Khi Cố Nguyệt Hoài đi tới Trung tâm Thanh niên trí thức, mọi người đều đã thức dậy Hoàng Thịnh vẫn ở lại bệnh viện không muốn trở về như cũ, Trần Bân thì xung phong nhận việc ở lại chăm sóc anh ta, dù sao Tống Kim An không ở đây, Hoàng Thịnh cũng coi như người có tiếng trong nhóm thanh niên trí thức, làm cho anh ta vui vẻ, tương lai sau này sẽ không tồi Thôi Hòa Kiệt, Vu Kiến Quốc và Lý Nhĩ Tân đều trở về, khi nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài, tinh thần mấy người bọn họ đều mệt mỏi Vì không có kẻ gây sự là Hoàng Thịnh ở đây, những người khác không có rảnh rỗi đi tìm Cố Nguyệt Hoài gây phiền phức [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] “Chị Cố!” Uông Tử Yên và Lôi Nghị thì lại niềm nở, không xấu hổ chút nào khi ở cùng người xa lạ Cố Nguyệt Hoài cười khẽ, có thể dễ dàng hòa nhập vào Trung tâm Thanh niên trí thức đại đội sản xuất Đại Lao Tử, cũng là một chuyện tốt Cô cũng không trò chuyện nhiều với mấy người bọn họ, lấy bản vẽ rồi vẽ ngẫu nhiên vài bức tranh về Trung tâm Thanh niên trí thức trong sân, có thanh niên trí thức ngồi xổm rửa chén bên cạnh giếng nước, Lôi Nghị vẩy nước quét sân, mọi người nói chuyện, rất là vui vẻ Cố Nguyệt Hoài bận rộn làm việc một lúc, sau đó cất bản vẽ đi, bắt đầu kiểm tra căn nhà, khi đưa ra yêu cầu phải có lý do chính đáng, nếu không thì sẽ không có người nào tin, căn phòng sắp sụp xuống không thể không có chút dấu vết nào được Cô đi một vòng quanh sân, còn chưa nói gì nhưng nhìn qua thì có vẻ thu hoạch được rất nhiều thứ.
Mưa xối xả không ngớt hai ngày qua khiến Trung tâm Thanh niên trí thức ẩm ướt, bức tường bên ngoài có thêm nhiều vết nứt, thậm chí cả lớp phủ trên bức tường cũng bong tróc thành từng mảng lớn, đây chính là dấu hiệu căn phòng sắp sập, tuy nhiên, dựa theo tốc độ này, vẫn còn chống chịu được thêm một khoảng thời gian nữa Cố Nguyệt Hoài nhìn thoáng qua sân, ánh mắt lóe lên, lớn tiếng nói: “Trời ơi, bức tường này nứt ra rồi?!”
Cô vừa nói xong, liền thu hút sự chú ý của Lý Nhĩ Tân, anh ta nhíu mày, đi nhanh về phía Cố Nguyệt Hoài, nhìn vết nứt trên bức tường, không khỏi đẩy kính mắt lên sống mũi, chạm vào một cái, bức tường liền rơi xuống quá nửa Sắc mặt anh ta hết sức nghiêm túc, nói với Cố Nguyệt Hoài rằng: “Đứng cách xa một chút, phòng này đã không còn an toàn nữa rồi.”
Cố Nguyệt Hoài liếc mắt nhìn Lý Nhĩ Tân, hơi kinh ngạc, người này quả thật cũng thông minh, không cần cô phải tốn công nói nhiều Lý Nhĩ Tân và Lam Thiên giống nhau, đều là thanh niên trí thức không có cảm giác tồn tại trong ấn tượng đời trước của cô, cô biết đến anh ta là vì anh ta thích đọc sách, hình như cũng thi đỗ vào một trường đại học tốt, lúc ấy cô ốc còn không mang nổi mình ốc, đương nhiên không rảnh đi quan tâm đến anh ta Tuy nhiên, bây giờ ở Trung tâm Thanh niên trí thức, ngoại trừ Tống Kim An, chỉ có Lý Nhĩ Tân được coi là “người tốt” duy nhất Định nghĩa người tốt này không phải theo nghĩa truyền thống, mà là khi mọi người châm chọc cười nhạo anh em nhà Yến Thiếu Ngu, anh ta là người duy nhất giữ thái độ trung lập, cũng không bao giờ tham gia vào mấy chuyện tranh giành trong sáng ngoài tối giữa các bên Lý Nhĩ Tân nhắc nhở Cố Nguyệt Hoài xong, rồi nhanh chóng đi về phía các thanh niên trí thức khác, bọn họ đứng cạnh nhau nói chuyện một lúc, rồi tất cả mọi người đều đi tới bên này, khi thấy hiện trạng thê thảm của bức tường, mọi người đều lo lắng Thôi Hòa Kiệt mở miệng nói đầu tiên: “Thế này không ổn, nếu phòng ở đây sụp đổ, sẽ xảy ra tai nạn gây chết người.”
Vu Kiến Quốc giơ tay sờ cái đầu húi cua của mình: “Hướng dẫn Thôi, cậu mau đi báo cáo chuyện này cho bí thư chi bộ của đại đội, để bọn họ nghĩ biện pháp tu sửa lại Trung tâm Thanh niên trí thức đi, tôi không muốn đang ngủ ngon thì bị nhà sập đè bẹp.”
Thôi Hoà Kiệt gật đầu, bỗng nhiên nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, trầm ngâm nói: “Biên tập Cố, chuyện này là do cô phát hiện, hay cô đi cùng với tôi một chuyến Có thêm một dân bản địa, bí thư chi bộ cũng dễ nói chuyện hơn không phải sao?”
Cố Nguyệt Hoài gần như bật cười thành tiếng, chuyện do cô “phát hiện” còn ít sao, Thôi Hòa Kiệt lại còn muốn để cô đóng vai kẻ ác trong chuyện này Chính vì cô là dân bản địa mới không nên lên tiếng nói chuyện tu sửa Trung tâm Thanh niên trí thức với bí thư chi bộ Bây giờ đang là thời kỳ khó khăn, đại đội vốn đã không giàu có, lại phải chi tiền tu sửa, chẳng phải là tai họa nối tiếp tai họa sao Thôi Hòa Kiệt khéo léo đưa đẩy, có thói quen a dua xu nịnh, anh ta muốn ở đại đội sản xuất Đại Lao Tử lâu dài, đương nhiên không muốn đắc tội bí thư chi bộ, tình huống hôm nay mọi người đều biết rõ, ai đi nói chuyện này ra, chính là người đó làm khó đại đội Cô không muốn làm khó bí thư chi bộ, nhưng nếu Trung tâm Thanh niên trí thức không được sửa chữa thì hậu quả sau này còn phiền phức hơn, Thôi Hòa Kiệt muốn cô tự tay đâm dao vào tim bí thư chi bộ, tưởng rằng đời này đã nhìn thấu được lòng người, hoá ra anh ta chẳng thay đổi chút nào, chó không đổi được thói ăn phân Thôi Hòa Kiệt vờ như không thấy Cố Nguyệt Hoài không vui, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy Biên tập Cố không muốn nói chuyện này sao?”
Anh ta không phải cố ý gây khó dễ cho Cố Nguyệt Hoài, chỉ là đúng như suy nghĩ của cô, anh ta lo lắng cho phòng ở Trung tâm Thanh niên trí thức, nhưng lại không muốn can thiệp, đóng vai kẻ xấu trong chuyện này, liền muốn lôi dân bản xứ là Cố Nguyệt Hoài ra làm tấm chắn Cố Nguyệt Hoài nhàn nhã cười cười, vuốt cằm nói: “Được chứ, đi thôi, tôi đi với anh.”
Thôi Hòa Kiệt thở phào nhẹ nhõm rồi lên tiếng chào mọi người, tự mình đi đến nhà bí thư chi bộ, Cố Nguyệt Hoài chậm rãi đi theo đằng sau, hai người một trước một sau rời khỏi Trung tâm Thanh niên trí thức [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] “Có phải chị Cố đang tức giận có đúng không?” Kim Xán nhìn bóng lưng Cố Nguyệt Hoài, nhỏ giọng nói với Lôi Nghị Lôi Nghị cười gượng, nhỏ giọng nói: “Cô cũng biết, dạo gần đây thiếu lương thực, đại đội thu ít chi nhiều, ngay cả việc cung cấp lương thực và công điểm cho xã viên cũng chưa quyết toán, làm gì thừa tiền để cho chúng ta tu sửa Trung tâm Thanh niên trí thức?”
“Chị Cố lớn lên ở đại đội sản xuất Đại Lao Tử từ nhỏ, chắc chắn có quan hệ tốt với các cán bộ ở đại đội, không muốn làm khó họ, hướng dẫn Thôi nói lời này, rõ ràng là muốn để chị Cố ra mặt.”
Kim Xán có hơi nóng nảy, lo lắng hỏi: “Hả Vậy phải làm sao Chúng ta có nên đi xem không?”
Lôi Nghị lắc đầu: “Vốn dĩ chúng ta muốn chị Cố thay mặt đến đại đội sản xuất Đại Lao Tử, bây giờ thì chuyện đã qua rồi, nếu biết thì là chúng ta lo lắng cho chị Cố, không biết thì tưởng là chúng ta kéo bè kéo lũ đến tạo áp lực, ép buộc bí thư chi bộ chi tiền.”
Dứt lời, bầu không khí liền trầm xuống, Uông Tử Yên buồn rầu đứng một bên, nhưng chỉ có thể chờ đợi một cách buồn tẻ Ngược lại Vu Kiến Quốc thì coi như chuyện không liên quan đến mình, lười biếng ngáp một cái rồi trở về nhà ngủ Lý Nhĩ Tân không đi, anh ta mím môi, suy nghĩ chốc lát, cuối cùng cũng không đi, vốn dĩ anh ta cũng không muốn ra mặt, chuyện như này thực ra cứ giao cho Thôi Hòa Kiệt là đủ rồi, không cần những thanh niên trí thức như bọn họ phải quan tâm Trên đường, Thôi Hòa Kiệt cũng không rảnh rỗi mà nói chuyện cùng Cố Nguyệt Hoài Anh ta chậm rãi đi song song với Cố Nguyệt Hoài, hơi ngượng ngùng nói: “Biên tập Cố, cô đừng trách tôi, chuyện này cô nói là phù hợp nhất, trong lòng bí thư chi bộ, cô nói khẳng định có hiệu quả hơn tôi.”
Cố Nguyệt Hoài không quan tâm, đột nhiên đi nhanh hơn.
Thôi Hòa Kiệt cau mày, có hơi không vui nhưng vẫn mặt dày đi theo sau, nói thật thì, bây giờ anh ta đối với Cố Nguyệt Hoài tốt hơn so với bất kỳ ai, cô gái này không giống một người nông dân bình thường.
Cô xinh đẹp, có tài hoa, công việc, thậm chí sức hấp dẫn còn không nhỏ, không chỉ quyến rũ được Yến Thiếu Ngu mà còn khiến cả Tống Kim An thích cô, đây chính xác là một người phụ nữ tâm cơ, không thể khinh thường Nếu như, anh ta có thể giúp Tống Kim An có được Cố Nguyệt Hoài, làm sao Tống Kim An có thể không nhìn anh ta bằng ánh mắt khác?