Nghe vậy, Cố Duệ Hoài sững sờ, không dám tin vào tai mình Hóa ra Cố Nguyệt Hoài nấu bớt một tô mì không phải vì muốn gây khó dễ cho cậu Cố Tích Hoài cũng ngạc nhiên nhìn Cố Nguyệt Hoài, tuy không nói được lời nào dịu dàng nhưng sự lạnh lùng trên mặt lại vơi đi nhiều, trông không còn quá xa cách như trước nữa Cố Nguyệt Hoài nhìn trời mưa tầm tã ngoài cửa sổ: “Mọi người ăn đi, con về phòng ngủ thêm một chút.”
Dứt lời, cô không đợi họ đáp lại một tiếng đã đi thẳng một mạch vào trong, đóng cửa kín mít Cố Tích Hoài kéo Cố Duệ Hoài leo lên giường đất Hai người ngồi trước bàn, cúi đầu nhìn tô mì trước mặt, cất giọng khen ngợi: “Không ngờ tay nghề của Nguyệt Hoài lại cao siêu như vậy, có mỗi bột đậu và bột ngô thôi mà cũng nấu ra được tô mì ngon mắt, thơm phức thế này.”
Cậu ấy liếc nhìn Cố Duệ Hoài đang cụp mắt không nói gì: “Nếm thử đi, hồi trưa ăn ít thịt kho tàu như vậy giờ chắc hối hận xanh cả ruột rồi nhỉ?”
Cố Chí Phượng lườm cậu, cười khẩy: “Hừ, vịt chết còn mạnh miệng, vì một người ngoài mà cãi nhau ầm ĩ với bé con như vậy, có đáng không Cha nói cho con biết, nếu con còn thiên vị như thế, cha sẽ không cho con bé Điền Tĩnh bước chân vào cái nhà này nữa đâu, đỡ cho đến lúc đó lại bắt nạt bé con nhà ta.”
Nghe vậy, bầu không khí trên bàn lập tức im bặt Khóe miệng Cố Đình Hoài giật giật, cảm thấy chỉ số thông minh của cha mình đúng là không đủ dùng, thời điểm này mà lại nói ra mấy lời đó thì có khác nào châm thêm dầu vào sự mâu thuẫn vốn đã gay gắt giữa bé con và thằng hai chứ Quan hệ hai đứa nó tốt lên được mới là lạ đấy Quả nhiên vừa nghe xong, chút cảm giác hối hận trong lòng Cố Duệ Hoài lập tức bay biến, cậu nhếch mép cười khẩy “Ai cần tới sự đồng ý của cha chứ Trong mắt trong tim cha chỉ có mỗi Cố Nguyệt Hoài không có lương tâm kia thôi, làm gì còn chỗ cho bọn tôi Cha à, rốt cuộc ai mới là người bất công đây Cha đối xử với nó tốt như vậy, móc tim móc phổi cho nó, nhưng nó chỉ một lòng muốn lên thành phố tìm người phụ nữ kia thôi!”
“Ông Cố, tôi thấy cha đúng là đáng thương, mới nấu cho cha hai bữa cơm, chút ân huệ nhỏ nhoi đó thôi đã khiến cha cảm động đến rối tinh rối mù rồi sao Tôi nói cho cha biết, mấy người có thể trúng chiêu nhưng tôi thì không đâu!” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
“Cố Nguyệt Hoài đó giang sơn dễ đổi bản tính khó dời mà thôi Chỉ bằng mấy thứ cỏn con này mà muốn lấy lòng tôi hả Còn khướt!”
“Bữa cơm này mấy người ăn mình đi, chứ tôi sợ nó bỏ độc bên trong, không dám ăn đâu!”
Sau khi chê bai châm biếm một tràng dài, Cố Duệ Hoài bước xuống giường đất, về lại phòng Cố Chí Phượng tức đến mức mặt mày tái xanh, vốn định mắng to vài câu nhưng lại sợ ảnh hưởng tới Cố Nguyệt Hoài đang nghỉ ngơi trong phòng, cuối cùng chọn cách im lặng Ông tức giận ôm ngực, thở dốc từng hồi, rít từng chữ qua kẽ răng: “Trời đánh… thằng con trời đánh này…”
“Cha!” Cố Đình Hoài và Cố Tích Hoài lập tức thay đổi sắc mặt, vội chạy tới vỗ ngực giúp ông “Xuỵt — đừng dọa bé con sợ.” Cố Chí Phượng phẩy tay, lại ngoái đầu nhìn thoáng qua căn phòng im ắng kia, khẽ thở phào Ông kiềm nén tiếng ho khan, lắc đầu nói: “Đúng là gia môn bất hạnh mà.”
Cố Tích Hoài nghe vậy, cảm thấy có lẽ nên nói đỡ cho đồng chí anh hai vài câu Cậu ấy bèn cất giọng từ tốn: “Cha à, đó cũng là những lời ông nội nói với cha hồi còn trẻ đúng không Có điều nói đi cũng phải nói lại, sở dĩ anh hai cư xử như vậy chẳng phải do hồi trước Nguyệt Hoài đã làm rất nhiều chuyện hồ đồ sao Đâu thể đổ hết tội lên đầu anh hai được.”
Cố Chí Phượng bị những lời này của thằng ba chọc tức đến đỏ mặt tía tai, tiếng thở rít như xé gió vang lên dồn dập từ trong cổ họng Cố Đình Hoài cau mày, nhỏ giọng quát: “Đủ rồi Thấy sức khỏe cha quá tốt hay gì?”
Tuy bình thường anh ấy là một người rất hiền hòa, không thích tranh cãi với người ta, lúc nào cũng gánh lấy trách nhiệm chăm sóc các em nhưng một khi nổi giận lên lại rất đáng sợ, vì vậy nhất thời Cố Tích Hoài cũng không dám nói gì nữa [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Bầu không khí trở nên yên ắng, đúng lúc này, Cố Chí Phượng bỗng cất giọng nặng nề lại kiên quyết “Cha mặc kệ mấy đứa nghĩ gì, nhưng bé con mãi mãi là con gái của cha, chỉ cần cha vẫn còn sống ngày nào thì chắc chắn sẽ không để nó bị đói, bị khổ, nếu con và thằng hai thấy ngứa mắt bé con thì từ giờ về sau đừng nhận cha là cha nữa.”
Dứt lời, Cố Chí Phượng nhắm nghiền cả hai mắt, trên mặt hiện rõ vẻ cương quyết Cố Tích Hoài ngạc nhiên vô cùng Tuy cậu ấy đã biết với cha, một Cố Nguyệt Hoài còn quan trọng hơn cả ba anh em họ cộng lại, nhưng lại chưa từng nghe ông nói ra câu nào nặng nề như ban nãy Chỉ trong chớp mắt, bốn phía im lặng đến cùng cực, tới độ nghe được cả tiếng kim rơi Bên ngoài trời mưa tầm tã, sấm chớp đùng đoàng thế nên Cố Nguyệt Hoài không nghe thấy tiếng cãi lộn của mấy cha con họ Cô ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời âm u, xám xịt, khóe miệng hơi cong lên Hôm nay cũng là một ngày tốt lành Cô cứ thế ngồi lặng bên cửa sổ, mặc kệ thời gian trôi qua, mãi đến khi cả người cứng đờ ra thì mới đứng dậy, cử động đôi chân tê dại sau đó cẩn thận mở cửa quan sát, gian ngoài còn âm u hơn cả bên trong, kiểu giơ tay không nhìn rõ năm ngón luôn ấy Ở thời đại này chỉ những gia đình ở thành phố lớn mới có đồng hồ, còn nông dân trong thôn muốn biết giờ giấc chỉ có thể nhìn mặt trời để phỏng đoán thời gian Cô không biết hiện tại là mấy giờ, nhưng trong thôn không có nhiều hộ gia đình chịu lấy dầu ra châm đèn cả, ngoài trời còn đang đổ mưa lớn nên chắc chắn sẽ không có ai ra ngoài đâu Đêm đen gió lớn, rất thích hợp để giết người phóng hỏa Nhưng mục đích của cô lại không phải giết người, chỉ là muốn mượn tiếng mưa rơi để giấu đi tiếng cuốc đất mà thôi Hiện đúng là thời điểm tốt để đi đào số đồ cổ bằng vàng bằng bạc phía sau nhà mà không khiến Điền Tĩnh chú ý Nghĩ đến đây, cô mò mẫm bước ra ngoài, lục được một cái cuốc và một bộ áo tơi trong nhà kho, nhìn khung cảnh im ắng chỉ có tiếng gió và tiếng mưa, cô lặng lẽ xách cuốc ra sau nhà, nương theo ánh chớp rền vang để xác định vị trí, sau đó không chút do dự mà hạ cuốc Cô nhớ là lúc bốn cái rương bằng gỗ sơn mài đó được chôn rất nông, nếu không đã không bị Điền Tĩnh phát hiện ra manh mối rồi Sức lực của Cố Nguyệt Hoài lớn hơn phụ nữ bình thường, cô nhanh nhẹn vung cuốc đào đúng một chỗ, chỉ lát sau lưỡi cuốc đã đụng phải vật gì đó rất cứng, không chỉ phát ra tiếng “keng” giòn tan mà phản lực dội lại còn khiến tay cô đau không chịu nổi [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Hai mắt cô sáng bừng lên, ngồi xổm xuống vươn tay sờ nắn, lúc chạm vào mặt gỗ bóng loáng, cô mừng đến suýt khóc Trong mắt cô, bảo vật tổ tiên nhà họ Cố để lại chính là bước đầu tiên trong kế hoạch thay đổi vận mệnh Nếu nó vẫn xui xẻo bị Điền Tĩnh chiếm được hoặc vì một lý do nào đó mà xảy ra thay đổi, căn bản không tồn tại đống bảo vật này, chắc chắn cô sẽ phải tốn rất nhiều công sức đi đường vòng Cũng may là trời cao thương xót Nếu đã xác định là nó, vậy kế tiếp chỉ cần dùng hết sức là được Cố Nguyệt Hoài hừng hực khí thế trong lòng, dốc toàn lực đào rương gỗ lên Nhờ có mưa thấm vào nên đất đã tơi xốp hơn nhiều, không còn khô cằn, cứng ngắc như ban đầu, giúp cô tiết kiệm rất nhiều sức lực Thời gian dần trôi, mưa ngày càng lớn, tát vào mặt đau điếng Thỉnh thoảng Cố Nguyệt Hoài lại vươn tay lau nước mưa trên mặt đi, tầm hai tiếng sau, tất cả bốn rương gỗ đã được đào lên [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cô nhìn bốn cái rương gỗ cao tới eo dưới chân, cong lưng, nghiến răng nhấc một cái lên Chẳng biết bên trong có gì mà cứ phát ra tiếng lạch cạch không ngừng Rương gỗ cực kỳ nặng, phải cố gắng lắm cô mới bê nó đi được Dù vậy, cô cũng phải mau mau khiêng đống rương này về lại phòng mình, sau đó lấp mấy cái hố vừa đào lại, san cho phẳng, tuyệt đối không thể để người khác phát hiện ra có gì bất thường được Cố Nguyệt Hoài hì hục bê rương gỗ, tuy bước chân rất nặng nề nhưng động tác cực kỳ cẩn thận, sợ sẽ quấy rầy mọi người trong nhà Nếu bị cha, anh cả và anh ba phát hiện cũng không sao, vì chắc chắn họ sẽ không nói ra ngoài, nhưng nếu để anh hai biết, cô sợ miệng cậu không được kín, lỡ nóng đầu lên chạy tới kể cho Điền Tĩnh nghe thì nguy Và khả năng này cao lắm, vì hiện tại cậu vẫn còn là một kẻ “mù quáng điên tình” mà Một khi Điền Tĩnh biết chuyện, tất cả những cố gắng từ trước tới giờ của cô sẽ thành công cốc Vì nếu bị tố cáo, kiểu gì cũng sẽ mắc phải cái tội danh “tàng trữ bảo vật quốc gia” cho xem Đến lúc đó, Điền Tĩnh - người có công tố cáo “tội phạm”, giành lại “bảo vật quốc gia”, chắc chắn sẽ được khen thưởng, thậm chí là được sắp xếp công việc ngon nghẻ như kiếp trước vậy Mới nghĩ tới thôi mà Cố Nguyệt Hoài đã vô thức nhẹ chân nhẹ tay hơn chút nữa Nhưng cô vừa bước vào nhà đã nghe thấy một tiếng quát nhỏ: “Bé con?”