Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 268: Tính cách này của bọn nhỏ giống bà ta, vô tâm tuyệt tình





Một tay Cố Nguyệt Hoài chống cằm, thích thú nhìn anh cả vì mình mà xông lên phía trước chiến đấu
Từ trước đến giờ tính tình của anh cả rất ôn hòa, thường chỉ ra mặt trong thầm lặng, có thể nói ra mấy lời này với Lâm Cẩm Thư đã là giới hạn rồi
Nhưng mà, tại sao bà ta đột nhiên nhắc đến chuyện dẫn cô đến nhà họ Tần
Ánh mắt cô chợt lóe, nghĩ đến bác gái cả Nhiếp Bội Lan, lần trước đột nhiên bà ta tỏ ra thân thiện, hóa ra là nhắm vào cô, muốn biến cô thành quân cờ, từ cô mà chiếm lợi, chẳng lẽ chuyện này cũng là tác phẩm của bà ta
Về phần tại sao cô lại nghi ngờ đó là Nhiếp Bội Lan mà không phải Lâm Cẩm Thư à, tất nhiên là bởi vì mặc dù Lâm Cẩm Thư có ích kỷ, nhưng vẫn không nhẫn tâm đến mức đẩy con gái ruột vào trong hố lửa, bà ta nói là phí thời gian, chẳng qua cũng chỉ là nhìn cô mà liên tưởng đến bản thân mình thôi
Năm đó phải lo cho gia đình trong khoảng thời gian khó khăn, người quen thuộc với thơ ca hội họa, mơ mộng màu hồng như Lâm Cẩm Thư tất nhiên không thể thích ứng được, cuối cùng không nhịn nổi, cũng không muốn tiếp tục phí thời gian làm khổ bản thân mình tại đại đội sản xuất Đại Lao Tử cho nên mới rời đi
Lâm Cẩm Thư nhìn ánh mắt công kích của Cố Đình Hoài chỉ có thể cười khổ một tiếng, thì thào nói nhỏ: “Mẹ là mẹ ruột của con bé, không lẽ còn có thể hại nó hay sao
Đình Hoài, với nhan sắc và năng lực này của con bé, ở lại đại đội sản xuất Đại Lao Tử không phải sẽ chỉ lãng phí bản thân thôi sao.”
Trong giọng nói của bà ta tràn đầy sự phức tạp, muốn đưa con gái ruột đi, nhưng cũng muốn giải thích cho các con hiểu, sự việc này xảy ra sợ nói cũng chẳng có ai tin, nhưng chuyện này đã từng xảy ra với chính bản thân bà ta, nói đến cũng có chút khó xử
Sắc mặt vốn còn hung dữ dọa người của Cố Đình Hoài trong nháy mắt khựng lại, trắng bệch thêm mấy phần
Anh ấy yên lặng nghẹn ngào, giây lát không nói được lời nào để cãi lại cả, hoàn toàn chính xác, đối với Cố Nguyệt Hoài mà nói, đại đội sản xuất Đại Lao Tử quá nhỏ bé, nếu như em ấy không đi ra ngoài, đúng là sẽ lãng phí cả một đời
Lâm Cẩm Thư thở dài, lại nói tiếp: “Bé con, con hãy đi theo mẹ vào trong thành phố sinh sống đi, cũng có thể thông qua ván cầu là nhà họ Tần mà tìm một mối hôn ước tốt, không dám nói giàu sang phú quý, nhưng nhất định sẽ hơn so với ở nông thôn.”
Thật sự bà ta cũng không đành lòng để con gái ở lại nơi này, mai kia ngoại trừ gả cho mấy lớp người quê mùa thì còn có con đường nào có thể quen biết mấy thanh niên ưu tú khác chứ
Nhà nào có gia thế tốt sẽ thật lòng muốn cưới con bé sao
Nếu cưới liệu có thể chăm sóc tốt cho con bé cả đời chứ
Cố Nguyệt Hoài rũ mi nhìn xuống, thản nhiên nói: “Không cần, tôi không đi theo bà.”
Lâm Cẩm Thư sửng sốt, sắc mặt vô cùng ngạc nhiên, mặc dù bà ta biết Cố Nguyệt Hoài không có ấn tượng tốt với bà ta chút nào, nhưng cũng không nghĩ tới con bé lại từ chối đề nghị của bà ta dễ dàng như thế, thậm chí còn chẳng cần suy nghĩ gì
Bà ta vội nói: “Bé con à, con suy nghĩ kỹ một chút đi, có phải con không hiểu rõ nhà họ Tần đúng không?”
“Anh hai của con sau khi được trị liệu ở trong thành phố, tuy còn hơi cà thọt một chút, nhưng bây giờ mới có việc làm ở công xã, đã chính thức làm việc ở nhà máy lọc dầu, chế độ đãi ngộ phúc lợi không hề tồi đâu
Đó đều là nhờ có nhà họ Tần đó!”
“Với năng lực của con, dựa vào nhà họ Tần một chút, sau này nói không chừng có thể tiến đến những nơi xa xôi rộng lớn hơn!”
Tốc độ nói chuyện của Lâm Cẩm Thư hơi gấp gáp, dường như muốn ký thác tất cả những thứ trời xa biển lớn mà mình còn chưa thực hiện được lên người Cố Nguyệt Hoài
Cố Nguyệt Hoài ngước mắt lên, cười nói: “Bà Lâm à, tôi quên nói với bà một chuyện, tôi đã có người yêu rồi.”
“Là Nhiếp Bội Lan nói bà đến đây hay sao
Tôi rất tò mò không biết bà ta thuyết phục bà kiểu gì vậy
Bà ta muốn gả tôi cho người như thế nào
Là cán bộ cũng hói sạch đầu
Hay là quan chức cấp cao đã có gia đình đây?”
“Thật đáng tiếc, tất cả mong muốn của mấy người không được như ý rồi, tôi sẽ không đi theo bà, không nghe lời bà nói đâu.”
“Trong mắt của bà, có lẽ đại đội sản xuất Đại Lao Tử chỉ là một nơi nông thôn nghèo mọi người tránh còn không kịp, nhưng trong mắt tôi, nơi này là nơi sinh ra và nuôi lớn tôi, là nơi cất giữ hồi ức đẹp về cả nhà chúng tôi, đối với tôi mà nói thì nó lại vô cùng quý giá.”
“Nhà họ Tần không có nửa xu quan hệ với tôi, tôi không thèm dựa vào nhà họ Tần để nâng cao bản thân mình.”
“Được rồi, lời muốn nói đã nói rõ, tôi phải đi làm, bà cứ tự nhiên đi.”
Cố Nguyệt Hoài xuống giường, sau khi xỏ giày xong thì cầm bảng vẽ đi ra cửa, lúc chuẩn bị ra khỏi cửa nói: “À đúng rồi, lúc đi về bà Lâm nhớ mang số lương thực này về, nhà họ Cố không ăn nổi lương thực của nhà họ Tần đâu.”
Nói dứt câu cô lập tức rời đi, hôm nay cô đến Trung tâm Thanh niên trí thức chủ yếu nói về chuyện tu sửa, sau đó muốn xin phép nghỉ, để lo chuẩn bị cho Yến Thiếu Ngu, sau khi tiễn anh đi rồi tính tiếp
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cô phủi mông một cái lập tức rời đi, để lại Lâm Cẩm Thư ở cùng với Cố Đình Hoài mà không có chút ngượng ngùng nào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
*
Cố Nguyệt Hoài vừa đi, trong phòng chìm vào yên lặng
Bên tai Lâm Cẩm Thư vẫn như vang vọng lời của cô, mãi chưa hoàn hồn lại, cho đến tận khi Cố Đình Hoài nói: “Bà đi đi, tôi không tiễn
Về phần bé con, sau này bà cũng không cần nghĩ ngợi nữa, mặc dù tuổi tác em ấy chưa lớn lắm, nhưng quyết định vô cùng dứt khoát, bình thường đã quyết chuyện gì rồi sẽ không thay đổi đâu
Còn nữa, số lương thực này bà vẫn nên cầm về đi.”
Sau khi nghe Cố Nguyệt Hoài nói một hồi, máu trong người Cố Đình Hoài như sôi sục, trong lòng cũng đã nắm chắc
Em gái của anh ấy không để ý đến vinh hoa phú quý, hoàn toàn khác biệt với người tham phú phụ bần như Lâm Cẩm Thư
Mà anh ấy cũng vô cùng tin tưởng vào bản lĩnh của Cố Nguyệt Hoài, cho dù ở lại đại đội sản xuất Đại Lao Tử cũng sẽ không vùi lấp hào quang của em ấy, tương lai em ấy nhất định có năng lực tự mình đi khỏi nơi này, tự tay đạt được vinh quang khiến cho mọi người phải lác mắt nhìn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đối với chuyện này anh ấy không hề nghi ngờ, anh ấy cũng rất mong ngày đó sẽ đến sớm
Đôi môi Lâm Cẩm Thư run rẩy, cuối cùng vẫn nói lái xe chuyển lương thực lên trên xe
Lúc gần đi, bà ta khó khăn nặn ra một nụ cười, nói một câu: “Mặc dù bây giờ Cố Duệ Hoài ở bên chỗ kia của mẹ, nhưng giữa các con có huyết thống tình thân, Đình Hoài, nếu có rảnh thì đưa Tích Hoài và Nguyệt Hoài đến công xã thăm thằng bé nhé.”
“Từ sau khi thằng bé bị thọt ở chân cũng rất ít khi mở miệng nói chuyện, ngày nào cũng trầm mặc nên mẹ cũng hơi lo, sợ về lâu về dài trong lòng đổ bệnh mất, nếu mấy con có thể đến thăm thằng bé có lẽ sẽ khá hơn một chút đấy.”
Nói đến phần sau, trong giọng nói Lâm Cẩm Thư chất chứa một chút khẩn cầu
Nhắc tới Cố Duệ Hoài, sắc mặt Cố Đình Hoài khựng lại một giây
Một lát sau anh ấy lắc đầu nói: “Cố Duệ Hoài đã bị cha tôi đuổi ra ngoài, không còn là người nhà họ Cố nữa rồi
Bây giờ có bà chăm sóc cậu ta cũng tốt, ít nhất không phải lo lắng ăn uống nửa đời sau, vậy là được.”
Anh ấy không bao giờ có thể quên được chuyện Cố Duệ Hoài ba lần bảy lượt nhắm vào bé con vì Điền Tĩnh, kết cục bây giờ của cậu ta cũng gọi là rất tốt rồi, không cần bọn họ phải bận tâm, như thế là được
Mọi người không nên can thiệp vào chuyện của nhau thì tốt hơn
Lời nói lạnh lùng này khiến thái dương Lâm Cẩm Thư giật giật
Bà ta không hiểu tại sao mấy đứa con của mình đều bạc tình bạc nghĩa đến vậy chứ
Tận đến khi ngồi lên xe, Lâm Cẩm Thư vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này, nhìn phong cảnh hoang vu nơi rừng núi ven đường chạy vụt qua tầm mắt, trong thoáng chốc như trở lại mười năm trước, khi đó bà ta rời đi giữa trời mưa to, trong lòng chẳng có tí không nỡ nào, chỉ có sự thấp thỏm và hy vọng vào cuộc sống mới ở phía trước thôi
Còn về Cố Chí Phượng hay thậm chí là con gái của mình cũng quên sạch sành sanh
Hô hấp của bà ta như đột nhiên ngừng lại, trái tim đau nhức
Hóa ra, tính cách này của bọn nhỏ giống bà ta, vô tâm tuyệt tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.