Lý Siêu Anh nghe Vương Phúc nói, nước mắt cứ thế tuôn rơi, không biết là cảm động vì có người lên tiếng cho mình, hay là vì cảm thấy xót xa cho số phận tương lai của mình, chị ta tự lẩm bẩm: “Rõ ràng là gã ép buộc tôi…”
Chị ta mãi mãi không bao giờ quên được buổi tối hôm đó trong đầm lau sậy, cái việc dơ bẩn buồn nôn Lưu Nhị Nhĩ làm với chị ta Nhưng chị ta lại rất biết ơn gã, nếu gã không đứng ra làm chứng giúp chị ta, chị ta cũng không thể gả cho Trần Nguyệt Thăng như ý nguyện, sống một cuộc sống mà mọi người ghen tị, nhưng đồ lấy trộm về thì cũng chỉ là đồ của người khác, bây giờ mới được bao lâu, đã sắp tan thành mây khói rồi Lý Siêu Anh đầu tóc rối bù, vừa khóc vừa cười, mặt tím bầm, khóe miệng có vết máu, giống như một kẻ điên “Được rồi, tất cả giải tán đi, giải tán.” Vương Phúc xua tay với mọi người, chào Vương Bồi Sinh, đang định dắt bò quay về chuồng gia súc, Lưu Nhị Nhĩ không đáng tin cậy, đương nhiên không thể để bò ở lại chỗ này nữa Trước khi Cố Nguyệt Hoài rời khỏi chuồng gia súc, cô liếc nhìn Lý Siêu Anh và Lôi Đại Hoa, bỗng nhiên khóe mắt hơi cong, nở nụ cười Trần Nhân đứng ở một bên, ngẩng đầu thì nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài đang cười, rạng rỡ như vậy, xinh đẹp như vậy, nhưng lại khiến cô ta dựng tóc gáy, cảm thấy như có gáo nước lạnh đổ từ đầu xuống chân, cô ta đột nhiên hiểu ra Nhà cô ta rơi vào hoàn cảnh như bây giờ, có lẽ không thể thiếu được một tay của Cố Nguyệt Hoài, cô đang trả thù Từ lúc nào cô đã thay đổi như vậy Trần Nhân cẩn thận suy nghĩ, ký ức của cô ta quay lại buổi chiều khi cô ta đẩy Cố Nguyệt Hoài ngã, Cố Nguyệt Hoài chảy máu trên đầu, trong nháy mắt đã lừa gạt tống tiền cô ta mười đồng, khiến danh tiếng của cô ta bị phá hủy Nghĩ lại quá khứ, lại nghĩ đến nụ cười của Cố Nguyệt Hoài lúc này, toàn thân Trần Nhân lạnh toát, nhưng có ai tin chuyện này sao Không, sẽ không ai tin rằng Cố Nguyệt Hoài vì bị Trần Nguyệt Thăng từ chối mà cố ý trả thù, từ đó hại gia đình cô ta đến mức này Tất cả những sự việc này nhìn thì có vẻ như là do Cố Nguyệt Hoài nhúng tay vào, nhưng cô chưa bao giờ tự ra tay, gieo rắc xích mích bất hòa, mượn dao giết người, đủ khiến bọn họ không chịu nổi, mà bọn họ lại không thể phản kháng lại Ánh mắt Trần Nhân nhìn Cố Nguyệt Hoài giống như nhìn ác quỷ, một cơn ớn lạnh theo máu chảy thấu vào tận xương tủy Cố Nguyệt Hoài nhận ra ánh mắt sợ hãi của cô ta, nụ cười trên môi càng rõ hơn, mới thế mà đã sợ rồi Chuyện của Lý Siêu Anh và Lưu Nhị Nhị chỉ là khởi đầu cho sự sụp đổ của nhà họ Trần, cô chờ Trần Nguyệt Thăng, Trần Khang, thậm chí cả Lôi Đại Chùy vào tù, xưởng gia đình, không biết đã tham ô bao nhiêu tiền của đội, cô cũng muốn biết đấy *
Khi Cố Nguyệt Hoài trở về, Yến Thiếu Ly đang lo lắng đi qua đi lại trong sân Cô ấy vừa nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài, liền chạy tới đón cô, nắm lấy cánh tay cô lo lắng nói: “Không sao chứ Sao lại đi lâu như thế Em nghe bên ngoài ồn ào quá, có chuyện gì vậy Không liên quan đến Trung tâm Thanh niên trí thức đúng không chị?”
Yến Thiếu Ly sợ nhóm Uông Tử Yên vừa mới ổn định được cuộc sống thì lại gặp chuyện không may, thế thì tàn khốc quá Cố Nguyệt Hoài lắc đầu: “Không sao đâu, con bò mẹ trong đội đã sinh con, giải quyết xong rồi, quay về ngủ đi.”
Nghe vậy, Yến Thiếu Ly sửng sốt, tò mò hỏi: “Bò mẹ đẻ con?”
Cố Duyệt Hoài giật giật khóe miệng, đưa tay chọc vào trán Yến Thiếu Ly, tức giận nói: “Quay về ngủ nào.”
Hai người trở về nhà, Cố Nguyệt Hoài đẩy Yến Thiếu Ly vào phòng trong, không tắt đèn dầu, quay về phòng của mình, không biết khi nào Cố Đình Hoài mới trở về, cứ để cửa mở cho anh ấy, còn cô nhân tiện đến không gian Sumeru xem con bê Cố Nguyệt Hoài khóa cửa rồi bước vào không gian Sumeru Từ khi các không gian được tích hợp, mùi hương bên trong càng ngày càng trở nên tinh khiết dễ chịu hơn, trước đây là mùi thơm của ngũ cốc kèm theo mùi trái cây, nhưng bây giờ lại là mùi thiên nhiên ngào ngạt khó tả, chỉ cần hít thở thôi cũng đủ khiến cả người vui vẻ sảng khoái Cô vào không gian thì thấy con bê đang nằm cuộn tròn trên bãi cỏ, chớp mắt, tò mò nhìn ngắm xung quanh Cố Nguyệt Hoài đi tới bên cạnh nó, sờ sờ cái đầu nhỏ, con bê cũng rất dính người dụi đầu vào tay cô, nhìn con bê, Cố Nguyệt Hoài thấy việc có chút khó khăn, bê mới sinh ra không ăn được cỏ luôn, chỉ có thể uống sữa, cô đi đâu lấy sữa bây giờ Suy nghĩ trong chốc lát, Cố Nguyệt Hoài nghĩ đến nước giếng trong không gian, không có điều kiện, chỉ có thể dùng nước giếng nấu chút cháo đút cho con bê ăn [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Tất nhiên, bú sữa mẹ chắc chắn là lựa chọn tốt nhất, nhưng sau khi bò cái đã trải qua chuyện này, trong đội nhất định sẽ giám sát chặt chẽ hơn, chưa kể bên cạnh nó còn có một con bê nữa, người ngoài muốn tới gần chỉ sợ là khó [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Mặc dù không có cách nào cho con bê bú sữa mẹ, nhưng cho nó ăn cháo nấu bằng nước giếng trong không gian cũng không tệ Nói là làm, Cố Nguyệt Hoài rời khỏi không gian, bắt đầu nấu cháo, hạt gạo trắng bóng lăn mình trong nước, không lâu sau, cháo đã trở nên kết dính, khắp nơi tỏa ra mùi gạo thơm, chỉ cần ngửi thôi cũng đủ khiến người ta phải thèm Sau khi Cố Nguyệt Hoài để lại một bát cho Cố Đình Hoài, phần còn lại đổ vào chậu lớn, mang vào không gian Sumeru Cô đặt chiếc chậu trước mặt con bê, con bê kêu hai tiếng “ụm bò”, rồi vùi đầu vào ăn [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cố Nguyệt Hoài nhìn nó ăn uống vui vẻ, khóe miệng mỉm cười, không quan tâm đến nó nữa, đứng dậy đi nhặt trứng gà rồi đi thu hoạch tất cả dưa hấu, rau dưa mọc trong ruộng đồng vào chái nhà tranh, sau đó đi gieo hạt giống mới, lúc này cô mới hài lòng rời khỏi không gian Cô rửa tay, lúc bưng chậu ra ngoài rót nước, thấy Cố Đình Hoài đi trên con đường nhỏ trở về Cảnh tượng này có chút quen thuộc, giống như ngày cô sống lại trở về, khác biệt là bên cạnh Cố Đình Hoài không có Nhậm Thiên Tường “Anh!” Cố Nguyệt Hoài cười gọi một tiếng Cố Đình Hoài sửng sốt, chợt bước nhanh hơn, nhìn chậu nước trong tay Cố Nguyệt Hoài, nói: “Sao giờ này còn chưa ngủ Thiếu Đường và Thiếu Ly đều đi ngủ rồi sao?”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu: “Vâng, vào nhà rồi nói.”
Sau khi vào nhà cô đi đến bếp hâm nóng lại thức ăn, lấy cháo ra, bưng lên bàn, đúng lúc bụng Cố Đình Hoài kêu ùng ục một tiếng, anh ấy cười hai tiếng: “Đi đường lâu thành ra đói bụng quá.”
Cố Nguyệt Hoài đưa đôi đũa cho anh ấy, cười nói: “Nhanh ăn đi.”
Cố Đình Hoài không phải là người tinh tế, ăn cơm như hổ đói, ăn vài miếng cháo đã hết sạch sành sanh, anh ấy nói: “May mà lúc chúng ta đi đến Cục Cảnh sát chưa đóng cửa, vừa nói chuyện này ra, Nhậm Thiên Tường bị đánh đập ngay tại trận ở trong nhà giam.”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, nghĩ đến chuyện tối nay, hỏi: “Đồng chí cảnh sát nhân dân có nói khi nào đi tìm Điền Tĩnh không?”
“Sáng mai phải đi, tối nay thẩm vấn Nhậm Thiên Tường, cho dù Điền Tĩnh có nhảy xuống sông, cô ta cũng không thể rửa hết tội.” Cố Đình Hoài lắc đầu, vừa nhắc tới Điền Tĩnh, trong giọng nói chứa đầy sự chán ghét Cố Nguyệt Hoài gật đầu, nghĩ tới chuyện tối nay, hỏi: “Trần Nguyệt Thăng đi cùng với anh?”
Cố Đình Hoài dừng một chút, buồn rầu nói: “Ừ, anh thấy anh ta chưa từ bỏ đâu, dọc trên đường đi cứ cố bắt chuyện với anh.”
Cố Nguyệt Hoài bật cười, chống khuỷu tay lên bàn, vẻ mặt nghiền ngẫm nói: “Chưa từ bỏ Với em á Chuyện nhà anh ta còn đang nát bét, anh ta không còn tâm tư mà suy nghĩ đến em, hy vọng tối hôm nay lúc anh ta về đến nhà vẫn còn giữ được tâm trạng sung sướng như trước.”
“Hả Là sao?” Cố Đình Hoài ăn hai miếng thức ăn, có chút nghi hoặc Cố Nguyệt Hoài không thừa nước đục thả câu, kể lại toàn bộ sự việc tối nay cho Cố Đình Hoài, sau khi nghe xong, anh ấy tỏ ra khiếp sợ, thậm chí còn làm rơi đôi đũa trong tay xuống bàn, lắp bắp nói: “Còn có chuyện này Shh—”
Lưu Nhị Nhĩ và Lý Siêu Anh có con Gã còn trộm bò Bây giờ bị bí thư chi bộ đuổi ra khỏi đại đội Shhh—