn về phía phòng bệnh Cố Nguyệt Hoài gõ cửa, cửa mở, đã nhìn thấy khuôn mặt đầy ưu sầu của Tống Kim An Anh ấy thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài, chăm sóc một bệnh nhân tinh thần bất ổn thực sự đau đầu, anh vừa định mở miệng lại nhìn thấy Yến Thiếu Ngu, ngạc nhiên nói: “Thiếu… Thiếu Ngu Sao cậu cũng ở bệnh viện?”
Yến Thiếu Ngu lắc đầu, giọng trầm thấp: “Điền Tĩnh thế nào rồi?”
Nghe vậy, Tống Kim An thờ dài: “Các cậu vào đi, Điền Tĩnh nhìn thấy bác sĩ là bắt đầu phát cuồng, bác sĩ nói có lẽ trước khi nhập viện đã trải qua chuyện gì kích thích đến thần kinh nên mới dẫn đến việc cô ấy nói năng lung tung, quên mất nhiều thứ.”
Cố Nguyệt Hoài cùng Yến Thiếu Ngu bước vào phòng bệnh, nhìn Điền Tĩnh co ro trong góc, mấy bác sĩ đứng nhìn bất lực Yến Thiếu Ngu lạnh lùng liếc nhìn Điền Tĩnh, hỏi: “Cô ta có nhớ gì không?”
Tống Kim An chần chờ một lát, khó hiểu nói: “Tôi nghĩ, Điền Tĩnh không phải bị mất trí nhớ mà bị đứt đoạn ký ức thì đúng hơn, tôi đã hỏi kỹ, cô ấy không chỉ quên những chuyện trong núi, mà những chuyện của mấy tháng gần đây cô ấy cũng không nhớ.”
“Bác sĩ nói, triệu chứng này trong y học cũng có, gọi là chứng ‘mất trí nhớ có chọn lọc’.”
Nói đến đây, Tống Kim An ngừng lại, cố ý nhìn Cố Nguyệt Hoài một cái: “Triệu chứng này có nghĩa là một người bị kích thích từ tác nhân bên ngoài, nên quên đi những chuyện không muốn nhớ, chỉ nhớ những điều muốn nhớ.”
“Từ góc độ tâm lý, tình trạng này là một cơ chế tự bảo vệ.”
Cố Nguyệt Hoài nhướng mày, mất trí nhớ có chọn lọc Ý của Tống Kim An là việc cô đâm cô ta một nhát đã trở thành bóng ma tâm lý của Điền Tĩnh thành một nút thắt không thể tháo gỡ, từ đó dẫn đến việc cô ta chọn quên quá khứ này Nếu không biết rõ chuyện gì đang xảy ra thì suýt nữa cô đã tin rồi đấy Yến Thiếu Ngu im lặng một lúc, hỏi: “Có thể chữa trị được không?”
Tống Kim An gật đầu: “Mất trí nhớ có chọn lọc có thể được chữa trị, nhưng phải từ từ khôi phục, không thể bị kích thích.”
Cố Nguyệt Hoài hơi ngạc nhiên, tò mò hỏi: “Nếu như bị kích thích thì sẽ như thế nào Phát điên à?”
Tống Kim An nghẹn lại, không biết nên trả lời như thế nào, anh cũng chưa hỏi bác sĩ về hậu quả này Yến Thiếu Ngu liếc Điền Tĩnh một cái, từ nãy đến giờ dường như cô ta không hề nhìn bọn họ lấy một lần, hai tay chỉ ôm lấy đầu gối, không cho bác sĩ đến gần, anh nói: “Giờ cô ta như thế này cũng không hỏi được gì, đi thôi.”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, hôm nay đã muộn rồi, lại còn phải đến Cục Cảnh sát, không thể chậm trễ nữa Tống Kim An nhíu mày nhìn hai người, trong lòng có dự cảm không tốt: “Hai người định đi đâu vậy?”
Cố Nguyệt Hoài cười cười, cũng không giấu diếm, lấy sợ dây thừng từ trong giỏ ra: “Còn có thể đi đâu chứ Có ân báo ân, có oán báo oán thôi, thanh niên trí thức Tống cũng muốn tham gia à?”
Từ đầu đến cuối cô không hề tin tưởng Tống Kim An, anh ấy đến Cục Cảnh sát tố cáo cô vì Điền Tĩnh cũng là chuyện bình thường Nhưng anh không có chứng cứ, lại càng không có nhân chứng, trừ khi lấy quyền đè người, nếu không cảnh sát cũng không có lý do và chứng cứ nào để kết tội cô, chỉ là không biết hiện tại Tống Kim An còn lại bao nhiêu tình cảm với Điền Tĩnh Tống Kim An càng nhíu chặt lông mày, anh quay đầu nhìn Điền Tĩnh một cái, đẩy hai người ra khỏi phòng bệnh “Bây giờ Điền Tĩnh là bệnh nhân, tại sao cô cứ muốn ép cô ấy đến đường cùng?” Anh dùng ánh mắt phức tạp nhìn Cố Nguyệt Hoài, giọng nói hết sức khó hiểu, thậm chí còn có cả chút tức giận, dù sao thì Điền Tĩnh cũng là người anh ta trải qua trăm cay nghìn đắng mới cứu về được Cố Nguyệt Hoài lạnh lùng, đưa sợi dây thừng được cắt gọn đến trước mặt Tống Kim An: “Ép đến đường cùng [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Thanh niên trí thức Tống nói vậy thật buồn cười, gieo nhân nào gặp quả nấy thôi, cô ta có kết cục ngày hôm nay, tất cả đều do tự làm ra, chẳng lẽ còn sợ phải trả giá à?”
“Tôi… Tôi không có ý đó, chỉ là…” Đối diện với câu chất vấn của Cố Nguyệt Hoài, Tống Kim An không biết trả lời như thế nào Cố Nguyệt Hoài vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng như cũ, từng bước ép sát: “Anh chỉ là cái gì Chỉ là thương hại cô ta Nghĩ rằng ân oán của bọn tôi đã được giải quyết trong núi nên muốn tôi tha cho cô ta một con đường sống, từ đây mọi người bình yên à?”
“Tôi…” Tống Kim An nín họng, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Cố Nguyệt Hoài, anh ấy thậm chí cảm thấy hơi sợ hãi Cô Nguyệt Hoài hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Tống Kim An, tôi cho anh biết, ân oán giữa tôi và Điền Tĩnh không thể nào hòa giải và anh cũng sẽ không bao giờ hiểu được, đời này, không phải cô ta chết thì là tôi chết, không chết không thôi!”
Nói xong, cô bỗng nở nụ cười: “Anh có thể giúp cô ta đối phó tôi, nói ra toàn bộ chuyện trong núi, tôi không sợ.”
Tống Kim An rùng mình, nhìn vào đôi mắt của Cố Nguyệt Hoài, nhất thời bị ác ý và lạnh lẽo của đôi mắt đấy làm cho sợ hãi [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Đó rốt cuộc là loại thù hận gì Dường như cho dù mọi thứ trên thế gian này cản trở cô thì cô cũng không ngần ngại đạp đổ, bất cứ ai ngăn cản cũng sẽ trở thành kẻ thù của cô Đáy lòng Tống Kim An cuộn trào, toàn thân lạnh ngắt, một lúc sau, giọng khàn khàn nói: “Cố Nguyệt Hoài, tôi không phải kẻ thù của cô.”
Từ khi đến đại đội sản xuất Đại Lao Tử, ngay từ lần đầu tiên thấy cô, anh đã có một loại cảm giác định mệnh khó tả, không thể phủ nhận việc mình có thiện cảm với cô, thậm chí còn vui mừng vì cô cười với mình Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ trở thành kẻ thù của cô, nhưng vào lúc này, nghe nói cô căm ghét anh vì chuyện của Điền Tĩnh, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm ức Cố Nguyệt Hoài hờ hững nhìn chằm chằm anh, một lúc sau, giọng bình thản hỏi: “Thật không?”
Cô quay đầu nhìn Yến Thiếu Ngu, vẻ mặt lạnh lùng dường như được hòa tan, mang theo chút ấm áp: “Thiếu Ngu, đi thôi anh.”
Yến Thiếu Ngu gật đầu, hai người nắm tay nhau đi khỏi tầm mắt của Tống Kim An Tống Kim An ngẩn ngơ nhìn một lúc lâu, bỗng cười tự giễu, những cảm xúc trong lòng đột ngột đóng băng thành một vùng nước chết, anh cúi đầu, nghe tiếng khóc của Điền Tĩnh từ phòng bệnh truyền ra, trên khuôn mặt lại xuất hiện sự phiền não.