Trên đường về nhà, Cố Đình Hoài quay đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài, muốn hỏi cô nghĩ gì nhưng cuối cùng lại không mở miệng Anh ấy mím môi, nhỏ giọng nói: “Bé con, em nghĩ cuối cùng cậu ta sẽ bị xử lý như thế nào?”
Ở trong đại đội nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên anh ấy gặp phải chuyện tham ô, lại còn là người mà anh ấy quen biết, cảm giác này rất vi diệu, không nói rõ được, muốn thảo luận với người khác một chút để giải tỏa sự phức tạp trong lòng [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] “Em không biết.” Cố Nguyệt Hoài không có hứng thú với chuyện này, bước nhanh hơn, chuẩn bị quay về may hai tấm chăn mới Thấy cô không muốn nói nhiều, Cố Đình Hoài cũng không hỏi nữa, nói: “Được rồi, em về trước đi, anh đi lên huyện một chuyến tiện đường đón cha luôn, buổi tối là về đến nhà.”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, suy nghĩ một lúc, lấy hai đồng ra đưa cho anh ấy Cố Đình Hoài nhíu mày, chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt không vui hỏi: “Em đang làm gì thế?”
Cố Nguyệt Hoài nhướng mày, tức giận nói: “Anh, anh còn khách sáo với em à [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cha xuất viện cũng phải lấy thuốc!”
Nghe vậy, Cố Đình Hoài mím môi, đúng là trong nhà không còn tiền nữa, ngay cả tiền viện phí cũng do đại đội niệm tình nghĩa chi trả, sau này cũng không thể để đại đội bỏ tiền nữa Cố Nguyệt Hoài không có thời gian nói nhiều, nhét tiền vào tay anh ấy: “Không nói nữa, em phải về nhà, anh đi đường cẩn thận.”
Nói xong cô nhanh chóng đi về nhà Cố Đình Hoài nhìn tờ hai đồng trong tay, không khỏi cười khổ, gấp lại nhét vào trong túi, đi lên huyện *
Lúc Cố Nguyệt Hoài về đến nhà, Yến Thiếu Ly và Yến Thiếu Đường đang ngủ trưa Cô không làm phiền hai người họ, về phòng là bắt đầu trải bông, may chăn, toàn bộ đều là loại bông tốt, một chiếc chăn nặng ba cân, sờ vừa mềm mại vừa ấm áp, dù sao cũng là vật phẩm của không gian, tất nhiên là chất lượng cao Bận rộn một tiếng, Yến Thiếu Ly tỉnh dậy Cô ấy rửa mặt, dụi mắt nói: “Nguyệt Hoài, chị đang làm gì thế?”
Cố Nguyệt Hoài không ngẩng đầu lên, nói: “Làm hai cái chăn mới, chờ ngày mai Thiếu Ương về là có thể dùng.”
Yến Thiếu Ly hơi kinh ngạc, không khỏi liếc nhìn Cố Nguyệt Hoài, qua khóe mắt nhìn thấy một chiếc áo khoác bông gần như hoàn thiện nằm ở đầu giường, màu xanh đậm, cảm giác rất dày, còn có dây đai, không biết là cho ai Chưa kịp hết kinh ngạc chuyện chiếc chăn, cô ấy lại hỏi: “Thế đây là cái gì?”
Cố Nguyệt Hoài cắn đứt sợi chỉ trong tay, cong môi nói: “May áo cho anh cả em, không phải anh ấy sắp đi lính à, không thể mang chăn đệm theo nhưng có thể mặc quần áo mới.”
Nghe vậy, đột nhiên sống mũi Yến Thiếu Ly cảm thấy cay cay So với Cố Nguyệt Hoài, người em gái là cô ấy đúng là không đủ tư cách, rõ ràng xấp xỉ tuổi nhau nhưng tất cả những gì Cố Nguyệt Hoài làm đều là vì lo nghĩ cho gia đình họ, cô ấy thật sự không tìm ra một điểm bất mãn nào Lúc này, trong lòng Yến Thiếu Ly âm thầm hạ quyết tâm, nếu sau này chị dâu của cô ấy không phải Cố Nguyệt Hoài, cô ấy sẽ là người đầu tiên không đồng ý Nghĩ đến đây, cô ấy kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Cố Nguyệt Hoài, vỗ ngực nói: “Có gì cần giúp đỡ, chị cứ nói với em.”
Cố Nguyệt Hoài nghi ngờ nhìn cô ấy: “Em biết không?”
Khóe miệng Yến Thiếu Ly giật giật, hơi đỏ mặt, nhưng lại không bỏ được mặt mũi, chu môi nói: “Nhìn thấy chị vất vả quá nên em mới muốn giúp một tay, không biết tốt xấu.”
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu: “Không cần đâu, xong nhanh thôi, chờ làm xong cái này, chị dạy em làm.”
Những thứ này đều là đồ thủ công, Yến Thiếu Ly chưa làm bao giờ, giúp chỉ thêm vướng tay, có điều học thêm vài thứ cũng tốt, cô cũng không giấu giếm cách làm với Yến Thiếu Ly, dù sao đời trước cô cũng học được từ Yến Thiếu Ngu Yến Thiếu Ly thở dài, có chút thất vọng nói: “Được rồi, vậy em ở bên cạnh xem vậy.”
Ngồi xuống một cái là mấy tiếng trôi qua Đến sập tối, Cố Đình Hoài mới cõng Cố Chí Phượng say khướt trở về, Cố Tích Hoài xách đồ theo sau, sắc mặt ba cha con đều rất khó coi, may là Cố Chí Phượng không phải là người say rồi giở trò này kia, nhưng ông lại im lặng đến đáng sợ Yến Thiếu Ly là người rất có mắt nhìn, thấy thế vội vàng rót nước nóng: “Chú Cố, chú uống một ngụm nước nóng đi.”
Cố Tích Hoài nhìn cô ấy, cô ấy ngượng ngùng cười một tiếng, hai người chưa tiếp xúc nhiều, không thân nhau lắm nên có chút lúng túng “Có chuyện gì thế Sao cha uống nhiều vậy?” Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, đổ một chậu nước nóng lau mặt cho Cố Chí Phượng Cố Chí Phượng nghe thấy giọng nói của cô, mí mắt giật giật, im lặng một lúc, ông bắt đầu lặng lẽ lau nước mắt, trông rất đau lòng, đối với một người luôn cứng rắn như Cố Chí Phượng thì rất hiếm Ông nuôi mấy đứa con lớn lên, chỉ cần lộ ra chút yếu đuối, là không thể nuôi họ được đến bây giờ, lúc này lại vô cùng đau buồn Lông mày Cố Nguyệt Hoài càng nhíu chặt, mím môi nói: “Hôm nay Lâm Cẩm Thư cũng tới?”
Lâm Cẩm Thư là “vợ cũ” của Cố Chí Phượng, hẳn không thích hợp để đến, nhưng do Nhiếp Bội Lan, Cố Thiên Phượng và Cố Ngân Phượng làm cầu nối, chắc là hôm nay Lâm Cẩm Thư cũng sẽ qua [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Dựa theo tính cách của Cố Chí Phượng, người có thể ảnh hưởng đến ông, khiến tâm trạng ông thay đổi lớn như vậy, trừ cô ra thì chỉ có Lâm Cẩm Thư Nhớ tới lời Lâm Cẩm Thư nói lần trước, sắc mặt Cố Nguyệt Hoài sầm xuống Cô lạnh lùng nói: “Lâm Cẩm Thư lại nói muốn dẫn con đi đúng không?”
Cố Đình Hoài nhìn cô, lại nhìn Cố Tích Hoài không nói gì: “Lúc anh đến cha chúng ta đã uống say, không nói gì, cũng không khóc, có gặp bà ta nhưng khi đó tiệc rượu đã kết thúc, không biết bà ta đã nói gì.”
Cố Tích Hoài chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lắc đầu nói: “Không biết cha còn nhớ nhung gì đến bà ta, người ta cũng sinh hai đứa con rồi, không liên quan gì đến chúng ta nữa mà vẫn bị ảnh hưởng đến mức này.”
Ngay sau đó, Cố Tích Hoài kể lại chuyện ngày hôm nay Cậu ấy còn nghĩ hôm nay sẽ có nhiều người đến, nói không chừng sẽ bị làm khó, nhưng không ngờ hôm nay lại hòa hợp đến bất ngờ, thậm chí ngay cả Nhiếp Bội Lan vốn luôn xa cách cũng đi tới trò chuyện với bọn họ mấy câu Cả Lâm Cẩm Thư cũng dẫn Cố Duệ Hoài đến một chuyến Có điều không phải bà ta tới ôn chuyện cũ với Cố Chí Phượng mà đi thẳng vào vấn đề, nói muốn Cố Nguyệt Hoài đi cùng bà ta, cô đã mười tám tuổi, không nên tiếp tục lãng phí thời gian ở nông thôn nữa, bà ta có thể cho Cố Nguyệt Hoài một tương lai tươi sáng Cố Tích Hoài nhún vai cười lạnh: “Anh còn nói mặt trời mọc ở đằng tây, cuối cùng đám người này cũng nhận ra lương tâm, nhớ đến mấy người thân nghèo khó chúng ta, ha ha, không ngờ cuối cùng là nhớ đến em, đúng là chồn cáo chúc tết gà.”
Cố Tích Hoài vừa nói vừa kìm nén cơn giận Cậu ấy nhìn Cố Nguyệt Hoài, cắn răng, khó trách những người đó nhớ đến em gái của mình, đối với gia đình bọn họ, cô là cây cải trắng đã trưởng thành, xinh đẹp mặn mà, trong mắt mấy người đó, cô lại là người bán được giá cao Đúng là lòng dạ Tư Mã Chiêu, người người đều rõ, ý đồ xấu xa, còn nói vì tương lai của Cố Nguyệt Hoài.