Cố Nguyệt Hoài không có lý do gì để giết cô ta, cho dù có lấy được bằng chứng thì đại đội sản xuất Đại Lao Tử cũng sẽ không giúp cô ta Trong mắt bọn họ, cô ta chỉ là một kẻ ăn cắp, bêu xấu, thậm chí là một kẻ hèn hạ đã từng vào trại lao động cải tạo Cô ta không thể tiết lộ Cố Nguyệt Hoài là người đã sống lại, lời này chỉ là bịa đặt, là mê tín, rất có thể sẽ bị nhân viên của đại đội công xã bắt vì bị bệnh tâm thần, cô ta cũng không còn lựa chọn nào khác Trong cuộc chiến không có khói súng này, cô ta đã thua ngay từ khi bắt đầu Thật nực cười, lúc đầu cô ta mới là người dịu dàng thùy mị trong mắt người đó, thậm chí cả Trần Nguyệt Thăng - ánh trăng sáng của Cố Nguyệt Hoài cũng rất ưu ái cô ta, nhưng bây giờ, mọi thứ đã khác rồi Cô ta thực sự rất tò mò, rốt cuộc Cố Nguyệt Hoài có bàn tay vàng gì, tại sao lại giấu kín như bưng, không bao giờ thể hiện ra ngoài vậy Đương nhiên, việc bàn tay vàng đó có thể thay đổi được gì mới là điều cô ta quan tâm nhất Thôi, còn nhiều thời gian, miễn là còn sống thì sẽ luôn có cơ hội thay đổi mọi chuyện, đạt được tất cả Nếu bây giờ cô ta đã chọn mất trí nhớ thì cứ giả vờ đến cùng, chỉ cần Tống Kim An sẵn lòng giúp cô ta thì cô ta sẽ không bị bắt, có thể bình yên thoát khỏi tình thế khó khăn này Tống Kim An muốn thoát khỏi cô ta, nhưng thật đáng tiếc, cả đời này cũng không thể Anh ấy là hy vọng, là cọng rơm cứu mạng duy nhất mà cô ta có thể nắm được, ngay cả khi phải dùng mọi thủ đoạn, cô ta cũng sẽ không để Tống Kim An rời đi, anh ấy nhất định phải bảo vệ cô ta Đáy mắt Điền Tĩnh đầy giông bão lạnh lẽo, cô ta nằm yên trên giường bệnh, từ từ nhắm mắt lại *
Sau khi Cố Nguyệt Hoài đi mua cơm về, cô cũng không ở lại lâu, chỉ nói một tiếng với Yến Thiếu Ngu rồi chuẩn bị rời bệnh viện Cô vừa ra khỏi phòng bệnh thì nghe thấy tiếng người phụ nữ hét chói tai của ở phòng bên cạnh Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, quay đầu nhìn Yến Thiếu Ngu, hai người đi qua phòng bên cạnh, nắm chốt cửa thì mới phát hiện ra là cửa đã bị khóa từ bên trong, tuy nhiên khi nghe tiếng xoay chốt cửa, tiếng động bên trong bỗng dừng lại Không lâu sau, một nữ y tá mở cửa chạy ra ngoài, cổ áo cô ấy bị mở rộng, nước mắt rưng rưng, cảm kích nhìn Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu, nhưng cô ấy cũng không nói nhiều mà vội chạy đi mất Dù chỉ nhìn thoáng qua, nhưng Cố Nguyệt Hoài vẫn thấy được sự xinh đẹp của nữ y tá Cô ấy mặc bộ đồ y tá trắng tinh, đội mũ trắng như tuyết, mái tóc dài xõa trên vai nhẹ bay bay, làn da trắng nõn, đôi mắt đẫm lệ, thực sự là một mỹ nhân hiếm có Hơn nữa cô ấy còn làm y tá, cũng đủ thấy là bản thân cô ấy rất xuất sắc Đời trước cô ấy đã treo cổ tự tử chỉ vì một tên khốn nạn như Hoàng Thịnh, thật là đáng tiếc Y tá vừa đi không lâu, Hoàng Thịnh cũng mang vẻ mặt bực bội ra khỏi phòng bệnh, sắc mặt anh ta hồng hào, dường như hai ngày này ở bệnh viện đã hồi phục rất tốt, hoàn toàn không còn vẻ xấu xí dữ tợn vì bị đau bụng của ngày hôm đó Khi nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu, sắc mặt Hoàng Thịnh lại càng kém hơn Trong thời gian nằm viện, anh ta cũng đã nghe Trần Bân nói về việc Yến Thiếu Ngu và Yến Thiếu Ương ở kế bên, hai người cũng ngầm mỉa mai hai anh em này không ít, nếu không phải vì từ nhỏ đã bị Yến Thiếu Ngu dạy dỗ nên sinh ra bóng ma tâm lý thì anh ta đã đến tìm chuyện vui từ lâu Nhưng giờ thì sao, anh ta còn chưa gây rắc rối gì cho Yến Thiếu Ngu mà hai người này đã xen vào việc của người khác rồi Hoàng Thịnh chậm rãi cài nút áo, giọng điệu khó chịu, nói: “Làm gì vậy Đứng đó làm thần giữ cửa cho anh đây à?”
“Anh Quả thật về nông thôn đã làm cậu can đảm hơn không ít nhỉ, dám tự xưng là anh à?” Yến Thiếu Ngu khẽ nhếch môi, giọng lạnh lùng, nhìn Hoàng Thịnh từ trên xuống dưới đầy châm biếm, giống như đang nhìn một tên thái giám mặc hoàng bào vậy Hoàng Thịnh giận đến mức đỏ mặt tía tai: “Anh Liên quan gì đến anh Yến Thiếu Ngu, anh còn tưởng mình là anh ba của đại viện hả?”
Quanh người Yến Thiếu Ngu tỏa ra hơi lạnh, anh siết chặt nắm đấm, trầm giọng nói: “Việc tôi có phải là anh ba của đại viện hay không cũng không quan trọng, chuyện quan trọng là… lúc nhỏ tôi có thể đánh cậu bầm dập mặt mũi thì bây giờ cũng có thể, muốn thử không?”
Hoàng Thịnh nhìn dáng vẻ lạnh lùng của anh, giọng nói mang chút sát khí, khóe miệng giật một cái, chuẩn bị đóng sập cửa lại [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Anh ta biết Yến Thiếu Ngu, đôi khi người này lên cơn điên nhưng cũng chẳng ai trị được, kể từ khi nhà họ Yến sụp đổ, mọi người đã mỉa mai chế giễu anh không ít, dường như anh cũng mất đi khí thế lúc đầu, không bao giờ tranh cãi với bọn họ, vậy mà bây giờ thì sao [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Lại muốn cãi nhau rồi Hoàng Thịnh nhíu mày nhìn Yến Thiếu Ngu, chỉ cảm thấy Yến Thiếu Ngu trước mắt vẫn là anh ba cao cao tại thượng, vô cùng kiêu ngạo của đại viện trước kia Có lẽ do bẩm sinh nên khi đối mặt với một Yến Thiếu Ngu như vậy, anh ta thực sự không có chút dũng cảm nào để cãi nhau Khi Hoàng Thịnh chuẩn bị đóng cửa thì Cố Nguyệt Hoài chặn cửa phòng bệnh lại Hoàng Thịnh tối sầm mặt, lạnh lùng hỏi: “Cô làm gì vậy, buông ra!”
Cố Nguyệt Hoài không phải Yến Thiếu Ngu, anh ta không sợ cô, cùng lắm cũng chỉ là một cô gái xinh đẹp ở quê, nếu không phải Yến Thiếu Ngu ở đằng sau đang nhìn chằm chằm thì anh ta chỉ cần đấm một cái thôi cũng đủ làm hỏng khuôn mặt xinh đẹp của cô rồi “Anh không sợ ngồi tù sao Gây sự kiếm chuyện, làm nhục phụ nữ, hành vi ác liệt, còn dám đánh y tá, Hoàng Thịnh, anh đi xuống nông thôn ở, không phải xuống luôn về cả nhân cách, người tốt không làm mà cứ muốn làm súc sinh vậy?”
“Ồ không, nói anh là súc sinh thì lại sỉ nhục bọn chúng.”
Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài nhìn Hoàng Thịnh đầy khinh bỉ, trước đây anh ta chỉ biết khoác lác thì thôi cho qua, nhưng lần này cô quyết định không giữ mặt mũi cho anh ta nữa, người như vậy, hạt dưa leo mà nảy mầm thì sao không làm anh ta đau chết luôn đi Sắc mặt Hoàng Thịnh hết xanh rồi lại trắng, anh ta siết chặt nắm tay Yến Thiếu Ngu kinh ngạc nhìn Cố Nguyệt Hoài, trong lòng thầm khen ngợi, những lời này quả thật rất đúng Hoàng Thịnh cắn răng, cuối cùng vẫn phải kiêng dè Yến Thiếu Ngu, anh ta không phải là đối thủ của người đó bèn lạnh lùng nói: “Tôi không hiểu cô đang nói gì cả, y tá chỉ đang mát xa bụng cho tôi thôi, không cẩn thận chạm vào tay, làm sao, chuyện này mà cô cũng quan tâm hả?”
Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài hơi lạnh đi, lạnh lùng nói: “Đồ lưu manh khốn nạn, hãy nhớ rằng huyện Thanh An không phải để anh tới vấy bẩn, nhớ cho kỹ.”
Lần này cô không có bằng chứng gì, nhưng vẫn cần phải nói lời cảnh cáo, cô đã quyết định rồi, sẽ cho Hoàng Thịnh thêm mấy cái hạt giống nữa, nếu thực sự nhìn không vừa mắt thì sẽ bẻ răng anh ta, tránh việc anh ta làm hại mọi người Sau khi nói xong, Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu rời đi Hoàng Thịnh thầm mắng một tiếng, trong lòng thầm nhớ kĩ Cố Nguyệt Hoài Ở bên kia, Yến Thiếu Ngu dẫn Cố Nguyệt Hoài xuống tầng dưới: “Em về cẩn thận nhé, mai anh sẽ đưa Thiếu Ương quay về luôn.”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, nhận lấy vải và thịt heo đậu hũ mà mình mua từ tay anh, khẽ cười nói: “Em biết rồi, mai em sẽ nấu một bàn đồ ăn ngon ở nhà chờ các anh về, anh mau về đi, Thiếu Ương vẫn đang đợi đấy.”
“Anh tiễn em ra ngoài.” Yến Thiếu Ngu mấp máy môi nói [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cố Nguyệt Hoài gật đầu, lúc chuẩn bị rời đi thì cô đột nhiên tiến lại gần Yến Thiếu Ngu, nhỏ giọng nói với anh một câu: “Em chưa từng thấy anh cứng đầu như vậy đâu, thái độ lạnh lùng lúc đầu của anh đều chỉ là giả vờ thôi phải không?”
Yến Thiếu Ngu khẽ run, còn chưa kịp lên tiếng thì Cố Nguyệt Hoài đã nhướng mày, cười tủm tỉm nói: “Cứ tiếp tục như thế đi nhé, em rất thích anh để lộ tính cách thật của mình như vậy, giống như kẻ ác ấy, nhưng lại khiến người ta cảm thấy an toàn.”
Nói xong, Cố Nguyệt Hoài cười híp mắt khoát tay, bước nhanh ra ngoài bệnh viện.