Sau khi Hạ Lam Chương rời đi, Yến Thiếu Ngu đưa cặp mắt như có ngàn điều muốn nói về phía cô Cố Nguyệt Hoài chớp mắt không nhìn anh, ăn một miếng mì, hơi nóng từ bát mì bốc lên làm khuôn mặt có hơi ửng hồng, đôi môi đỏ mọng như hoa đào nở rộ càng tô thêm sự rực rỡ, xinh đẹp xinh đẹp của cô Yến Thiếu Ngu mím môi nhìn cô một lúc lâu, bỗng nhận ra trước kia mình đúng là không biết điều, lại còn từ chối cô Hơn nữa nhìn tình hình hiện tại, cô cũng đâu thiếu người theo đuổi, chỉ cần đi ăn thôi mà cũng có thể gặp một tình địch Cố Nguyệt Hoài nhịn một lúc, đôi môi đỏ cong lên bật cười, quay đầu bắt gặp ánh mắt sâu xa của anh, rất tự nhiên đưa tay vỗ vai anh: "Anh không cần áp lực, chỉ là một người bạn bình thường thôi Yến Thiếu Ngu liếc nhìn về phía "anh em tốt" của cô, đôi môi mỏng màu đỏ nhạt khẽ mím lại "Anh nhìn cái gì Em nói thật đấy, anh không tự tin vào bản thân à [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Giọng nói Cố Nguyệt Hoài có chút trêu chọc Cô hiếm khi thấy được bộ dạng này của anh, đúng là như khám phá ra một thế giới mới, phải nhìn thêm vài lần mới được Yến Thiếu Ngu ăn vài miếng hết bát mì, anh khẽ ho một tiếng, nói: "Được rồi, đi thôi Cố Nguyệt Hoài cười không nói thêm gì, cầm lấy bát mì vằn thắn đã đóng gói kỹ càng, trở lại bệnh viện cùng Yến Thiếu Ngu Trên đường, họ còn gặp một chuyện Cố Nguyệt Hoài định rẽ vào cung tiêu xã để mua ít thịt lợn, nhưng chưa kịp đến gần, từ xa đã thấy hai hàng người dài đứng xếp hàng, một hàng dẫn đến thẳng cung tiêu xã, hàng kia thì dẫn đến trạm lương thực, người đông nghìn nghịt, ai cũng cầm sổ mua lương thực đi mua gạo Yến Thiếu Ngu nhíu mày chặt, trầm giọng nói: “Tình trạng thiếu lương thực đã lan đến huyện Thanh An, mọi người đều bắt đầu tích trữ lương thực rồi Cố Nguyệt Hoài mím chặt môi, nhìn cảnh tượng gần như mất kiểm soát trước mắt, trong lòng cũng hơi nặng nề Mọi người ở đây đều đã trải qua thời kỳ khó khăn, không ai hiểu rõ cảm giác đói khát hơn họ, đó là cảm giác cận kề cái chết, không một ai có thể bình thản trước cái chết, nhìn cảnh mọi người thế này, thật sự muốn đổi hết tiền tiết kiệm và phiếu lương thực trong nhà thành gạo Cố Nguyệt Hoài khẽ thở dài một tiếng, lắc đầu nói: "Thôi, về thôi Yến Thiếu Ngu gật đầu, hai người cùng trở về bệnh viện Cố Nguyệt Hoài nói: "Anh đi đưa đồ ăn cho Thiếu Ương trước đi, mì sắp nở rồi Bây giờ Cố Chí Phượng đích thị là mang tâm lý người cha già, chỉ sợ chàng rể tương lai "dẫn con gái ông đi" Ông có cảm xúc rất phức tạp với Yến Thiếu Ngu, không tránh khỏi hơi lạnh lùng Cô không nỡ để anh chịu ấm ức như vậy Yến Thiếu Ngu hơi dừng lại, lắc đầu: "Anh với em đưa cơm cho chú Cố Anh sắp rời khỏi đại đội sản xuất Đại Lao Tử, có lẽ vài năm nữa cũng chưa quay lại Việc này đã không công bằng với Cố Nguyệt Hoài, nếu trước khi rời đi còn cố ý tránh mặt cha cô thì e rằng ông cũng không yên tâm để con gái chờ đợi anh Cố Nguyệt Hoài nhìn thấy anh rất nghiêm túc, đôi mắt đen như gỗ mun cũng rất bình tĩnh, không có chút nào lo lắng khi đối mặt với "cha vợ" Cô nhíu mày, khi đi về phía phòng bệnh không nhịn được nói: "Anh không lo lắng sao Yến Thiếu Ngu ngẩn ra: "Lo lắng Sao phải lo lắng Đây đâu phải lần đầu anh gặp cha em Khóe miệng Cố Nguyệt Hoài giật giật, đúng là không phải lần đầu gặp mặt, nhưng thân phận thì không giống so với lần trước rồi mà Yến Thiếu Ngu bị biểu cảm kỳ lạ của cô làm cho bật cười, đôi mắt đầy ý cười nhạt, anh đưa tay xoa đỉnh đầu cô, từ tốn nói: "Đừng sợ, anh sẽ nói chuyện đàng hoàng với chú Cố Cố Nguyệt Hoài nghe giọng anh thoải mái, cũng mỉm cười gật đầu Hai người đi tới cửa phòng bệnh, gõ cửa, Cố Nguyệt Hoài nói: "Cha ơi, con vào nhé Cố Chí Phượng chưa ngủ, vội đáp: "Vào đi Cửa vừa mở, Cố Nguyệt Hoài đã thấy Cố Chí Phượng đang chống gậy di chuyển từng bước chân, khuôn mặt tươi cười khi thấy Cố Nguyệt Hoài về, nhưng khi nhìn thấy Yến Thiếu Ngu sau lưng cô, sắc mặt của ông trầm xuống rõ ràng Ông hừ một tiếng, lén lườm Cố Nguyệt Hoài, con bé không có lương tâm này, đã hấp tấp muốn dẫn người ta đến gặp cha mẹ rồi Đúng là con gái lớn không giữ được, con gái lớn không giữ được mà Yến Thiếu Ngu bước lên chắn trước Cố Nguyệt Hoài, che đi ánh mắt không vui của Cố Chí Phượng, anh cúi đầu nói: “Chú Cố, từ khi từ trên núi về, cháu vẫn chưa kịp thăm chú, chân chú thế nào rồi?”
Cố Chí Phượng nhìn thấy anh bảo vệ Cố Nguyệt Hoài như vậy, lông mày giật giật, chống gậy ngồi lại giường bệnh Ông đặt hai tay lên gậy, ra hiệu cho Yến Thiếu Ngu: "Cháu lại đây, ngồi xuống Yến Thiếu Ngu gật đầu, đặt bữa ăn lên tủ đầu giường, ngồi xuống chiếc ghế trước mặt Cố Chí Phượng Lông mày và mắt anh rất đẹp, nhưng khí chất lại lạnh lùng, khi ngồi xuống, đôi chân dài hơi co lại, khiến không gian này càng chật chội hơn Cố Chí Phụng dừng lại một chút, nhìn Yến Thiếu Ngu, ánh mắt dần dần ấm áp hơn Không tính những chuyện khác, thì ngoại hình của người này ít ra cũng xứng với con gái ông, chắc chắn hơn Trần Nguyệt Thăng gấp mười lần, quan trọng nhất là con gái ông thích, yêu ai yêu cả đường đi lối về, cũng không thể làm quá được Cố Nguyệt Hoài mắt lóe sáng, ngồi xuống bên cạnh Cố Chí Phượng, cười tươi gọi một tiếng: “Cha.”
Cố Chí Phượng liếc nhìn cô một cái, không vui nói: "Được rồi, con đừng ở đây cản trở nữa, đi tìm anh ba, mang cơm lên cho bọn nó, cha có chuyện muốn nói riêng với Thiếu Ngu "Hả Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, không vui lắm "Hả cái gì mà hả Mau đi Trong lòng Cố Chí Phượng không biết phải làm sao, con gái mình không hề che giấu việc đứng về phía người ngoài, khổ tâm ông nuôi củ cải trắng từ nhỏ đến lớn, giờ lại sắp bị con heo này ủi mất Yến Thiếu Ngu đứng dậy đưa đồ ăn cho Cố Nguyệt Hoài, khẽ nói: "Em đi đi, mì sắp nở rồi Cố Nguyệt Hoài do dự một lúc, cuối cùng cô rời khỏi phòng bệnh dưới sự thúc giục của Yến Thiếu Ngu Cô đứng ở cửa một lúc, nhưng không nghe thấy gì, đành phải mang đồ ăn lên lầu Trong phòng bệnh, bầu không khí hài hòa đến lạ thường [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cố Chí Phượng không có ý định làm khó Yến Thiếu Ngu, ngược lại, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Thiếu Ngu, mặc dù chú không biết tại sao con gái chú lại đối xử đặc biệt với cháu như vậy nhưng chú có thể thấy rằng, con bé rất nghiêm túc, thật sự thích cháu "Con bé này từ nhỏ không có mẹ, chú đã nuôi lớn nó Trước kia, dù cuộc sống có khó khăn đến mấy, chú cũng đã cố gắng hết sức để cho con bé những điều tốt nhất, bao năm qua cũng không dễ dàng gì Cố Chí Phượng nói, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ đau lòng Yến Thiếu Ngu không mở miệng, chăm chú lắng nghe lời Cố Chí Phượng nói, nghĩ đến Cố Nguyệt Hoài, lòng anh tràn ngập ấm áp Cố Chí Phượng ngẩng đầu nhìn Yến Thiếu Ngu, giọng nói rất nghiêm túc: "Thiếu Ngu à, từ nhỏ con bé chưa từng chịu khổ, chú làm cha không yêu cầu gì nhiều, chỉ hy vọng cháu đối xử tốt với nó, như vậy là đủ Thật ra ông không có gì là không hài lòng với Yến Thiếu Ngu, ngược lại, ông đánh giá rất cao chàng trai trẻ này, có năng lực, có ngoại hình, là thanh niên trí thức của đại đội, thích nghi rất tốt, hơn nữa anh và con gái ông có duyên phận Lúc đầu, con gái ông mang Thiếu Đường từ thành phố Chu Lan trở về, có thể coi như mở đầu tốt đẹp cho mối duyên này Kết quả như vậy ông cũng rất hài lòng, không cần lo lắng việc con gái lấy chồng xa, mà ở gần với ông, ông cũng có thể giúp đỡ đôi vợ chồng trẻ này, ngay trước mắt ông, làm sao có thể bắt nạt con gái ông Yến Thiếu Ngu nghe lời Cố Chí Phượng nói, ánh mắt chăm chú, nghiêm túc nói: “Chú Cố yên tâm, cháu sẽ đối xử tốt với Nguyệt Hoài Anh vốn không phải là người biết nói ăn nói, dù là đối với Cố Chí Phượng hay là đối với Cố Nguyệt Hoài, nhưng anh không bao giờ dễ dàng hứa với người khác Vì chỉ cần đã nói ra thì dù có phải vượt trăm ngàn khó khăn thì anh cũng nhất định sẽ thực hiện bằng được lời hứa đó Trong đôi mắt hoa đào lạnh lùng ấy chưa đầy sự nghiêm túc, như đang nói một lời rất quan trọng, khiến người ta tự nhiên tin tưởng anh Cố Chí Phượng vỗ vai anh, khuôn mặt hơi thô kệch nở nụ cười Lần gặp gỡ chính thức đầu tiên giữa cha vợ và con rể, không long trọng, không chính thức, nhưng lại rất chân thành, nghiêm túc