Cố Chí Phượng thoải mái nói lời trong lòng mình ra, cảm thấy rất dễ chịu: "Thiếu Ngu, cho chú một ly nước Yến Thiếu Ngu gật đầu, đứng dậy cầm bình nước nóng rót một cốc nước, rồi đưa đến tay Cố Chí Phượng Không khí giữa cha vợ và con rể rất ấm áp, Cố Chí Phượng vui vẻ chuẩn bị ăn cơm tối, uống một ngụm nước ấm súc miệng Đột nhiên ông nghe thấy Yến Thiếu Ngu nói: "Chú Cố, hai ngày nữa cháu sẽ rời khỏi đại đội sản xuất Đại Lao Tử, đi tòng quân "Phụt—" Cố Chí Phượng nhịn không được phun hết nước trong miệng ra Ông ngây người ngẩng đầu nhìn Yến Thiếu Ngu, dường như không nghe rõ, lắc lắc lỗ tai: "Cháu nói cái gì Cháu nói lại lần nữa xem Yến Thiếu Ngu im lặng một lát, rồi nói: “Chú Cố, từ nhỏ cháu đã theo cha vào quân đội, đó là nơi cháu quen thuộc nhất, đây không chỉ là lý tưởng của cháu, còn là vì sau này có thể chăm sóc tốt cho Cố Nguyệt Hoài nên cháu buộc phải đi Cố Chí Phượng không nói gì, ánh mắt trầm lắng nhìn Yến Thiếu Ngu Yến Thiếu Ngu cũng không hề né tránh ánh mắt của ông, anh biết khi nói ra chuyện này sẽ khiến Cố Chí Phượng tức giận, nhưng cũng không thể chờ anh rời đi rồi mới để cho Cố Chí Phượng biết, thì anh khác gì người nhu nhược Sau này có mặt mũi gì mà đối diện với Cố Chí Phượng đây Về công về tư, về tình về lý, anh đều phải rời đi, thay vì để người khác nói, thì thà anh lên nói còn hơn Cố Chí Phượng im lặng hồi lâu mới nói: "Bé con có biết chuyện này không Yến Thiếu Ngu gật đầu: "Cháu đã nói với em ấy rồi Cố Chí Phượng nghẹn ngào, con bé này, người yêu vừa mới tìm được đã muốn bỏ chạy rồi, đi tòng quân phải tiêu phí nhiều năm, còn có thể đi mà chưa biết ngày nào về, chẳng lẽ để bé con phải trông mòn đôi mắt hay sao Đây là chuyện gì thế Ông kìm nén hồi lâu, muốn mắng Yến Thiếu Ngu mấy câu, nhưng lại cảm thấy chuyện này không thể giải thích rõ ràng, cũng không phải lỗi của anh [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Đi nhập ngũ quả thật là một lối thoát, đãi ngộ của quốc gia cũng tốt, số tiền trợ cấp hàng tháng cũng không nhỏ, đàn ông mà, ai lại muốn lãng phí những năm tháng huy hoàng của chính mình ở ruộng vườn chứ, có lý tưởng xông pha một lần, đây cũng là chuyện tốt Cố Chí Phượng không ngừng thuyết phục chính mình, một lúc sau mới thở dài: “Thôi vậy, bé con đã không nói gì, vậy chú có thể làm gì đây Đứa nhỏ này rất cố chấp, nếu đã xác định là cháu thì nhất định sẽ không buông tay Yến Thiếu Ngu mím đôi môi mỏng, hơi rũ mắt, đuôi mắt hoa đào lóe lên một tia ấm áp Cố Chí Phượng tiếp tục ăn bát mì vằn thắn, vừa ăn vừa mơ hồ nói: "Được rồi, cháu đi lên đi, đợi lát nữa bé con xuống đây, nó lại nghĩ chú muốn làm khó cháu nữa đấy, đừng ở đây nói nhảm nữa.”
Yến Thiếu Ngu bật cười, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ, tại sao với tính tình của Cố Chí Phượng lại dạy dỗ ra một Cố Nguyệt Hoài có tính cách mạnh mẽ dám yêu dám hận như vậy [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Nghĩ tới việc cô không chút do dự muốn giết chết Điền Tĩnh ở trong núi, anh càng thêm tò mò Với tính cách của cô, nếu không có hận thù sâu sắc, thì cần gì phải đuổi cùng giết tận Nghĩ đến đây, Yến Thiếu Ngu cẩn thận nói: "Chú Cố, rốt cuộc thì có chuyện gì xảy ra với Nguyệt Hoài và Điền Tĩnh vậy Cố Chí Phượng sửng sốt: "Cháu hỏi vậy là có ý gì Điền Tĩnh là con gái người hàng xóm bên cạnh nhà chúng ta, trước đây quan hệ của hai đứa cũng khá tốt, nhưng hiểu sao lại biến thành như bây giờ, nghĩ kỹ lại, chú cũng cảm thấy hơi kỳ lạ Ông cau mày, nghĩ đến chuyện đã xảy ra trong hai tháng vừa qua, chỉ cảm thấy đã có những thay đổi rất lớn Một lúc sau, ông lắc đầu: “Nguyên nhân cụ thể vì sao lại trở nên như vậy thì phải hỏi bé con, giữa hai người bọn họ có mâu thuẫn trên rất nhiều khía cạnh Đúng rồi, các cháu đi đến đồn cảnh sát báo án, thế nào rồi Cảnh sát nhân dân đã lập án chưa Điền Tĩnh có bị điều tra không Trong mắt Yến Thiếu Ngu lộ ra vẻ suy tư, gật đầu nói: "Cảnh sát nhân dân sẽ thảo luận chuyện này trong ngày làm việc "Vậy thì tốt, tốt rồi, Điền Tĩnh có âm mưu hãm hại bé con, vào tù là xứng đáng Khi Cố Chí Phượng nói tới vấn đề này, có vẻ rất tức giận, nếu không phải vì Điền Tĩnh, với tài năng của bé con như vậy sao có thể chịu khổ trong núi Còn suýt chút nữa không thể quay trở lại Yến Thiếu Ngu gật đầu nói: "Chú Cố, chú ăn cơm trước đi, cháu qua xem Nguyệt Hoài và Thiếu Ương Cố Chí Phương vẫy tay, nhìn anh rời khỏi phòng bệnh Ông lắc đầu cười gượng, ăn từng miếng vằn thắn lớn, con cháu có phúc của con cháu, điều ông có thể làm cũng không nhiều, chỉ cần bé con của ông vui vẻ, sau này có được hạnh phúc lẫn thành tựu, thì ông cảm thấy mãn nguyện rồi *
Khi Yến Thiếu Ngu trở về phòng bệnh của Yến Thiếu Ương, Cố Nguyệt Hoài đang chuẩn bị ra về Nhìn thấy Yến Thiếu Ngu, khuôn mặt lo âu của Cố Nguyệt Hoài nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhìn qua nhìn lại anh vài lần, xác định anh không bị đánh tơi bời, mới hơi ngượng ngùng nói: "Thiếu Ngu, anh không sao chứ Cha em có làm khó dễ gì anh không Cô biết tính tình của Cố Chí Phượng, sợ ông sẽ đánh người Trong đoạn tình cảm này, cô vẫn luôn là người chủ động, Yến Thiếu Ngu cũng không có tội gì, nếu vì chuyện này mà bị đánh, có lẽ cô sẽ đau lòng mấy ngày liền Yến Thiếu Ngu cười lớn, đôi mắt đen nhánh phản chiếu bóng dáng Cố Nguyệt Hoài, anh cười lắc đầu nói: "Sao có thể như vậy được Cố Nguyệt Hoài thở phào một hơi, nhẹ giọng nói: "Vậy thì tốt rồi, em cũng yên tâm rồi Cố Tích Hoài ngồi ở một bên cười ha hả, cảm thấy hơi buồn bực nói: "Cố Nguyệt Hoài, em thật sự càng ngày càng thiên vị, Thiếu Ngu, tôi thật muốn hỏi anh, làm sao anh có thể trấn áp được em ấy vậy Trước kia em ấy không phải như vậy Cố Nguyệt Hoài quay đầu nhìn cậu ấy, ánh mắt cong lên, cười nhạo: "Anh đừng có nói nhảm Nói xong, cô nhìn Yến Thiếu Ngu nói: "Được rồi, em phải về đây Thiếu Ly và Thiếu Đường còn đợi ở nhà Yến Thiếu Ngu nhẹ nhàng nói: “Anh tiễn em ra ngoài.”
Cố Nguyệt Hoài xua tay, đi ra khỏi phòng bệnh, nói: "Không cần đâu, Thiếu Ương còn chưa ăn cơm, anh cho em ấy ăn trước đi, em có thể tự mình đi về, trời bên ngoài còn chưa tối đâu Yến Thiếu Ngu không nói thêm gì nữa, gật đầu nhìn cô rời đi [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cố Nguyệt Hoài cầm giỏ mây rời khỏi bệnh viện, đúng vào lúc hoàng hôn mặt trời đang lặn, cô không đón xe bò, mà đi nhanh đến đại đội sản xuất Đại Lao Tử, chuẩn bị đến Trung tâm Thanh niên trí thức xem thử, không biết mấy người Uông Tử Yên có được sắp xếp ổn thỏa hay chưa Trên đường đi, Cố Nguyệt Hoài bắt đầu cẩn thận suy nghĩ Yến Thiếu Ngu sắp rời đi, một đường đi tàu xe không chỉ mệt mỏi, mà điều kiện trong quân đội chắc cũng rất gian khổ, cô phải nghĩ cách mang cho anh một số thực phẩm ăn liền bổ dưỡng, cô còn muốn đưa nước giếng trong không gian cho anh, còn có…
Cô vừa đi vừa suy nghĩ, tốc độ rất nhanh, khi trời vừa tối, cô đã quay trở lại đại đội Những ngọn đèn dầu vừa được thắp sáng tại Trung tâm Thanh niên trí thức, nhưng nhóm còn lại đã đi đến bệnh viện với Hoàng Thịnh, không có mấy người quay lại, cô đi đến ký túc xá của các nữ thanh niên trí thức, Uông Tử Yên, Kim Xán và Lam Thiên đều ở đó "Chị Cố Uông Tử Yên vừa nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài, không thể giấu được nụ cười trên mặt Điều kiện dành cho thanh niên trí thức ở đại đội sản xuất Đại Lão Tử không tốt lắm, nhưng so với đại đội Liễu Chi, đúng là nơi trên trời nơi dưới đất, áp lực tâm lý cũng không lớn nữa, mọi người đều có thể thoải mái hơn Kim Xán cũng mỉm cười gọi Cố Nguyệt Hoài một tiếng, trong giọng nói tràn đầy cảm kích Cố Nguyệt Hoài cười nói: "Mọi việc đã sắp xếp xong hết chưa Bên phía Lôi Nghị thế nào rồi Uông Tử Yên cười nói: "Tất cả đều thuận lợi, không cần lo lắng, chị Cố yên tâm Cố Nguyệt Hoài gật đầu nói: "Giờ không còn sớm, chị về nấu cơm trước, lát nữa mọi người có thể tập hợp lại, đợi cơm chuẩn bị xong, chị sẽ bảo Thiếu Ly tới đón mọi người Nói xong, không đợi mấy người Uông Tử Yên từ chối, cô lập tức xách giỏ mây rời đi.