Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 258: Con bê bị tật





Cố Nguyệt Hoài đóng cửa nhà hầm lại, bước tới bên cạnh bò mẹ, cô ngồi xổm xuống, quan sát nó dưới ánh đèn dầu chập chờn. 
“Ụm ò——” Không biết có phải vì sức sống và khí chất tự nhiên trên người Cố Nguyệt Hoài có thể thu hút bò mẹ hay không, con bò vốn đang hấp hối bỗng mở mắt ra, nhìn Cố Nguyệt Hoài kêu lên một tiếng, đôi mắt xinh đẹp kia như đang thành khẩn cầu cứu cô
Cố Nguyệt Hoài mím đôi môi đỏ mọng của mình, một tay vuốt ve cái bụng to đùng của bò cái, một tay đặt lên mõm nó, đầu ngón tay túa ra một dòng nước nhỏ
Có lẽ do bản năng sinh tồn thôi thúc, bò mẹ hơi giãy giụa, thè lưỡi ra liếm nước
“Mau chóng khỏe lại nào.” Cố Nguyệt Hoài dịu dàng an ủi nó, dưới sự vỗ về của cô, tình trạng bò mẹ cũng dần ổn định hơn. 
Cô cụp mắt nhìn bò mẹ, tay áp vào bụng nó, phát ra thứ ánh sáng màu xanh lục có khả năng chữa trị, toàn bộ đều được bò mẹ hấp thu vào trong bụng
Trước đây, cô từng nghĩ đến việc nhân cơ hội dắt bò vào trong không gian Sumeru để quá trình sản xuất lương thực diễn ra thuận tiện hơn
Thế nhưng, bí thư chi bộ đối xử với cô rất tốt, những người khác trong đại đội tuy đều có âm mưu trục lợi cho mình nhưng đó cũng chỉ là lẽ thường tình mà thôi
Cô cũng không thể vì tư lợi cá nhân mà chiếm đoạt tài sản của đội
Tuy vậy, nếu cô không ra tay cứu bò mẹ, e rằng sẽ không thoát khỏi cảnh một xác hai mạng
Kể từ sau khi sống lại trở về, cô vốn cho rằng mình đã đánh mất lòng nhân từ
Nhưng không hiểu vì sao, khi nhìn thấy bò mẹ không còn sức lực gục xuống, phản ứng đầu tiên xuất hiện trong đầu cô là cứu mạng nó chứ không phải vì tham lam
Lòng tốt ập tới muộn màng khiến cô không còn tâm trí để nghĩ đến chuyện đó dù chỉ là một giây phút nào. 
Cố Nguyệt Hoài cười tự giễu
Cô vốn là kẻ đáng thương, nhưng lúc này lại không kìm lòng được mà bố thí cho muôn ngàn chúng sinh. 
“Ùm bò—” Sau khi uống nước giếng trong không gian, dường như bò mẹ đã lấy lại tinh thần, thậm chí còn dụi đầu vào tay Cố Nguyệt Hoài
Thấy vậy, ánh mắt cô cũng trở nên ấm áp, đôi môi đỏ mọng mỉm cười trong vô thức
Cô đưa tay xoa đầu bò mẹ, mạng của nó coi như đã giữ được
Sau đó, Cố Nguyệt Hoài đổ dồn sự chú ý vào bụng của nó
Năng lực chữa trị như một dòng suối tuôn trào vào trong bụng bò mẹ, không biết đã qua bao lâu, Cố Nguyệt Hoài bỗng dưng mở to hai mắt, có chút kinh ngạc nhìn vào bụng bò mẹ, sững sờ một hồi lâu rồi mới cảm nhận kĩ lại
“Có tới hai nhau thai sao?” Cô lẩm bẩm một mình, không dám tin vào mắt mình. 
Năng lực chữa trị thuộc về cô, vì vậy nên khi nó chảy vào bụng bò mẹ, cô có thể cảm nhận được tình hình bên trong
Con bê trong bụng mẹ quả thực đang bị ngạt thở, nếu chậm thêm chút nữa, có lẽ cô sẽ không cứu được nó, may sao năng lực chữa lành này khá nghịch thiên
Dưới sự chăm sóc của cô, con bê cũng dần lấy lại sức sống, cô rốt cuộc cũng có thể cảm nhận được nhịp tim yếu ớt của nó
Có điều, trong quá trình kiểm tra, cô phát hiện trong bụng bò mẹ vậy mà lại có đến hai cái nhau thai
Mặc dù chưa từng sinh con nhưng cô nắm rõ những kiến thức này
Trong thai kỳ, con bò có thể có đơn thai hoặc đa thai. Bình thường, chỉ khi mang song thai mới có hai nhau thai
Vậy mà trong bụng bò mẹ rõ ràng chỉ có một con bê
Đây rốt cuộc là chuyện gì
Cố Nguyệt Hoài có chút khó hiểu, nhìn bò mẹ bằng ánh mắt ngơ ngác. 
Chẳng lẽ, trước khi nhóm xã viên đến đây, bò mẹ đã thành công hạ sinh một con bê trước
Cố Nguyệt Hoài bị suy nghĩ của mình làm cho kinh ngạc, bởi lẽ trong kiếp trước, cô chưa từng nghe tin bò mẹ mang song thai
Nhưng sau khi xâu chuỗi mọi việc lại, hành vi khác thường tối nay cùng với ý đồ ngăn cản cô cứu bò của Lưu Nhị Nhĩ khiến cô không khỏi híp mắt hoài nghi
Hành động ôm bò khóc rống lên của Lưu Nhị Nhĩ có vẻ khá khoa trương, cứ như thể gã có tình cảm sâu nặng với bò mẹ lắm
Vậy mà khi nhóm xã viên nhắc đến chuyện phân chia thịt bò, gã lại không phải người đầu tiên đứng ra phản đối, thậm chí từ đầu đến cuối chẳng bày tỏ ý kiến gì
Đối với một người chăn bò có tình cảm sâu nặng với bò mà nói, thái độ dửng dưng này của gã có bình thường không
Sắc mặt Cố Nguyệt Hoài trở nên nghiêm túc
Theo dòng chảy của năng lực chữa lành, cơn đau bên trong bò mẹ thuyên giảm dần, nó lấy lại sức, lúc nằm lúc đứng, cong người cố gắng rặn đẻ, hoàn toàn khác với tình trạng thoi thóp vừa rồi
Cố Nguyệt Hoài thở phào nhẹ nhõm, ngoái đầu lại nhìn cái then cửa đã cài chặt, đứng lên lục lọi trong chuồng bò
Nếu trước đó, bò mẹ thật sự sinh ra một con bê thì không cần phải nghi ngờ, Lưu Nhị Nhĩ chính là người đầu tiên phát hiện ra nó
Có lẽ gã biết bò mẹ mang song thai, vì vậy mới nảy sinh lòng tham, nhân cơ hội này giấu con bê được sinh ra đầu tiên đi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tuy nhiên, con bê chào đời không lẽ nào lại không gây ra bất cứ tiếng động gì, gã giấu ở đâu mà lại không sợ bị phát hiện vậy? 
Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, lần mò trong đống cỏ khô
Nhà hầm tuy rằng không nhỏ nhưng cô mò mẫm mấy phút vẫn không tìm thấy gì
Ở bên ngoài, tiếng đập của và tiếng gọi thấp thỏm của Lưu Nhị Nhĩ vang lên: “Tiểu Cố, cháu sao rồi
Bò mẹ chết rồi à?”
Mắt cô hơi loé lên, nói vọng ra: “Chưa ạ, chú Lưu, cháu thấy bò mẹ kiệt sức, đang định kiếm ít cỏ khô cho nó ăn.” 
Nghe cô nói vậy, Lưu Nhị Nhĩ bỗng dưng trở nên kích động, đập cửa rầm rầm: “Đừng
Tiểu Cố, cháu chưa từng chăm sóc bò, không hiểu những chuyện này đâu
Mau mở cửa ra, để đó chú vào cho nó ăn
Cháu đừng có động vào đống cỏ khô đó!”
Lưu Nhị Nhĩ chỉ là nhân vật tôm tép dưới đáy xã hội, rất dễ lừa gạt, chỉ cần dụ một chút đã lòi đuôi ngay. 
Cố Nguyệt Hoài tất nhiên không định mở cửa, gấp rút tìm kiếm
Không biết qua bao lâu, bò mẹ rống lên một tiếng
Cổ Nguyệt Hoài quay đầu lại nhìn thì thấy một con bê nằm trong bọc thai đang chui tuột ra từ trong bụng bò mẹ, chân trước đưa ra đầu tiên chứ không phải mũi, vị trí thai nhi bất thường, bảo sao khó sinh
Bò mẹ sinh rất chậm, con bê ra cũng chậm. 
Cố Nguyệt Hoài tiến lại gần truyền cho con bê một chút năng lực chữa lành rồi lại tiếp tục lục tìm trong đống cỏ khô
Bên ngoài, Lưu Nhị Nhĩ không ngừng làm loạn bên ngoài, cô ở trong này còn nghe được cả tiếng Vương Phúc cáu gắt quở trách gã. 
Khoảng mười phút sau, Cố Nguyệt Hoài cuối cùng cũng tìm thấy một vũng nước đằng sau đống cỏ khô được chất đống như núi, nhớp nháp, tanh tanh, chắc là nước ối chảy ra sau khi màng ối bị vỡ
Phía sau nước đọng là một chú con bê với cơ thể cứng đờ đang nằm im lìm
Không biết con bê đã bị giấu ở đây trong bao lâu, cơ thể nó đã hơi lạnh đi, nếu không phải bốn chân nó thỉnh thoảng run lên, giống như hồi quang phản chiếu (*), thì ai cũng cho rằng nó chết rồi. 
(*) hiện tượng người bệnh đang hấp hối đột nhiên khỏe mạnh, minh mẫn
Cố Nguyệt Hoài không dám chậm trễ, vội vàng truyền năng lực chữa lành cho nó. 
Năng lực chữa trị của không gian Sumeru cực kỳ lợi hại, chẳng mấy chốc, con bê đã có thể mở mắt, đôi mắt long lanh và sáng ngời
Chỉ là, thể trạng của con bê rất yếu, nó bị dị tật bẩm sinh, một chân sau không có móng, thiếu mất một đoạn, không đứng dậy được
Cô khẽ thở dài, đưa tay sờ đầu con bê
Con bê dường như biết được cô là người cứu mạng mình, phát ra tiếng “ụm bò” yếu ớt
Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, sau khi cân nhắc kỹ càng, cuối cùng quyết định đưa con bê vào trong không gian sumeru
Đại đội có lẽ sẽ không muốn tốn công nuôi nấng một con bê bị tàn tật như vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cho dù có nuôi lớn thì nó cũng không thể cày ruộng được
Sợ rằng sau khi được nuôi lớn, đại đội sẽ bán nó cho công xã hoặc là giết thịt, kết cục như vậy quả là tàn nhẫn
Nhưng mà vật đổi sao dời, ai thích ứng được thì mới sống sót, đó là quy luật thường tình trong cuộc sống. 
Rõ ràng mục đích Lưu Nhị Nhĩ giữ lại con bê tất nhiên không phải vì muốn lén nuôi nó, dù sao nhóm xã viên trong đại đội tối ngày chung đụng, gã không thể quang minh chính đại nuôi một con bò
Gần đây đại đội thiếu lương thực, không cần nghĩ cũng biết, gã chỉ muốn ăn thêm một miếng thịt mà thôi
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, đặt con bê nằm cạnh mẹ nó
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bò mẹ mặc dù vẫn đang rặn đẻ nhưng sau khi ngửi thấy mùi của chú con bê, nó thè lưỡi ra liếm láp nhau thai trên người con. 
“Ùm bò——” Bò là loài vật rất có linh tính, dù đang bận liếm con nhưng nó vẫn không quên kêu Cố Nguyệt Hoài
Cố Nguyệt Hoài xoa đầu bò mẹ, khẽ nói: “Tao sẽ cứu nó, mày yên tâm đi!”
Dứt lời, cô đưa con bê vào trong không gian Sumeru. 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.