[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thái độ của Cố Nguyệt Hoài nằm ngoài dự đoán của Yến Thiếu Ly, cô thản nhiên liếc qua đống bột gạo chất đống trên mặt đất rồi nói: “Bà Lâm nhọc lòng quá, nhưng chúng tôi không cần, bà lấy về đi, nhà bà vốn nhiều người, bây giờ nuôi thêm một Cố Duệ Hoài lại càng thêm tốn kém lương thực.”
Sau khi nghe xong, sắc mặt Lâm Cẩm Thư càng thêm xấu hổ, bà ta nắm chặt cái túi trong tay, không biết phải làm thế nào
Yến Thiếu Ly là người ngoài cuộc đứng xem còn cảm thấy bầu không khí vô cùng ngạt thở, vội vàng ôm Yến Thiếu Đường chui vào phòng trong, dù sao cô ấy cũng chỉ là người ngoài, không nên quấy rầy cuộc bọn họ nói chuyện riêng, nhưng mà trong đầu cô ấy vẫn rất tò mò về mối quan hệ kỳ lạ giữa Cố Nguyệt Hoài và người mẹ của cô
Khi cô ấy rời đi, bầu không khí trong phòng càng đóng băng thêm, Lâm Cẩm Thư tựa như một kẻ đột nhập xông vào nơi không được phép
Cố Nguyệt Hoài cũng không nói câu nào, tiếp tục ăn bữa sáng, cô thật sự không biết nên nói gì với Lâm Cẩm Thư cả, mặc dù trên quan hệ huyết thống hai người là mẹ con ruột, nhưng hiện tại cho dù trên danh nghĩa hay là tình cảm đi nữa, quan hệ này thậm chí còn kém hơn so với các xã viên ở đại đội sản xuất Đại Lao Tử
Lúc này Cố Đình Hoài bưng một chén nước nóng đưa cho Lâm Cẩm Thư, anh ấy nói: “Bà uống chút nước đi, có muốn ăn sáng không?”
Lâm Cẩm Thư khẽ thở phào nhẹ nhõm nâng mắt nhìn Cố Đình Hoài một chút, chần chừ vài giây rồi cuối cùng lắc đầu
Bà ta rất quý trọng thời gian quý giá được ở cùng với mấy đứa nhỏ, cũng hy vọng có thể trò chuyện với chúng nhiều hơn
Hơn nữa, hôm nay bà ta tới đây cũng là có lý do
Cố Đình Hoài cũng nhìn ra suy nghĩ của bà ta, sau khi liếc Cố Nguyệt Hoài một chút mới nói: “Ngồi đi, để tôi múc cháo cho bà.”
Anh ấy cũng đã từng oán trách Lâm Cẩm Thư, thậm chí là căm hận, nhưng chuyện này đã trôi qua lâu như vậy rồi, thời gian qua nhà bọn họ cũng ngày một tốt lên, lại cảm thấy suy nghĩ kia có chút buồn cười, mỗi người đều hy vọng chạy theo cuộc sống tốt hơn, chẳng ai là ngoại lệ cả
Anh ấy đã không còn quan tâm đến lựa chọn năm đó của Lâm Cẩm Thư nữa, bây giờ anh ấy cũng chỉ hy vọng bé con có thể buông bỏ
Lại nói đến ba anh em nhà bọn họ cũng chỉ có Cố Nguyệt Hoài là chưa từng ở chung với Lâm Cẩm Thư, hai người đúng là vô cùng xa lạ
Lâm Cẩm Thư cởi đôi găng tay da thú ra, đi đến bên cạnh giường ngồi xuống, nhìn Cố Nguyệt Hoài với ánh mắt lo sợ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bà ta cắn cắn môi, bàn tay lạnh băng cầm lấy chén nước nóng hổi, cẩn thận nói: “Bé con, con đang trách mẹ sao?”
Cố Nguyệt Hoài ăn xong miếng bánh cuối cùng, húp một ngụm cháo, sau đó mới chậm rãi nói: “Không, lần trước tôi cũng đã nói rồi, chúng tôi đều buông bỏ, chẳng lẽ bà vẫn chưa buông xuống được hay sao
Đã lựa chọn như vậy rồi thì cũng không cần quay đầu nhìn lại làm gì.”
“Tôi không biết bà đưa lương thực qua đây có mục đích gì, dù sao bao nhiêu năm như vậy rồi bà cũng chưa từng quan tâm đến chúng tôi.”
Trong giọng nói của Cố Nguyệt Hoài chất chứa sự nghi hoặc, cô thực sự nghi ngờ chứ không phải châm chọc, những năm qua bọn họ chưa từng chuyển nhà, nếu như Lâm Cẩm Thư muốn tìm bọn họ cũng chẳng khó khăn gì, nhưng bà ta chưa từng trở về
Nếu như không phải gặp được Lâm Cẩm Thư ở bệnh viện lần đó, chỉ sợ cho đến bây giờ bọn họ cũng chưa gặp nhau đâu
Mặc dù thiếu lương thực, nhưng trong lúc sống còn này lại đưa lương thực đến đây sẽ chỉ khiến tình cảnh của bà ta ở nhà họ Tần trở nên gian nan hơn thôi, dù sao bà ta còn có một người mẹ chồng nhìn bà ta không vừa mắt, lại luôn quản trời quản đất
Chuyện này đối với người theo chủ nghĩa hiện thực như Lâm Cẩm Thư thì mất nhiều hơn được
Chẳng lẽ là Cố Duệ Hoài
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sau khi cậu ta bị Điền Tĩnh đá đã hoàn toàn tỉnh ngộ, biết người nhà mới tốt sao
Cố Nguyệt Hoài lặng lẽ bác bỏ ý nghĩ này ở trong lòng, dù sao tính tình tàn nhẫn hung ác, vong ân bội nghĩa của Cố Duệ Hoài đã ăn sâu vào máu rồi, chẳng bao giờ thay đổi cả, thậm chí còn vì Điền Tĩnh mà muốn giết cả cô, loại người như thế còn có lương tâm sao
Đời trước cậu ta chọn chăm sóc cô đơn giản là vì Điền Tĩnh làm ra những chuyện như vậy với nhà họ Cố nên cảm thấy hổ thẹn trong lòng, sau khi sống lại cô vẫn chưa từng có ý định vứt bỏ cậu ta, tiếc là chẳng thể cứu được người không có lòng, cậu ta chưa bao giờ ngộ ra được vấn đề
Nghe thấy vậy, ánh sáng trong mắt Lâm Cẩm Thư như vụt tắt, ngón tay nắm chặt chén nước đến trắng bệch
Bờ môi bà ta mấp máy, trên khuôn mặt được bảo dưỡng tốt kia lộ ra sự đắng chát: “Bé con, mẹ biết con trách mẹ, nhưng mẹ con có nỗi khổ tâm riêng, quãng thời gian đó vô cùng kham khổ, mẹ đi theo người ta nếu mang cả con đi nữa thì không thể sống nổi.”
“Mẹ cũng từng nghĩ đến chuyện dẫn theo con đi, thực sự đã từng nghĩ đến, nhưng…”
Giọng nói của Lâm Cẩm Thư im bặt lại, dường như không biết nên nói về chuyện cũ không dám nhớ lại này như thế nào
Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài tĩnh lặng, không bị bà ta khơi lên sóng gió tổn thương gì, nhưng sự thật trong quá khứ việc ngay sau khi được sinh ra đã bị mẹ mình vứt bỏ đã trở thành một vết sẹo khó liền lại của cô, cô cũng đã từng oán trách rằng tại sao Lâm Cẩm Thư lại không đưa cô đi theo
Nhưng mà chuyện cũ đã vậy rồi, cô cũng mang theo tiếc nuối của đời trước mà sống lại, còn có cái gì mà oán trách nữa
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, ăn miếng cháo trong chén, nói khẽ: “Bà Lâm, thực sự tôi không oán trách bà.”
Cố Đình Hoài bưng bát cháo đứng bên cạnh bếp, nghe được cuộc nói chuyện của hai mẹ con nên không tiến lên, nghe đến đây anh ấy không khỏi mím môi, nhiều năm như vậy anh ấy cũng coi là hiểu rõ người em gái một tay mình nuôi nấng này, cô đã thật sự bình thường trở lại
Cố Đình Hoài vẫn cho rằng Lâm Cẩm Thư như chiếc gai ở trong lòng của cô, cho nên cô mới một câu bà Lâm hai câu bà Lâm, bây giờ xem ra không phải vậy, cô ấy không để việc này ở trong lòng thật, thậm chí còn không coi trọng bà ta bằng Yến Thiếu Ly và Yến Thiếu Đường nữa
Phát hiện ra được chuyện này, Cố Đình Hoài không biết nên khóc hay nên cười, tâm trạng vô cùng phức tạp
Sâu bên trong lòng anh ấy vẫn hy vọng bé con có thể tha thứ cho Lâm Cẩm Thư, bà ta đã thật tình hối cải, mặc kệ nguyên nhân từ đâu, ít nhất bây giờ bà ta tình nguyện gánh vác một phần trách nhiệm của người làm mẹ, vẫn không tính là muộn
Anh ấy hy vọng có thể có thêm một người yêu thương bé con, để trong đời của con bé không còn bất cứ thiếu hụt gì nữa
Cố Đình Hoài đi đến đó, ngồi bên cạnh Cố Nguyệt Hoài, đưa chén cháo cho Lâm Cẩm Thư: “Cháo do bé con nấu.”
Anh ấy cũng không biết tại sao mình lại bồi thêm một câu như thế, có lẽ là muốn cho tất cả mọi người biết Cố Nguyệt Hoài tốt đẹp như thế nào
Lâm Cẩm Thư cúi đầu nhìn bữa sáng trên bàn, rất thơm, cũng vô cùng phong phú, trong lòng lại như bị kim châm một cái, bà ta đột nhiên nghĩ tới Tần Hoa Hảo, con bé biết nấu cơm hay sao
Không, cuộc sống từ nhỏ đến lớn của con bé như một tiểu thư cành vàng lá ngọc, chưa hề biết mùi vị khổ cực như thế nào
Bà ta cúi đầu ăn một miếng cháo, mềm nhừ lại thơm ngọt, ngon hơn bất kỳ loại cháo nào mà bà ta từng ăn
Lâm Cẩm Thư hơi kinh ngạc, không nghĩ tới tay nghề của Cố Nguyệt Hoài lại tốt như vậy, món cháo bình thường lại có thể nấu hấp dẫn như thế
Cố Nguyệt Hoài xinh đẹp như thế này, tay nghề nấu ăn ngon, còn công việc ổn định lại có danh tiếng, có thể coi là điều kiện vô cùng tốt, nếu như tiếp tục ở lại đại đội sản xuất Đại Lao Tử thì sẽ chỉ làm chậm trễ tương lai của con bé mà thôi
Lâm Cẩm Thư yên lặng uống cháo trong chén, nghĩ đến đây, cuối cùng bà ta cũng nói mục đích ngày hôm nay đến đây
Bà ta cắn răng nói: “Bé con, con, con có muốn đi theo sống cùng mẹ hay không?”
Vừa dứt câu, Cố Nguyệt Hoài còn chưa kịp phản ứng gì thì sắc mặt Cố Đình Hoài đã thay đổi trước, trong lòng anh ấy trầm xuống, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Lâm Cẩm Thư, nói với giọng điệu vô cùng dứt khoát: “Nhiều năm như vậy cũng chẳng thấy bà quan tâm gì đến bé con, bây giờ em ấy trưởng thành, bà lại muốn quản hay sao?”
Anh ấy nhìn gương mặt xinh đẹp không khác biệt là bao so với với hơn mười năm trước của Lâm Cẩm Thư, cười chế giễu một tiếng
Sự quan tâm chăm sóc của Lâm Cẩm Thư đối với Cố Duệ Hoài khiến anh ấy cứ ngỡ là bà ta tỉnh ngộ thật, muốn làm một người mẹ tốt, bây giờ xem ra là anh ấy nghĩ nhiều, rõ ràng là bà ta có âm mưu, tính toán lên người bé con!