Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 272: Anh hùng chứ không phải đồ bỏ đi





Lúc cô đến bệnh viện thì bắt gặp Cố Chí Phượng và Cố Tích Hoài đang đi ra
Cố Nguyệt Hoài bước tới, nhìn đôi chân vẫn không thể cử động hay đi đứng của Cố Chí Phượng, cô không khỏi nhíu mày: “Cha
Anh ba
Hai người đang chuẩn bị xuất viện à
Ngày hôm qua anh cả không tới sao
Anh ấy không hề nói chuyện này với con.”
Cố Chí Phượng mỉm cười nói: “Nào có, hôm nay không phải là ngày Cố Gia kết hôn sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cha và anh ba của con chuẩn bị qua đó dự lễ.”
Cố Nguyệt Hoài đã hiểu, nói: “Vậy trên đường đi hai người đi chậm thôi, con sẽ không qua đâu.”
Cố Tích Hoài liếc mắt: “Biết em không rảnh rồi, được, con gái lớn rồi không cần mẹ nữa*.”
*Câu nói có nghĩa là khi con gái lớn lên, có chính kiến, ý kiến của riêng mình thì không còn hoàn toàn nghe theo sự sắp đặt hay ý kiến của mẹ nữa, mẹ khó có thể làm được
kiểm soát hoặc can thiệp vào cô ấy
Cố Nguyệt Hoài cau mày, giả vờ như không nghe thấy câu trêu chọc của Cố Tích Hoài, cô ôm đồ đi vào bệnh viện, chạy một hơi đến lầu hai, còn chưa vào phòng bệnh của Yến Thiếu Ương đã nghe thấy tiếng mắng chửi vô cùng buồn chán của Hoàng Thịnh trong phòng bệnh bên cạnh
“Cái chỗ chó má này chán vãi
Mày nói xem, hay là tao nghĩ cách gì đó để bị gọi về là xong?”
Trần Bân cũng đảm đương cực tốt vai tay sai giải quyết lo âu: “Anh, tới cũng đã tới rồi, muốn về cũng không dễ đâu, anh xem nếu không thì tìm chút niềm vui ở đây
Trong các cô gái nông thôn ở đây cũng có người đẹp mà, chơi vui thôi.”
Vừa nghe lời này, Hoàng Thịnh lại cảm thấy hăng hái, giọng điệu có chút thô tục nói: “Cô y tá kia cũng không tệ…”
Cố Nguyệt Hoài nghe đến đây, hai mày không khỏi nhíu chặt
Cô biết Hoàng Thịnh không phải người tốt lành gì, ở đời trước sau khi biết Tống Kim An không có ý gì với cô, anh ta cũng từng mượn cơ hội động tay động chân với cô, khi đó chồng hợp pháp của cô là Nhậm Thiên Tường đã chết, cô cũng trở thành góa phụ nổi tiếng trong đại đội
Hôm nay nghe được âm mưu của Hoàng Thịnh và Trần Bân, cô cũng không ngạc nhiên, chẳng qua, cô nhớ mang máng là khi đó trong huyện xảy ra một chuyện lớn, một y tá của bệnh viện huyện thắt cổ tự sát, lúc ấy tin tức này cũng là do [Nhật báo Quần Chúng] đăng tải, gây ra chấn động cực lớn, cảnh sát nhân dân điều tra rất lâu, cuối cùng cũng không giải quyết được gì, bởi vì người nhà của y tá đó lựa chọn không truy cứu
Con người Hoàng Thịnh không từ thủ đoạn, lại nhắc tới y tá bệnh viện, thật sự rất khó để cô không liên tưởng anh ta với chuyện này
Nhưng ở đời trước, lúc cô y tá đó tự sát là vào mấy năm sau, hiện giờ lại sớm hơn, chẳng lẽ là bởi vì Hoàng Thịnh vào bệnh viện
Hoàng Thịnh vào bệnh viện là bởi vì cô, nếu vì điều này mà hại đời một cô y tá vô tội, bởi vì cái gọi là tôi không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì tôi mà chết*, khó tránh khỏi sẽ làm cô có chút khó chịu
*Câu nói lấy từ sự kiện trong lịch sử, thường được dùng để diễn tả cảm giác hối hận, tự trách mình vì một sai lầm vô ý đã gây bất hạnh cho người khác
Suy nghĩ của cô vừa dứt, cửa phòng bệnh của Yến Thiếu Ương đã mở ra, Yến Thiếu Ngu nhìn thấy sắc mặt Cố Nguyệt Hoài đứng ở cửa không tốt, hai mày cũng nhíu lại, anh đưa tay sờ trán cô, giọng nói mát lạnh có chút trầm thấp: “Sao vậy?”
Cố Nguyệt Hoài nắm chặt tay Yến Thiếu Ngu, lại nhìn thoáng qua phòng bệnh của Hoàng Thịnh, mới lắc đầu nói: “Không có gì, đi thôi.”
Yến Thiếu Ngu như có điều suy nghĩ nhìn theo tầm mắt của cô, cũng không nói thêm gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hai người vào phòng bệnh, Yến Thiếu Ương vẫn đang nằm trên giường bệnh, chẳng qua, nhìn tinh thần thôi cũng thấy đã tốt hơn rất nhiều, có lẽ là do sau khi rời khỏi đại đội Liễu Chi thì áp lực giảm bớt, dẫu sao tất cả mọi người đều đã có đường ra, không bao giờ… cần phải lo lắng sẽ bị Lý Vệ Đông làm hại nữa
Yến Thiếu Ương cười gọi một tiếng: “Chị Nguyệt Hoài.”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, hỏi: “Bác sĩ đã nói lúc nào có thể xuất viện chưa?”
Yến Thiếu Ương nói: “Nói rồi, ngày mai, bác sĩ nói ngày mai có thể xuất viện rồi.”
Nghe vậy, Cố Nguyệt Hoài hơi kinh ngạc: “Nhanh vậy sao?”
Yến Thiếu Ương cười khổ một tiếng, tự giễu nói: “Đã chữa bệnh đỡ rồi, vốn đây là bệnh phải nằm trên giường xem như là đồ bỏ đi mà.”
Yến Thiếu Ngu vừa nghe, sắc mặt có chút không vui liếc anh ấy một cái, lạnh lùng nói: “Em muốn nghĩ như vậy thì cũng không khác gì đồ bỏ đi thật.”
Yến Thiếu Ngu thân làm anh cả hiển nhiên có sức uy hiếp cực lớn, vừa nói dứt lời này, trong nháy mắt Yến Thiếu Ương ỉu xìu như chim cút
Cố Nguyệt Hoài nhẹ giọng nói: “Thiếu Ương, em không nên nghĩ như vậy, chị nghe Thiếu Ly nói, nếu như lúc ấy không phải vì cứu em ấy, em cũng sẽ không bị xà nhà sụp đổ đập vào sống lưng, bảo vệ em gái, em xứng đáng là anh hùng, chứ không phải đồ bỏ đi.”
“Huống chi hiện tại em nằm trên giường cũng chỉ là tạm thời, chờ khỏe lại, còn rất nhiều chuyện em phải làm đó.”
“Em đừng coi thường bản thân, khi anh cả của em đi rồi, Thiếu Ly và Thiếu Đường vẫn đang chờ được em chăm sóc đây, em phải cố gắng lên, mau mau đứng dậy, cuộc sống ở nông thôn không thể so với Thủ đô, muốn ăn uống gì đều phải tự mình làm mới có ăn, biết không?”
Yến Thiếu Ương bị sốc, ánh mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài có chút ươn ướt
Anh ấy là anh hùng chứ không phải đồ bỏ đi
Cách nói này nghe có vẻ mới mẻ, nhưng không thể không nói, nó đã khiến cho tâm trạng vốn bất lực và áy náy của anh ấy tốt hơn rất nhiều
Yến Thiếu Ương kiên định nói: “Cảm ơn chị Nguyệt Hoài, em biết rồi, em nhất định sẽ cố gắng, mau mau đứng dậy!”
Cố Nguyệt Hoài cười khẽ một tiếng, ngẩng đầu nhìn Yến Thiếu Ngu, lộ ra biểu cảm “em giỏi quá chứ gì”
Yến Thiếu Ngu nhìn cô, trong mắt không khỏi hiện lên ý cười
“Đúng rồi, tường nhà chỗ nơi ở của thanh niên trí thức ở đại đội sản xuất Đại Lao Tử bị nứt rồi, cũng có nguy cơ sẽ sụp đổ, bọn Thôi Hòa Kiệt và Vu Kiến Quốc muốn sửa chữa phòng ốc nơi ở của thanh niên trí thức lại lần nữa, nhưng có điều đại đội không có tiền, cho nên em đã đưa ra đề nghị ở nhờ nhà xã viên, đến lúc đó khi Thiếu Ương xuất viện cũng đến nhà em ở, ở cùng anh cả và anh ba của em, anh thấy thế nào?”
Giọng nói của Cố Nguyệt Hoài rất dễ nghe, giọng điệu thương lượng, cô biết sự kiêu ngạo trong lòng Yến Thiếu Ngu, cô cũng sợ anh sẽ cảm thấy người một nhà bọn họ đều ăn uống ở chỗ của cô, từ đó từ chối đề nghị này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Yến Thiếu Ương sửng sốt, cũng vô thức nhìn về phía Yến Thiếu Ngu
Hai người đều cho rằng Yến Thiếu Ngu sẽ từ chối, nhưng anh lại thản nhiên đáp: “Được thôi.”
Cố Nguyệt Hoài chớp chớp mắt nhìn  anh, anh đồng ý một cách thoải mái như vậy trái lại khiến cô cảm thấy có chút kỳ lạ, hơi không giống tính cách của anh, dù sao anh cũng là người sẽ vì mấy bữa cơm mà trả tiền cho cô, cô im lặng trong chốc lát, nói: “Anh không phản đối?”
Ánh mắt Yến Thiếu Ngu nhìn lướt qua cái cổ trắng nõn thon dài của Cố Nguyệt Hoài, ho nhẹ một tiếng, thoáng tránh đi một chút, bình tĩnh nói: “Sao anh phải phản đối
Sau khi anh vào quân đội rồi, tiền trợ cấp mỗi tháng đều sẽ gửi về cho em.”
Cố Nguyệt Hoài nhìn đôi mắt đào hoa trong trẻo nhưng lạnh lùng của anh, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng nóng bừng
Tên đầu gỗ này thế mà thông suốt rồi, biết dùng chiến thuật lòng vòng nữa
Anh bằng lòng gửi tiền trợ cấp cho cô, chứng tỏ trong lòng anh thật sự coi cô là người một nhà, thậm chí là người yêu, hơn nữa anh bằng lòng giao phó em trai em gái cho cô, đây chẳng phải là chứng tỏ anh vô cùng tin tưởng cô sao
Sau khi trải qua biến cố lớn của nhà họ Yến, anh vẫn sẵn lòng tin tưởng cô, chuyện này đã là chuyện không dễ dàng gì rồi
Cố Nguyệt Hoài ngoéo một ngón tay của anh, trong mắt hiện ra ý cười ranh mãnh như mèo con, trêu chọc nói: “Vậy sao
Nhưng em nghe nói tiền trợ cấp hàng tháng của một người lính chỉ có sáu đồng, anh có chắc là đủ cho mấy người bọn em tiêu không?”
Yến Thiếu Ngu nghe vậy thì toét miệng cười, vô cùng vui vẻ
Cố Nguyệt Hoài nhìn thấy có chút giật mình, xưa nay anh không thích bộc lộ cảm xúc ra ngoài, nói chuyện hay làm việc hoàn toàn bằng tâm ý, đại khái là cũng không có chuyện gì đáng để vui vẻ, cho nên từ khi bọn họ quen biết, cô rất ít khi nhìn thấy anh cười
Có điều, mỗi một lần anh cười, đều làm người ta khắc sâu vào trí nhớ, tựa như băng tuyết tan chảy. 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.