Uông Tử Yên nhìn bóng dáng Cố Nguyệt Hoài đi xa, nhịn không được thở dài: "Chị Cố là một người phụ nữ tốt, xinh đẹp lại tốt bụng, thật xứng đôi với anh cả Yến, sau này bọn họ chắc chắn sẽ hạnh phúc Kim Xán mím môi cười, gật đầu nói: "Đúng vậy, hy vọng bọn họ có thể ngọt ngào hạnh phúc, bên nhau trăm năm Nói xong, hai người nhìn nhau mỉm cười, trên mặt mang theo ước mong về tương lai tốt đẹp Lúc này, Uông Tử Yên nhìn thấy Lam Thiên đang yên lặng ngồi trên giường gần lò sưởi, đột nhiên cảm thấy cô ta hơi cô độc, muốn nói gì đó, nhưng vừa rồi Cố Nguyệt Hoài cũng không mời cô ta, cô ấy là khách, đương nhiên cũng không thể nói điều gì không cần thiết Cô ấy biết rất rõ, hoàn cảnh bây giờ đã khác, những dân chúng vốn đã nghèo nay lại càng tiết kiệm hơn, lúc này nếu có ai mời bạn bè đến nhà ăn tối, thì chắc chắn nhà đó được xem là một phú hộ nhiều lương thực Cô ấy nhìn Lam Thiên mỉm cười, xoay người tiếp tục dọn dẹp cùng Kim Xán Mấy ngày nay mưa to, trên tường đã có một số chỗ bị thấm nước lên mốc, vừa bước vào phòng đã ngửi được mùi mốc, nghe Lôi Nghị nói, ký túc xá dành cho nam thanh niên trí thức còn tệ hơn, ngay cả cửa cũng có nấm mốc, chưa có ai dọn dẹp cả Nhưng đó cũng là điều bình thường, những thanh niên trí thức này đều thế hệ thứ hai của các gia đình giàu có ở Thủ đô, sao có thể sống như vậy được Hai người nhỏ giọng nói muốn mang quà đáp lễ cho Cố Nguyệt Hoài, bên kia, Lam Thiên im lặng liếc nhìn hai người Sắc mặt cô ta hiện lên vẻ hâm mộ, từ khi rời Thủ đô tới đây, cô ta vẫn luôn cẩn thận, luôn nơm nớp lo sợ, mà hai người mới tới này lại leo lên được Cố Nguyệt Hoài, không thiếu ăn không thiếu uống, khoảng cách giữa người với người đúng là lớn Cô ta tự cười mình, cầm chậu rửa đi ra ngoài lấy nước rửa mặt Mấy người Hoàng Thịnh đều đi vắng, bữa tối đồ ăn cũng qua loa, hơn nữa, bây giờ nhà nào cũng thiếu lương thực, ngay cả đồ ăn cho những thanh niên trí thức cũng bắt đầu cho có lệ, nhưng cô ta có thể làm gì đây *
Trời dần tối, Cố Nguyệt Hoài xách theo giỏ mây, đi dọc theo đường nhỏ trở về nhà Khi đi ngang qua ngôi nhà nhỏ của Điền Tĩnh, đột nhiên nghe thấy một số âm thanh mơ hồ Đôi mắt cô hơi lóe lên, nhặt mấy hòn đá ven đường, đi theo tiếng động, cô bước đi rất nhẹ, không lâu sau cô đã đến nơi phát ra âm thanh, nhìn thấy Nhậm Thiên Tường đang chuẩn bị trèo cửa sổ lẻn vào nhà của Điền Tĩnh, đôi môi đỏ mộng khẽ cong lên [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cô nói với cảnh sát nhân dân rằng cô đã từng nhìn thấy Nhậm Thiên Tường nửa đêm nửa hôm tìm đến nhà Điền Tĩnh, thật ra chỉ là thuận miệng nói, từ đó làm bằng chứng chứng minh mối quan hệ bất chính giữa hai người ngày càng thêm sâu sắc, tuy có thể Nhậm Thiên Tường đã từng làm thật, nhưng cô chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Bây giờ, điều này đã được chứng thực, bằng chứng trong tay cô cũng trở nên hợp lý, Điền Tĩnh phải chết, không ai ngăn cản được Cố Duyệt Hoài không chút do dự, lập tức hét lớn: "Có ai không mau tới đây Có trộm Có trộm đang trộm đồ Nhậm Thiên Tường bị dọa giật mình, lảo đảo một cái suýt chút nữa ngã xuống đất Anh ta đột nhiên quay đầu lại, khi nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài đứng ở trước mặt anh ta cách đó không xa, trong lòng anh ta căng thẳng, hít sâu một hơi Cố Nguyệt Hoài vẫn xinh đẹp như xưa, thậm chí còn đẹp hơn lúc anh ta vào trại cải tạo lao động nữa, dưới ánh trăng lẳng lặng, người phụ nữ nhìn anh ta, trong lòng anh ta cảm thấy hoảng sợ, không thể vui vẻ nổi Sắc mặt Nhậm Thiên Tường tái nhợt, anh ta cũng không ngốc, lập tức quay đầu bỏ chạy Cố Nguyệt Hoài cười cười, cầm hòn đá trong tay không thương tiếc ném về phía đầu của Nhậm Thiên Tường Cô dồn sức rất mạnh, hàm chứa sự căm thù của bản thân rất lớn "A——" Sau khi Nhậm Thiên Tường bị đánh vào đầu thì kêu lên đau đớn, nhưng anh ta vẫn nhanh chóng đứng lên chật vật chạy trốn, trong lòng anh ta biết rõ, hành động đột nhập vào nhà Điền Tĩnh qua cửa sổ tối nay đủ để đưa anh ta đến đồn cảnh sát Nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu anh ta không ngừng kêu khổ, thầm nói chính mình không may mắn Trời mưa to mấy ngày, anh ta cũng không đến gặp Điền Tĩnh, cuối cùng mưa cũng tạnh, anh ta tưởng rằng cơ hội này tới sớm, nghĩ đến buổi tối sẽ thoải mái biết bao, ai biết, mới mấy ngày không gặp, Điền Tĩnh bỗng dưng thay đổi tính tình, không chịu mở cửa cho anh ta Anh ta nín thở, thầm nghĩ rằng đêm nay phải cho con chó cái này biết được sức mạnh của mình, nhưng anh ta lại không ngờ, thuyền lật trong mương, Cố Nguyệt Hoài lại bắt gặp anh ta, vất vả lắm mới rời khỏi trại cải tạo lao động, không lẽ giờ lại vào hay sao Âm thanh của Cố Nguyệt Hoài rất lớn, Cố Đình Hoài lập tức lao ra khỏi nhà Nhậm Thiên Tường hoảng sợ không còn lựa chọn nào khác, lại vô tình gặp Trần Nguyệt Thăng không biết xuất hiện ở đây từ lúc nào "Đứng lại Trần Nguyệt Thăng túm lấy cổ áo của Nhậm Thiên Tường, quanh năm anh ta làm việc trên ruộng đồng cũng không yếu đuối gì, không phải người mà Nhậm Thiên Trường vốn đã bị phụ nữ chuốc rượu làm cho thân thể cạn kiệt có thể phản kháng lại được Trần Nguyệt Thăng tóm lấy Nhậm Thiên Tường đi tới trước mặt Cố Nguyệt Hoài, mím môi, nói: "Anh ta trộm cái gì Cố Nguyệt Hoài liếc anh ta một cái, còn chưa kịp nói gì, Cố Đình Hoài đã chạy tới, anh ấy đứng chắn trước mặt Cố Duyệt Hoài, cảnh giác nhìn Trần Nguyệt Thăng và Nhậm Thiên Tường, trong mắt anh ấy, tất nhiên hai người này không có gì khác biệt Một tên tội phạm cưỡng gian không thành, một người đàn ông đã có gia đình ăn trong bát nhìn trong nồi Cố Đình Hoài chán ghét trừng mắt nhìn hai người họ, nếu so sánh, Yến Thiếu Ngu chính là ánh trăng trên bầu trời Bắt gặp ánh mắt của Cố Đình Hoài, Trần Nguyệt Thăng dừng lại, trong mắt lộ ra vẻ tự giễu, chợt nhận ra Nhậm Thiên Tường đang giãy giụa trong tay mình, đành ngậm quả đắng nuốt xuống, nói: "Nên làm gì với người này Giao cho bí thư chi bộ hay sao Cố Đình Hoài quay đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài, nghi ngờ nói: "Xảy ra chuyện gì vậy Sao Nhậm Thiên Tường lại ở đây Cố Nguyệt Hoài nghiêm túc nói: “Khi em từ huyện trở về, vừa lúc gặp phải anh ta đang cạy cửa sổ nhà Điền Tĩnh, hình như muốn lẻn vào, nhưng không biết bây giờ giữa anh ta và Điền Tĩnh có quan hệ gì Có vẻ như hai người này có quan hệ bất chính “Hành vi của anh ta đủ để định tội đột nhập vào nhà riêng, nên giao cho bí thư chi bộ đi.”
Nghe vậy, sắc mặt Nhậm Thiên Tường trắng bệch như tờ giấy, anh ta mấp máy môi, đột nhiên suy nghĩ ra ý hay: "Không phải, tôi, tôi là người yêu của Điền Tĩnh Chúng tôi đang chuẩn bị kết hôn Không phải tôi đột nhập vào nhà riêng, đây cũng coi như là nhà của tôi "Đúng đúng, đây cũng là nhà của tôi, các anh không thể bắt tôi [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Tôi không trộm đồ gì cả, tôi thật sự là người yêu của Điền Tĩnh "Không tin thì các anh hỏi cô ta đi, Điền Tĩnh Điền Tĩnh, em mau ra ngoài giải thích cho anh đi Nhậm Thiên Tường gào thét khản cả giọng, hét vọng vào trong nhà, sợ nếu chậm một chút, Trần Nguyệt Thăng sẽ giao anh ta ra Trần Nguyệt Thăng cau mày, nghe những lời anh ta nói, nghĩ đến khoảng thời gian trước đây anh ta ở cùng Điền Tĩnh ngắm hoa dưới ánh trăng, cảm giác như thể mình nuốt phải ruồi bọ, vì sao trước đây anh ta có thể vì một người phụ nữ như Điền Tĩnh mà từ chối Cố Nguyệt Hoài chứ Vẻ mặt anh ta hơi hoảng hốt, khi nhìn Cố Nguyệt Hoài, trong mắt hiện lên sự mơ hồ và tiếc nuối Cố Nguyệt Hoài liếc nhìn vài lần, trong lòng cười lạnh, ngay cả một ánh mắt nhìn thẳng cũng không nguyện ý dành cho anh ta Con người là vậy, khi chán ghét một ai đó, ngay cả khoảng thời gian đẹp nhất giữa hai người cũng trở thành ký ức ghê tởm, người trong lòng cũng trở thành muỗi hút máu, ngược lại khi thích một ai đó, cho dù cô từng làm chuyện xấu hổ gì cũng sẽ trở thành ký ức quý giá khó quên Trần Nguyệt Thăng đã hoàn toàn quên mất, cô của trước đây đã khiến bao nhiêu người khó chịu và chán ghét.