Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 260: Thời khắc tỏa sáng của Cố Nguyệt Hoài





Lưu Nhị Nhĩ vừa nghe, không khóc nữa, mặt đầy kinh hoàng nhìn Vương Bồi Sinh: "Không có
Sao lại không có
Gã vội vã đứng dậy, tìm đến đúng chỗ mình giấu bò, quả nhiên chỉ thấy vết nước nhầy nhụa, thật sự không có dấu vết của con bê, mặt mày gã như thấy ma, lẩm bẩm: "Không thể nào, không thể nào.”
Đột nhiên, gã quay đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài đầy căm tức: "Là cô
Là cô giấu bò đi
Chỗ này rõ ràng không một ai mò đến cả, con bê đặt ở đây, sao có thể đột nhiên biến mất
Chắc chắn là Cố Nguyệt Hoài, từ khi vào chuồng bò cứ nhắm vào gã, chắc chắn là cô muốn hại gã nên mới giấu bò đi
Nghe vậy, Cố Nguyệt Hoài tỏ vẻ vô tội nói: "Chú Lưu đừng có đổ oan cho người khác, chú nhìn người tôi xem làm sao giấu bò được
Vương Bồi Sinh và Hoàng Phượng Anh cũng sầm mặt, tên ngốc này đúng là nói năng bừa bãi
Vương Phúc rõ ràng cũng hết kiên nhẫn, ông ấy gõ gõ tẩu thuốc vào tường, giọng nghiêm túc: "Lưu Nhị Nhĩ, nếu cậu không nói con bê ở đâu, đội sẽ xử phạt cậu nghiêm khắc
"Tôi..
Tôi không biết, tôi thực sự không biết, bí thư
Lưu Nhị Nhĩ kêu gào, ngồi phịch xuống đất lại òa khóc: "Bò ở ngay đây, tôi cũng không biết sao đột nhiên biến mất
Hai tay Vương Phúc chắp sau lưng, nhíu mày suy nghĩ một lúc, nói với Vương Bồi Sinh: "Lão Vương, ông đi gọi mọi người đến đây, chừng nào chưa tìm được bò thì không ai được đi ngủ.”
"Được
Vương Bồi Sinh gật đầu, quay người rời khỏi chuồng bò
Hoàng Phượng Anh chán ghét liếc Lưu Nhị Nhĩ, đi ra khỏi đống cỏ khô, nhìn Vương Phúc nói: "Bí thư, lần này Tiểu Cố giúp đại đội chúng ta một việc lớn, không thể bạc đãi cô ấy, phải xin công xã khen thưởng
Vương Phúc gật đầu, đi đến trước mặt Cố Nguyệt Hoài, xúc động nói: "Tiểu Cố, cảm ơn cháu, cháu là ân nhân của đại đội chúng ta
Ông ấy không chỉ nói về việc cứu bò, mà còn cả tranh tường, củ sắn và những việc vinh quang khác cô đã làm cho đại đội, nếu không có Cố Nguyệt Hoài, họ không thể có được, nói ra, cô thực sự là ngôi sao may mắn của đại đội họ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cố Nguyệt Hoài khiêm tốn mỉm cười: "Bí thư, chủ nhiệm Hoàng, mọi người khách sáo quá, cháu cũng là thành viên của đại đội, không thể thấy chết mà không cứu, hơn nữa, bò là tài sản công của đại đội, bảo vệ là điều đương nhiên
Tất nhiên Hoàng Phượng Anh đề xuất xin khen thưởng cho cô, cô cũng không từ chối, dù là danh hiệu xã viên xuất sắc hay xã viên tiên tiến, tuy không có lợi ích thực tế, nhưng trong thời đại này, danh dự chính là bảng vàng
Lúc này, Hoàng Phượng Anh đột nhiên vỗ tay, hào hứng nói: "Phải rồi, bí thư, không phải Tiểu Cố nói con bé thích học y sao, khi công xã mở lớp đào tạo bác sĩ, chúng ta cho Tiểu Cố một suất, để con bé đi được không
Suất đào tạo này là một miếng bánh thơm, mỗi lần tuyên truyền, những người trong độ tuổi ở đội đều tranh giành quyết liệt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vương Phúc chưa kịp nói gì, chú sáu đã vác túi thuốc vào, ông ấy nói: "Ý kiến của chủ nhiệm Hoàng không tệ, tôi thấy Tiểu Cố có thiên phú làm bác sĩ, mọi người xem con bò kìa, đâu còn vẻ ủ rũ như lúc nãy
Chú sáu tặc lưỡi thích thú, nhìn Cố Nguyệt Hoài với ánh mắt kỳ lạ, thầm cảm thán đúng là sông Trường Giang sóng sau đè sóng trước đây mà
Ông ấy vừa kiểm tra xong, muốn bò mẹ sinh nở an toàn không hề dễ dàng, xác suất quá nhỏ, ngay cả ông ấy cũng không dám ra tay cứu bò, vậy mà Cố Nguyệt Hoài lại làm được, đúng là tài năng bẩm sinh trong y học
Ông ấy là bác sĩ chân đất của đại đội, có tiếng nói nhất định trong việc chọn suất đào tạo, ban đầu trong lòng cũng đã có người, nhưng tối nay thấy tài năng của Cố Nguyệt Hoài, không thể không công nhận
Vương Phúc gật đầu, nở nụ cười, nói với Cố Nguyệt Hoài: "Được
Nếu chủ nhiệm Hoàng và chú sáu đều nói vậy, chú sẽ giữ suất này cho cháu trước, đến lúc đó cứ để cháu đi
Nói xong, ông ấy lại hơi do dự: "Nhưng công việc của cháu thì sao
Cố Nguyệt Hoài mỉm cười: "Bí thư chịu giữ suất cho cháu, cháu đã rất vui rồi
Đừng lo về công việc, đến lúc đó cháu sẽ xem có thể xin nghỉ dài hạn không, nếu không được, cháu sẽ nghỉ việc, chuyên tâm học ở lớp đào tạo
Giọng cô bình thản, không chút tiếc nuối, như thể nghỉ việc chỉ là chuyện bình thường
"Cái này..
Vương Phúc ngạc nhiên, thực sự, dù suất học y rất quý giá, với bất kỳ xã viên nào cũng là cơ hội đổi đời, thoát khỏi cuộc sống lam lũ, nhưng điều này không áp dụng với Cố Nguyệt Hoài
Cô đã vào làm ở [Nhật báo Quần Chúng], đó là đơn vị lớn nổi tiếng toàn quốc, là đối tượng được nhà nước ưu tiên hỗ trợ, phúc lợi và địa vị xã hội rất cao, ai nghe cũng phải nể phục đến mấy phần
Nếu vì suất học y mà nghỉ việc, có vẻ như cái mất còn nhiều hơn cái được
Cố Nguyệt Hoài cười nói: "Vậy cứ quyết định như thế, khi công xã mở lớp đào tạo, bí thư đừng quên tiến cử cháu nhé
Hoàng Phượng Anh và chú sáu nhìn nhau, đều thấy khó hiểu trước sự kiên quyết của Cố Nguyệt Hoài, tuy nhiên, cuối cùng cũng không nói gì, có lẽ bây giờ cô chưa hiểu sự khác biệt giữa hai bên, đợi khi cô hiểu ra, sẽ không nghỉ việc nữa
Không lâu sau, Vương Bồi Sinh dẫn nhóm xã viên quay lại
Họ vốn chưa ngủ, dù sao sự sống chết của bò cũng ảnh hưởng trực tiếp đến lợi ích của xã viên, đang tính toán ở nhà, nghe nói cứu được bò rồi, còn sinh đôi, nhưng một con bị Lưu Nhị Nhĩ giấu đi, lòng đầy phẫn nộ đến tìm bò
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhóm xã viên vừa đến, ánh mắt đã dồn vào Cố Nguyệt Hoài đang đứng yên lặng
Cô mặc áo bông cũ xám xịt, nhưng nét mặt tinh tế xinh đẹp, đứng ở đó như một đóa sen thanh khiết, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta sảng khoái tinh thần, như thể có cô ở đây, ngay cả chuồng bò hôi hám cũng bớt khó chịu
"Nguyệt Hoài, may mà có cô cứu con bò của đại đội, không thì thiệt hại lớn lắm
"Đúng vậy, bây giờ Tiểu Cố khác rồi, làm việc rất tốt, ai mà chẳng khen vài câu
"À phải rồi, mấy hôm trước còn có người đại đội bên cạnh hỏi thăm chuyện của Tiểu Cố, bảo là có thanh niên thích, nhất định đòi người đến làm mối, hehe, chẳng mấy chốc, cửa nhà Tiểu Cố chắc sẽ bị giẫm nát mất
"Cái này không được
Nguyệt Hoài là người của đại đội sản xuất Đại Lao Tử chúng ta, sao có thể để người ngoài chiếm lợi
"..
Nhóm xã viên xì xào bàn tán, vây quanh con bê không ngừng đi lại, thỉnh thoảng quay lại hàn huyên vài câu với Cố Nguyệt Hoài
Họ đã nghe nói rồi, bò mẹ cứu được là nhờ cô, đây là một ơn huệ, họ đều rất biết ơn vì cô đã bảo vệ được tài sản công của đại đội, muốn khen cô hết lời
Tuy nhiên, càng nói chuyện càng biến chất, từ khen ngợi chuyển sang làm mối
Bên cạnh, Hoàng Phượng Anh thở dài nhìn Cố Nguyệt Hoài, trong lòng hơi thất vọng, sao nhà mình không có đứa con trai phù hợp nhỉ
Cô gái này xinh đẹp, eo thon chân dài mông cong, nhìn là biết dễ sinh nở, quan trọng nhất là có tài năng, có công việc, kiếm được tiền, một nàng dâu như vậy đem ra khoe, ai mà không ghen tị
Hơn nữa gia đình cô toàn là lao động khỏe mạnh, một nữ đồng chí ưu tú như vậy, sao trước đây không ai phát hiện nhỉ
  
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.