Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 270: Biện pháp một công đôi việc





Thôi Hòa Kiệt yên lặng tính toán trong lòng, không lâu sau, hai người đã đến khu chăn nuôi
Mỗi ngày bí thư chi bộ phải xử lý không ít chuyện nên không phải lúc nào cũng cùng các xã viên lên núi đào củ sắn, hơn nữa việc đào củ sắn có lẽ sắp sửa hoàn thành, chờ mang hết củ sắn về, đại đội sẽ bắt đầu phân chia lương thực
Tình huống năm nay đặc thù, không phải hưởng theo lao động, mà để cho mọi người đều được sống sót, nên chia bình quân theo đầu người
Chia đều cũng có cái khó của chia đều, như lương thực, lượng thức ăn phân chia cho đàn ông phụ nữ trẻ em là khác nhau, phải tính toán tỉ mỉ chính xác, không phải là một công việc dễ dàng, phải đảm bảo mọi người đều không có ý kiến gì nữa mới coi như xong việc
Hơn nữa ngày hôm qua bò mẹ vừa mới đẻ bê con, nên bây giờ khu chăn nuôi rất rộn ràng
Lúc hai người đến, quả nhiên thấy một đám người đang chỉ trỏ ở chuồng bò của khu chăn nuôi, nhưng mà, cán bộ đại đội cũng chỉ có kế toán và Hoàng Phượng Anh, Vương Bồi Sinh và Vương Phúc không có mặt ở đây, không biết hai người đó đi chỗ nào
Cố Nguyệt Hoài gọi lớn về phía bên kia: “Chủ nhiệm Hoàng!”
Hoàng Phượng Anh vừa quay đầu lại, thấy Cố Nguyệt Hoài thì sắc mặt trở nên vui mừng, chào hỏi Cố Nguyệt Hoài: “Tiểu Cố, mau lại đây, đến đây xem bò của đội ta này, thật là khỏe mạnh, bò cái cũng có rất nhiều sữa!”
Cố Nguyệt Hoài cười cười, lúc đi qua thì thấy bê đang uống sữa mẹ
Chắc là do đã chữa khỏi bệnh, đúng là bò cái cho rất nhiều sữa, nhìn con bê uống sữa, mọi người chung quanh rất kinh ngạc, dù sao mùa đông cũng không có cỏ xanh, đẻ con bê bây giờ không cung cấp đủ dinh dưỡng, có không ít con bê bị chết đói
Ngày hôm qua mắt của bò cái không nhìn được, cuối cùng lại được Cố Nguyệt Hoài chữa khỏi, còn khỏe mạnh đẻ con, còn chưa tính chuyện này, sau đêm hôm qua, bò cái và bò con đều tràn đầy sinh lực, khỏe mạnh hơn hôm trước rất nhiều
Hoàng Phượng Anh vỗ vào tay của Cố Nguyệt Hoài, vui vẻ nói: “Cháu đúng là cứu tinh của đại đội chúng ta!”
Cố Nguyệt Hoài mỉm cười, không nói chuyện, cứu tinh
Thật không dám nhận bừa, nếu như không có không gian Sumeru, số phận của con bò cái và hai con bê con không khác gì đời trước, kể cả cô, cũng sẽ không dễ dàng thay đổi số phận như vậy
Đúng lúc này, con bò cái đang vùi đầu ăn cỏ khô bỗng ngẩng đầu lên, đứng dậy đi đến chỗ Cố Nguyệt Hoài
“Ụm bò ——” Bò cái nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài kêu một tiếng, trong đôi mắt to thể hiện tình cảm thân thiết y như con người
Bê liếm liếm miệng, cũng chạy theo sau mông bò cái, vẫy đuôi kêu “ụm” một tiếng
Hình như bọn nó cũng nhận ra Cố Nguyệt Hoài là ân nhân cứu mạng, tỏ ra hoàn toàn khác biệt với người khác, mọi người thấy chuyện này thật là thần kỳ, liên tiếp nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, trong đầu đã nghĩ đi kể chuyện này ra ngoài như thế nào
Hoàng Phượng Anh cũng nhìn Cố Nguyệt Hoài bằng ánh mắt kỳ lạ, đại đội sản xuất Đại Lao Tử của bọn họ đúng là có một người tựa như nàng tiên
Thôi Hòa Kiệt đứng ở phía sau cũng nhìn thấy cảnh này, nói chuyện vài câu với mọi người cũng đã biết chuyện tối ngày hôm qua, trong lòng thầm cảm thán, nhìn Cố Nguyệt Hoài như nhìn một quyển sách đặc sắc tuyệt vời, mỗi một lần lật trang là một lần kinh ngạc
Cô như vậy, cũng không trách được Tống Kim An bị thu hút, nói không chừng sau này có thể một bước lên mây
Cố Nguyệt Hoài đưa tay sờ lên đầu con bò cái, nhìn Hoàng Phượng Anh nói: “Chủ nhiệm Hoàng, sao cháu không thấy bí thư chi bộ vậy?”
Nghe vậy, Hoàng Phượng Anh nở nụ cười vui vẻ: “Bí thư chi bộ đang đi công xã, chuẩn bị báo cáo với cấp trên chuyện cháu cứu được con bò, lấy cho cháu danh hiệu xã viên ưu tú vinh dự, đây là lần đầu tiên trong đại đội ta có người đạt được đấy.”
Rõ ràng là Cố Nguyệt Hoài được giải nhưng bà ấy còn vui hơn cả cô, đủ để thấy rằng bà ấy thật sự vui mừng cho cô
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, suy nghĩ một chút, rồi nói: “Chủ nhiệm Vương?”
Hoàng Phượng Anh nói: “Chủ nhiệm Vương lên núi, sao vậy
Có phải cháu có chuyện gì muốn nói đúng không
Vào đây nói với tôi cũng được.”
Cố Nguyệt Hoài cũng không từ chối, chỉ vào phòng làm việc của đội sản xuất: “Vậy được, chúng ta vào trong phòng làm việc nói chuyện đi.”
Vẻ mặt Hoàng Phượng Anh nghi ngờ, sắc mặt cũng nghiêm túc hơn, nhân tiện nhìn thoáng qua Thôi Hòa Kiệt, trong lòng đoán việc này chắc là liên quan đến Trung tâm Thanh niên tri thức, mặc dù bà ấy không có quyền quyết định việc trong đại đội, nhưng vài chuyện nhỏ thì vẫn có thể giúp được một chút
Bà ấy cũng nghe nói gần đây Trung tâm Thanh niên trí thức có vài thanh niên trí thức mới tới, có mối quan hệ khá tốt với Cố Nguyệt Hoài, có lẽ chính là chuyện này
Mọi người vào phòng làm việc, Cố Nguyệt Hoài không quanh co lòng vòng, nói thẳng: “Chủ nhiệm Hoàng, chuyện là như thế này, mấy ngày hôm trước không phải là có mưa to sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Phòng ở của Trung tâm Thanh niên trí thức vốn đã cũ kỹ, bây giờ đã xuất hiện nhiều vết nứt trên tường.”
Nghe đến đây, trong lòng Hoàng Phượng Anh như hẫng một nhịp, vội vàng nháy mắt với Cố Nguyệt Hoài
Cố Nguyệt Hoài vẫn tiếp tục nói: “Các thanh niên trí thức đều đang sợ phòng ở sẽ sụp đổ, đặc biệt nhờ cháu qua đây nói với bí thư chi bộ một tiếng, muốn bí thư chi bộ chi một chút tiền tu sửa lại Trung tâm Thanh niên trí thức, đúng rồi, hướng dẫn Thôi chính là người phụ trách chuyện này.”
Nói xong, Cố Nguyệt Hoài liền đứng sang bên cạnh, để lộ Thôi Hòa Kiệt đứng ở đằng sau đang chuẩn bị hưởng lợi ké
Hoàng Phượng Anh cau mày, ánh mắt nhìn Thôi Hòa Kiệt hơi mất hứng, sắc mặt càng khó chịu
Thôi Hòa Kiệt thầm kêu khổ trong lòng nhưng cũng chỉ có thể gượng cười nói: “Chủ nhiệm Hoàng, bà xem, các thanh niên trí thức ở trong phòng có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, nếu như xảy ra chuyện, không ai có khả năng gánh được trách nhiệm này không phải sao
Bà xem?”
Hoàng Phượng Anh mím môi, lắc đầu nói: “Hướng dẫn Thôi, không phải tôi không muốn giúp đỡ chuyện này, kể cả cậu có báo cáo chuyện này lên bí thư chi bộ thì cũng không có chi phí, thật sự là không có đủ tiền để tu sửa Trung tâm Thanh niên trí thức nữa.”
Nghe vậy, sắc mặt Thôi Hòa Kiệt vốn đang hòa nhã cũng phải trầm xuống
Tuy rằng anh ta sợ đắc tội với mọi người nhưng nếu như không đạt đúng tiêu chuẩn, chắc chắn anh ta sẽ không nhân nhượng, dù sao anh ta cũng là người hướng dẫn trực tiếp cho thanh niên trí thức, nói khó nghe thì không khác gì bảo mẫu, nếu như thanh niên trí thức xảy ra chuyện, anh ta là người đầu tiên đứng mũi chịu sào
Hơn nữa, kể cả không tính đến các thanh niên trí thức, anh ta cũng phải ở lại Trung tâm Thanh niên trí thức, cũng phải cố gắng để đảm đảo cái mạng nhỏ của mình được an toàn
Lúc Thôi Hòa Kiệt chuẩn bị lên tiếng, Cố Nguyệt Hoài khẽ mở đôi mắt vốn đang khép hờ, bình tĩnh nói: “Chủ nhiệm Hoàng, cháu có biện pháp này, nếu mọi người không thể ở trong Trung tâm Thanh niên trí thức được, trong đội lại không có đủ tiền, hay là như thế này, sắp xếp cho các thanh niên trí thức đến ở nhà các xã viên, xem như là ở tạm, chờ đại đội vượt qua khoảng thời gian khó khăn này rồi tu sửa lại Trung tâm Thanh niên trí thức sau, cách này được không?”
Đây vốn là biện pháp được sử dụng sau khi Trung tâm Thanh niên trí thức sụp đổ ở kiếp trước, bây giờ dùng cũng không muộn
Như thế, vừa không làm bí thư chi bộ khó xử, vừa có thể giải quyết chuyện Trung tâm Thanh niên trí thức, một công đôi việc, đây cũng là lý do tại sao cô lại nghe theo lời Thôi Hòa Kiệt bảo cô đi chuyến này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nghe xong lời cô nói, quả nhiên mắt Hoàng Phượng Anh sáng lên, vô cùng mừng rỡ nhìn Cố Nguyệt Hoài
Thôi Hòa Kiệt thì chết lặng người, ở nhờ nhà của các xã viên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Làm sao có thể tự do bằng ở Trung tâm Thanh niên trí thức được
Phản ứng đầu tiên của anh ta là phản đối, nhưng thấy vẻ mặt vui mừng của Hoàng Phượng Anh với ánh mắt giễu cợt của Cố Nguyệt Hoài mới tỉnh ngộ ra, mục đích bọn họ tới đây là giải quyết vấn đề của Trung tâm Thanh niên trí thức, chứ không phải là việc tu sửa
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.