Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 276: Y tá đáng thương





Yến Thiếu Ngu nhìn theo bóng lưng mảnh mai của Cố Nguyệt Hoài, đôi mắt hẹp dài bỗng nhuộm ý cười
Anh khẽ lắc đầu, rồi quay người đi lên lầu
Cố Nguyệt Hoài ôm đồ ra khỏi cửa, chuẩn bị chặn một chiếc xe bò để đi nhờ một chuyến, nếu không cô ôm mấy thứ đồ này về sẽ rất mệt, thời gian không chờ đợi ai, việc cô cần làm bây giờ còn khá nhiều
Nếu ngày mai Yến Thiếu Ương xuất viện, có lẽ sau ngày mốt hoặc ngày kia Yến Thiếu Ngu sẽ phải rời đi
“Đợi một chút
Này đồng chí, chờ một chút!”
Một giọng nữ vội vã vang lên từ phía sau, Cố Nguyệt Hoài khựng lại, quay đầu nhìn người đang bước tới
Người kia mặc bộ đồ y tá trắng tinh, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ, chính là nữ y tá đã bỏ chạy hồi nãy, trên tay cô ấy cầm một túi giấy da bò, vội vàng đuổi theo cô, khi đến gần vẫn còn thở hổn hển
Cố Nguyệt Hoài bình tĩnh nhìn cô ấy: “Có chuyện gì vậy?”
Cô đồng ý giúp đỡ, không phải vì cô là người tốt bụng mềm lòng mà là có bốn lý do
Thứ nhất là cô không ưa tính cách hống hách ngang ngược của Hoàng Thịnh, thứ hai là lần này anh ta phải nằm viện cũng là do cô
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lý do thứ ba có hơi phức tạp, có lẽ là vì đã sống lại một lần rồi nên cô mới nóng lòng muốn thay đổi những gì đã từng xảy ra trong đời trước, thay đổi số phận sẽ làm cô thấy yên lòng, khiến cô cảm thấy mọi thứ đều có thể thay đổi, như vậy là đủ rồi
Và lý do cuối cùng, vì cô đã dần tin rằng “trời xanh có mắt” và “thiện ác đều sẽ có báo đáp”, đời trước nữ y tá trước mặt này đã tự sát, nếu cô can thiệp, có lẽ sẽ có thể thay đổi được số phận của cô ấy
Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, nếu cô có thể sống lại quay về trả thù, đó chính là phước lành từ trời cao
Trong thâm tâm cô không phải là người tốt bụng, thậm chí còn vì hoàn cảnh của bản thân mà sinh ra lòng căm thù thế gian, nhưng vì phước lành này, cô sẵn lòng trở thành người tốt, để tích lũy thêm nhiều phước duyên (*), bảo vệ những người thân yêu của mình
(*) Trong cuộc sống những điều tốt đẹp may mắn thường hay đến với mình gọi là phước duyên
Cô y tá mấp máy môi, có hơi do dự đưa túi giấy bò trong tay ra
Cố Nguyệt Hoài khẽ nhếch mày, cô không nhận, chỉ thản nhiên nói: “Không cần, sau này cô hãy tự bảo vệ bản thân đi, đừng uống đồ người khác đưa, gặp nguy hiểm thì phải hét lớn lên, khi tan làm tốt nhất nên đi về với bạn.”
Dù sao cô cũng đâu canh chừng Hoàng Thịnh mọi lúc mọi nơi được, cho nên mọi việc vẫn phải dựa vào chính bản thân cô ấy
Khi căn dặn xong, Cố Nguyệt Hoài chuẩn bị rời đi thì bị cô y tá kéo cánh tay lại
Cô ấy cắn môi, cố chấp nhét túi giấy bò trong tay vào ngực cô: “Cảm ơn cô, tôi tên là Bạch Mai.”
Cô ấy vội giới thiệu bản thân, không chờ Cố Nguyệt Hoài lên tiếng đã xoay người chạy về bệnh viện
Cố Nguyệt Hoài nhìn chằm chằm vào túi giấy bò trong lòng, chớp chớp mắt, lắc đầu rồi bắt một chiếc xe bò
Sau khi nói chuyện với nhau, hóa ra là đội trưởng đại đội Phiền Căn ở ngay kế bên đại đội sản xuất Đại Lao Tử, cho một cô gái như Cố Nguyệt Hoài quá giang, lại còn mang nhiều đồ như vậy mà cũng không lấy tiền, nói rằng dù sao cũng tiện đường. 
Xe lăn bánh, rời khỏi huyện Thanh An
Cố Nguyệt Hoài ngồi trên xe bò, nhìn con đường nhỏ vẫn còn bùn lầy, than nhẹ một tiếng, cô mở túi giấy da bò ra, bên trong là bánh ngọt thơm phức, bên trên chiếc bánh ngọt tròn tròn còn được rắc đầy hạt mè trắng, là một món ăn nhẹ rất nổi tiếng, ngọt mà không ngấy
“Bạch Mai…” Cố Nguyệt Hoài khẽ gọi tên nữ y tá, vẻ mặt suy tư
Lúc này, người trung niên vốn đang tập trung lái xe quay đầu lại nhìn Cố Nguyệt Hoài, giọng nói có chút ngạc nhiên: “Bạch Mai
Bạch Mai nào vậy
Có phải là cô y tá ở bệnh viện huyện không?”
Cố Nguyệt Hoài hơi ngạc nhiên: “Chú biết Bạch Mai hả?”
Vừa nhắc đến chuyện này, người trung niên bỗng trở nên phấn chấn, vui vẻ nói: “Sao mà không biết chứ, cô ấy là người của đại đội Phiền Căn chúng tôi, xinh đẹp tài giỏi, nếu không gặp phải gia đình kia thì đã sớm lấy được người tốt rồi.”
Nói đến câu cuối, giọng người trung niên có vẻ nghẹn ngào, thấy Cố Nguyệt Hoài chăm chú lắng nghe thì lại không kìm được mà khoe khoang
“Bạch Mai ấy, mặc dù là người của đại đội Phiền Căn chúng tôi, nhưng thực ra cô ấy được nhặt về, còn có hai em trai nữa, cô nói xem sao mà cô ấy sống tốt được chứ
Dù đã có công việc tốt, có tương lai, nhưng đáng tiếc là người nhà họ Bạch sắp vắt kiệt cô ấy rồi.”
“Bây giờ cô ấy cũng đã đến tuổi lấy chồng, không biết nhà họ Bạch sẽ “bán” cô ấy cho ai đây.”
Người trung niên nói xong, Cố Nguyệt Hoài khẽ mím đôi môi đỏ mọng, nhìn túi giấy da bò trong tay
Thản nào đời trước Bạch Mai bỗng bị áp bức, sỉ nhục, ôm nỗi uất ức mà tự sát
Lúc đó, Hoàng Thịnh đã phải đưa không ít tiền cho gia đình Bạch Mai, họ mới giải quyết mọi việc êm đẹp và yêu cầu cảnh sát không điều tra nữa, người chết mới quan trọng
Sự việc này dần dần bị lãng quên và không còn ai quan tâm
“Ồ, mùi thơm quá, chỉ cần ngửi cũng biết là mùi bánh mì mới ra lò, haha, thế mới nói, ông cụ nhà họ Bạch thích món này nhất, đúng là thú vui xa xỉ, thỉnh thoảng bọn họ bắt Bạch Mai mua về rồi khoe khoang với nhóm xã viên.”
“Khiếp, ngày nào cũng hút máu con gái, không sợ người khác xì xào bàn tán sau lưng à!”
Người trung niên bĩu môi, rất khinh thường, dường như rất có thành kiến với ông cụ nhà họ Bạch này
Cố Nguyệt Hoài chỉ nhìn mà không nói, vậy là bánh ngọt mà đáng lẽ ra Bạch Mai phải mua mang về nhà hôm nay lại bị đưa cho cô như một lời cảm ơn sao
Cô ấy về nhà biết phải ăn nói thế nào
Rõ ràng là với địa vị của cô ấy trong gia đình thì không có tiền thừa để mua thêm một phần bánh mì nữa
Cô lắc đầu, đúng là một người tốt bụng, cho dù cô ấy có cực khổ thì cũng không làm khổ những người đáng thương khác
Trên đường về, người trung niên nói chuyện không ngừng, thời gian trôi qua rất nhanh
Sau khi đến đại đội sản xuất Đại Lao Tử, Cố Nguyệt Hoài lấy ra hai hào đưa cho người trung niên, nói: “Cảm ơn chú đã đưa tôi về, cái này, phiền chú lúc về hãy giúp tôi đưa cho ông cụ nhà họ Bạch, nói là Bạch Mai mua.”
Nói xong, cô gói kỹ túi giấy da bò lại lần nữa rồi đưa cho người trung niên
Ông ấy là đội trưởng đại đội Phiền Căn, có tên có tuổi, không thể làm mấy việc không rõ ràng như vụ bánh ngọt này được
Người trung niên bất ngờ, không hiểu hỏi: “Đây là ý gì?”
Cố Nguyệt Hoài cũng không giải thích thêm, đưa cho ông ấy, nói: “Chú à, coi như là giúp tôi một việc, bánh này thật sự là của Bạch Mai mua.”
Nói xong, cô ôm đồ trở về đại đội
Bạch Mai thật sự là một người đáng thương, phải đi ăn nhờ ở đậu, không được sống tự do, cô cũng không đến nỗi sẽ lợi dụng cô ấy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lúc về đến nhà mới chỉ mười hai giờ rưỡi, Yến Thiếu Ly và Yến Thiếu Đường không ở nhà, Cố Đình Hoài cũng vậy, có lẽ người trước đã đi đến Trung tâm Thanh niên trí thức, còn người sau đã đi lên núi đào củ đậu, chắc giờ này cũng sắp đào xong rồi
Cố Nguyệt Hoài rửa sạch tay, lấy đậu phụ và sườn heo ra, chuẩn bị nấu một nồi canh cho bữa trưa, sau đó làm thêm món đậu hũ Tứ Xuyên
Cô vừa cho sườn heo vào nồi thì Yến Thiếu Ly đã bế Yến Thiếu Đường về
“Nguyệt Hoài
Chị đã về rồi!”
“Chị ơi
Bế em!”
Hai người vừa nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài thì như mèo thấy cá, đôi mắt sáng trưng
“Hôm nay Thiếu Đường có ngoan không
Chị lấy đồ hộp cho em ăn nhé?” Cố Nguyệt Hoài ôm Yến Thiếu Đường đến chỗ đầu giường sưởi, sau đó vào nhà lấy một hộp đồ ăn mà cô tự làm, vừa mở ra đã thấy mùi trái cây thơm phức
Yến Thiếu Ly lại gần cẩn thận ngửi thử, cô ấy có hơi ngạc nhiên: “Đồ hộp này làm từ trái cây gì vậy chị Nguyệt Hoài?”
“Trái cây hái từ núi, hương vị khá ngon, em cũng ăn thử đi.” Cố Nguyệt Hoài đưa cho cô ấy một cái thìa, rồi bắt đầu cắt đậu hũ, đậu hũ Tứ Xuyên có vị cay cay, rất hợp để ăn với cơm, ăn cùng canh sườn heo thanh mát thì còn ngon hơn. 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.