“Chuyện này là sao Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Yến Thiếu Ly cũng không tiếp tục ngâm chân nữa, chạy đến đứng cạnh Cố Nguyệt Hoài, thò đầu ra ngoài quan sát tình hình, cô ấy trông thấy một đoàn người đang tụm năm tụm bảy bên ngoài, vừa kinh ngạc vừa lo lắng Cuộc sống của họ mới vừa trở nên yên ổn, êm đềm gần đây, mong rằng đừng có chuyện gì xảy ra Đôi mắt xinh đẹp của Cố Nguyệt Hoài loé lên, cô nói: “Thiếu Ly, em ở nhà trông chừng Thiếu Đường nhé, đợi chị đi ra ngoài hỏi xem có chuyện gì.”
Mấy ngày gần đây, nguồn lương thực bị cạn kiệt, có quá nhiều chuyện phải xử lý khiến cô tạm thời quên mất, ném hết tất cả những chuyện nhỏ nhặt này ra sau đầu Nếu như hôm nay không phải trong đại đội quá ồn ào náo nhiệt, không chừng cô đã sớm quên mất chuyện bò mẹ của đại đội bị khó sinh.
Kiếp trước, con bò mẹ của đại đội chết vì khó sinh mà con bê sinh ra cũng ốm yếu, cuối cùng không qua khỏi, bị chết cóng Sau khi bò chết, nó đã trở thành miếng thịt trong miệng nhóm xã viên.
Yến Thiếu Ly ngoan ngoãn dạ một tiếng, dặn dò cô: “Chị nhớ cẩn thận nhé, đi sớm về sớm.”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, sau khi ra khỏi cửa thì nhanh chân chạy vọt đến nhà của Lưu Nhị Nhĩ.
Lưu Nhị Nhĩ đã gần bốn mươi tuổi nhưng vẫn chưa kết hôn, sống côi cút một mình cả đời, nơi gã sống rất hẻo lánh, gã không ở trong một tiểu viện mà lại ở trong một căn nhà hầm hiếm thấy Trong nhà tổng cộng có hai gian, một gian đã được gã sửa sang lại thành chuồng bò, gian còn lại là nơi gã sinh hoạt Ngay khi Cố Nguyệt Hoài đi đến nhà Lưu Nhị Nhĩ, bên ngoài đã có rất nhiều người vây quanh, có người mau nước mắt sụt sùi đưa tay gạt nước mắt trên mi, còn Lưu Nhị Nhĩ thì càng khoa trương hơn, gã ôm lấy bò mẹ đang nằm thoi thóp trên mặt đất, nó hít vào thì ít, thở ra thì nhiều*, khóc lóc tỉ tê (*) Nguyên văn là 出气多进气少 (xuất khí đa, tiến khí thiếu): ý chỉ người hoặc vật sắp chết thường hít ít thở nhiều Mọi người ai ai cũng đều thông cảm được cho gã Dẫu sao thì với tư cách là người chăn nuôi trong đại đội, gã phụ trách việc chăn bò cho các thôn làng trong vòng mười dặm, ngay cả từng bữa cỏ khô đều do gã đút cho bầy gia súc, toàn bộ thời gian của gã đều dành để chăm sóc cho hai con bò của đội, đối với gã mà nói, mất đi tụi nó cũng như mất đi một người bạn già Chú sáu vốn là một bác sĩ chân đất cũng có mặt ở đây, ông ấy đang sờ bụng của con bò mẹ, lấy thuốc từ trong hộp thuốc ra nhét vào trong miệng của bò mẹ.
Cố Nguyệt Hoài đi đến trước mặt mọi người, nhìn thấy Hoàng Phượng Anh than ngắn thở dài thì hỏi: “Chủ nhiệm Hoàng, có chuyện gì vậy ạ?”
Hoàng Phượng Anh khẽ thở dài một tiếng, lắc đầu nói: “Con bê này được nuôi kĩ nên lớn quá, hơn nữa vị trí lại không đúng, nếu như không sinh được con bê ra, khả năng cao bò mẹ sẽ bị ngạt chết, cũng không biết có thể cứu được nữa không, ôi, đúng là xui xẻo mà.”
Cố Nguyệt Hoài mím môi, kiếp trước cô không có mặt ở đây, vì vậy cô không nắm rõ được tình hình của bò mẹ [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cô có thể truyền một ít năng lượng để giúp con bò khỏe hơn, nhưng vấn đề là cô không biết phải viện lý do gì để có thể giải tán đám đông đang vây xem ở đây Sức mạnh chữa trị của cô sẽ phát ra ánh sáng màu xanh, cô cũng không dám chắc được người khác có thể nhìn thấy hay không Dù sao thì cẩn thận vẫn hơn, với loại năng lực siêu phàm này, tốt nhất là không để người khác nhìn thấy, nếu không cô sẽ bị mọi người coi là một dị nhân Không biết qua bao lâu, chú sáu đứng dậy, ông ấy rưng rưng nước mắt nhìn bò mẹ, tâm trạng vô cùng nặng nề.
Vương Phúc vừa thấy ông ấy đứng lên thì sốt ruột hỏi: “Chú sáu, tình hình thế nào?”
Chú sáu chần chừ một hồi, lắc đầu nói: “Tình hình rất tệ, đã quá muộn rồi, bò mẹ không còn sức để sinh, con bê ở trong bụng mẹ e là cũng đã ngộp thở mà chết, dùng được thuốc gì cũng đã dùng rồi, tôi cũng bất lực không thể làm gì hơn.”
Nghe vậy, bầu không khí lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều im lặng, không ai dám hó hé nửa lời, lưng của Vương Phúc càng lúc càng nặng trĩu.
Bò được coi là tài sản đáng giá nhất của đại đội sản xuất, bỗng dưng chết thì làm sao bí thư chi bộ có thể cười nổi Hơn nữa, hai con bò này đã được đại đội chăm bẵm từ nhỏ, chúng cần cù chăm chỉ làm việc cả đời, nhẫn nhục chịu khó, không biết đã kéo bao nhiêu xe, cày bao nhiêu ruộng cho đại đội Thật lòng mà nói, sự cống hiến của nó cho đại đội còn lớn hơn các xã viên nhiều Nhận thấy ánh mắt của bò mẹ đã mờ đục, trong mặt như phủ lên một tầng sương trắng, Cố Nguyệt Hoài bước ra, nhíu mày nói: “Bí thư chi bộ, chú sáu, trước kia cháu từng đọc được một cách đỡ đẻ ở trong sách, có thể để cháu thử xem sao.”
“Là Tiểu Cố sao?” Vương Phúc nhìn lướt qua Cố Nguyệt Hoài một cái, hy vọng vừa nhen nhóm lại tắt ngúm, biện pháp đỡ đẻ gì chứ, cô là một cô gái nhỏ còn chưa lập gia đình, cô có thể giúp được gì chứ?
Lúc này đứng ra, nếu cuối cùng vẫn không cứu được bò mẹ, không chừng còn bị mọi người oán trách Ông ấy lắc đầu từ chối: “Chú biết cháu có lòng tốt, nhưng bò mẹ không thể qua khỏi rồi.”
Chú sáu cũng thở dài: “Tiểu Cố à, cách nào nên dùng thì chủ cũng đã dùng hết cả rồi Ngay cả Nhị Nhĩ cũng đã dùng đủ mọi mẹo chữa trị dân gian nhưng cũng chẳng ăn thua Đành phải chấp nhận vậy, mọi người cũng mau giải tán đi, cũng không còn sớm nữa, cứ ở đây miết cũng không phải cách.”
Ông ấy vừa mới nói xong, đám đông đã bàn tán xôn xao Mãi một lúc sau mới có người ngập ngừng hỏi: “Bí thư chi bộ, nếu như bò chết, chúng ta phải phân chia thế nào ạ?”
Ném một viên đá xuống, cả mặt hồ gợn sóng Lời này vừa được thốt ra, bầu không khí bỗng trở nên khó xử Ban đầu, nhóm xã viên còn đứng ngồi không yên vì lo bò khó sinh, trừng mắt nhìn nhau, lúc này đều bắt đầu tính toán Thông thường, sau khi bò chết, mọi người sẽ lột da chia thịt cho các hộ gia đình, lần này chắc hẳn cũng sẽ không có ngoại lệ Bây giờ lại xuất hiện một vấn đề, một con bò to như vậy, mỗi nhà được chia bao nhiêu Được chia cho phần nào Đều có chuyện để bàn cả [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Vẻ mặt của Vương Phúc lẫn chú sáu đều rất khó coi, bò mẹ còn chưa nhắm mắt xuôi tay, vì sao bọn họ đã bắt đầu tính toán đến chuyện giết thịt nó Vương Bồi Sinh có vẻ bực bội, lớn tiếng nói: “Được rồi, mọi người ai về nhà nấy cả đi.”
Vẫn có người không cam lòng, muốn nói cho ra lẽ, nhưng thấy Vương Phúc quay đầu nhìn mọi người, giọng nói không cao không thấp, lại vô cùng nghiêm nghị: “Các cậu không nghe thấy chủ nhiệm Vương đã nói gì sao [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Tất cả quay về đi, đừng ở đây cản trở nữa!”
Hai con bò tính tình hiền lành, chúng rất nghe lời, chưa bao giờ tấn công con người Một số thanh niên ở đây thậm chí còn từng cưỡi nó lớn lên, không biết tại sao bọn họ lại nhẫn tâm nói ra những lời này trước mặt bò mẹ đang thoi thóp!
Có lẽ vì thấy Vương Phúc và Vương Bồi Sinh sắp nổi giận, nhóm xã viên mới lũ lượt rời đi Đám đông giải tán rất nhanh, trả lại không gian thoáng đãng ban đầu của nhà Lưu Nhị Nhĩ.
Cố Nguyệt Hoài nhìn bò mẹ, khẩn thiết nói: “Bí thư chi bộ, cháu thực sự có từng học qua cách đỡ đẻ, hay là mọi người cứ để cho cháu thử xem được không ạ Dù sao tình trạng của bò mẹ đã thành ra như này, kết quả còn có thể tệ hơn được nữa sao Biết đâu may mắn còn có thể cứu được bò mẹ thì sao?”
Nghe thấy những lời thuyết phục của cô, Vương Phúc vẫn do dự như trước, lại nghe Vương Bồi Sinh nói: “Bí thư chi bộ, hay là ông cứ để Tiểu Cố thử xem sao?”
Hoàng Phượng Anh cũng nói hùa theo: “Đúng rồi đó, bí thư chi bộ, hiện tại Tiểu Cố là đồng chí có giỏi giang nhất trong đại đội sản xuất Đại Lao Tử của chúng ta, biết đâu con bé có cách thì sao Nếu con bé có thể giúp bò mẹ sống sót thì chính là ân nhân lớn của đại đội chúng ta.”
Nghe hai người nói như vậy, Vương Phúc cuối cùng cũng gật đầu đồng ý: “Được rồi, Tiểu Cố, vậy cháu cứ thử đi, cho dù không cứu được thì cũng sẽ không có ai trách cháu đâu, đừng áp lực.”
Cố Nguyệt Hoài khẽ cười, cảm thấy ấm áp trong lòng Nếu như đã có được sự ủng hộ của mọi người, cô cũng không khách sáo nữa, cô nói: “Bí thư chi bộ, chuyện là thế này, phương pháp này hơi kỳ quái, trong lúc thực hiện thì không thể để cho người khác nhìn thấy, đây là một phương pháp truyền thống, chú thấy sao?”
Vương Phúc ngao ngán, có chút dở khóc dở cười Thế nhưng ông ấy chưa kịp nói gì thì Lưu Nhị Nhĩ đang ôm con bò mà khóc nức nở không hài lòng chất vấn: “Tại sao không thể nhìn chứ Chú là người cho bò ăn, nó sắp chết rồi, lẽ nào chú không được tiễn nó đi sao?”
Nghe thấy Lưu Nhị Nhĩ lên tiếng phản bác, ánh mắt Cố Nguyệt Hoài dừng lại trên người gã ta.
Cô nhìn Lưu Nhị Nhĩ với dáng vẻ xấu xí, vẻ mặt cô bình tĩnh, con ngươi đen láy sâu thăm nhìn chằm chằm vào gã, khiến gã cảm thấy căng thẳng Cố Nguyệt Hoài nhìn gã một lát rồi mới hỏi vặn lại: “Chú Lưu, chẳng lẽ chú không muốn giúp cho bò mẹ khỏe lại Nếu chú cứ làm mất thời gian thì e rằng không kịp dùng phương pháp truyền thống này đâu.”
Lưu Nhị Nhĩ không phục, còn muốn nói cái gì đó, nhưng thấy Vương Phúc hai tay chắp sau lưng, nói khéo: “Được rồi, đi thôi, tất cả chúng ta ra ngoài đợi.”
Vương Phúc dẫn đầu, sau đó hai người Vương Bồi Sinh và Hoàng Phượng Anh cũng nối đuôi ông ấy, đi ra khỏi chuồng bò trong nhà hầm.
Lưu Nhị Nhĩ hậm hực trừng mắt với Cố Nguyệt Hoài, nhưng cũng không nói gì nữa, rề rà rời đi.