Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 295: Cô không đề cử em vợ tới sao?





Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, giọng điệu chắc nịch: “Dĩ nhiên là được, không phải chúng ta là bạn sao?”
Môi Bạch Mai khẽ run, lập tức gật đầu thật mạnh: “Đúng, chúng ta là bạn bè
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vậy cô muốn nấu cơm hả
Tôi giúp cô.”
Cô ấy huơ tay loạn xạ lau nước mắt, nhảy xuống giường đất đi tới bếp, vừa xắn tay áo lên vừa nói: “Tôi làm việc rất nhanh nhẹn, thế này đi, cô nấu ăn, tôi thổi cơm giúp cô, được không?”
Cố Nguyệt Hoài nhìn người kia, gật đầu đáp: “Được.”
Bạch Mai không phải là cô gái tự tin cho lắm, quanh năm suốt tháng chịu đựng áp bức khiến cô ấy hình thành kiểu tính cách lấy lòng
Rõ ràng cô ấy và cô không thân thiết gì lắm nhưng cứ hễ cô tỏ ra thân thiện một chút thì người kia chỉ hận không thể moi hết tim mình ra đáp trả
Nghe thấy Cố Nguyệt Hoài đồng ý, Bạch Mai thầm thở phào nhẹ nhõm
Cô ấy ngồi xuống cái phản nhỏ, nhặt củi trên đất đút vào trong bếp lò
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bạch Mai ngẩng đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài: “Đúng rồi Nguyệt Hoài, cô nói cô có chuyện muốn hỏi tôi, là chuyện gì thế?”
Nhắc tới đó, bên trong đôi mắt đen láy của Cố Nguyệt Hoài phủ lên một vẻ nghiêm túc: “Là chuyện làm bác sĩ, tôi đã nghĩ rồi, trong số những bác sĩ tôi biết thì cô là người gần gũi nhất, không biết có cần phải chú ý gì trong đó hay không?”
“Bác sĩ?” Bạch Mai hơi sửng sốt, ánh mắt lập tức loé lên chút mất mát
Nhưng mà cảm giác mất mát ấy cũng không duy trì quá lâu, cô ấy thu lại trạng thái mất tự nhiên đó và nói: “Sở dĩ tôi có thể làm y tá là vì bác sĩ của đại đội Phiền Căn chúng tôi.”
Dứt lời, Bạch Mai cũng kể lại toàn bộ chuyện mà mình đã trải qua cho Cố Nguyệt Hoài nghe, để cô coi như một kiểu tham khảo. 
Bác sĩ của đại đội Phiền Căn thật không đơn giản, tuổi ông ấy đã cao, không phải xuất thân từ lớp đào tạo của xã hội mới mà là thật sự có năng lực chuyên môn
Ở thế kỷ trước, ông ấy làm học trò cho thầy thuốc ở trong tiệm thuốc, cũng có thể khám được sơ sơ mấy bệnh ốm đau thông thường. 
Sự đời xoay chuyển, sau xã hội mới ông ấy đã đảm nhận chức bác sĩ của đại đội Phiền Căn. 
Thực ra Bạch Mai là cô nhi được ông ấy phát hiện, nhưng ông ấy sống một mình, cũng không biết chăm sóc con cái nên mới giao Bạch Mai lại cho nhà họ Bạch
Lúc đó vợ chồng nhà họ Bạch vừa mới kết hôn không có con, thấy Bạch Mai đáng yêu nên cũng không từ chối. 
Tuy nói đã giao Bạch Mai cho nhà họ Bạch, nhưng thỉnh thoảng vị bác sĩ này vẫn sẽ chăm sóc cô ấy. 
Thuở bé, vì con cái của nhà họ Bạch nhiều lên nên tình cảnh của Bạch Mai ở nhà họ Bạch lại trở nên vô cùng khó xử, thường chỉ có một củ khoai lang để ăn cho cả một ngày
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vị bác sĩ kia cũng từng tranh chấp với vợ chồng nhà họ Bạch muốn đón Bạch Mai về, đáng tiếc lại không có tác dụng. 
Mặc dù Bạch Mai không phải con ruột nhưng mặt mũi lại xinh đẹp, vợ chồng nhà họ Bạch sao có thể thả cô ấy đi được? 
Vị bác sĩ ấy cảm thấy mình đã hủy hoại cuộc đời của Bạch Mai nên mỗi khi cô ấy đói bụng, ông ấy sẽ dắt cô ấy lên núi hái thuốc nhưng thực chất đã giấu sẵn bánh bao hoặc màn thầu trong gùi, lúc nhỏ Bạch Mai đã sống sót nhờ kiểu tiếp tế như thế này. 
Nói tới đây, giọng của Bạch Mai hơi nghẹn: “Ông nội Tạ là người tốt, cũng dạy tôi rất nhiều thứ.”
Trầm mặc một lúc, Bạch Mai khịt khịt mũi, khôi phục lại giọng điệu bình thường. 
Cô ấy tự giễu: “Đáng tiếc tôi lại không có thiên phú học y, nhiều năm như vậy cũng chỉ học được chút ít
Tiêm thuốc hoặc kê thuốc đau đầu cho bệnh nhân còn được, chứ nếu thật sự khám bệnh cho người ta thì không dám, có thể làm được y tá tôi đã mãn nguyện lắm rồi.” 
Bạch Mai ngừng lại hỏi: “Nói nhiều như vậy vẫn chưa hỏi cô nữa
Nguyệt Hoài, tại sao cô lại muốn làm bác sĩ?”
Giọng điệu của Cố Nguyệt Hoài bình thản, đáp: “Chỉ là hỏi chút thôi, dù sao cũng là một nghề đáng được người khác tôn kính, cho nên tò mò.”
Bạch Mai nhìn cô, hít một hơi thật sâu: “Cô nói đúng, đây đúng thật là một nghề khiến người khác mê tít mắt
Vì nhà họ Tạ có người quen ở bệnh viện huyện nên đề cử tôi tới làm y tá, mặc dù giúp tôi thoát khỏi cuộc sống bán mặt cho đất bán lưng cho trời nhưng cũng mang tới vô vàn rắc rối, cha mẹ tôi kêu tôi đề cử cho em vợ vào bệnh viện làm không chỉ có một lần.”
Cố Nguyệt Hoài híp mắt lại, nhớ lại vẻ mặt khẽ biến đổi vừa nãy của Bạch Mai thì đã biết cô ấy đang nghĩ cái gì. 
Cô ấy đang tưởng cô muốn vịn vào thân phận bạn bè, lợi dụng cô ấy để vào làm việc trong bệnh viện huyện, đâm ra thấy thất vọng
Cố Nguyệt Hoài đang suy nghĩ thì nghe Bạch Mai nói: “Nguyệt Hoài, nếu cô thật sự muốn tiếp xúc với nghề bác sĩ thì tôi có thể đề cử cô vào trong bệnh viện của chúng tôi học tập
Trước hết làm học trò đã, sau khi học vài năm nói không chừng sẽ có cơ hội làm bác sĩ.”
Ánh mắt của cô ấy ngây thơ, lời nói chân thành, rõ ràng lời này là xuất phát từ tận đáy lòng. 
Cố Nguyệt Hoài nhìn người kia như có điều nghĩ ngợi: “Cô không đề cử em vợ của mình tới sao?”
Bạch Mai mỉm cười, trong lời nói lộ ra chút chán ghét: “Sao có thể không đề cử được chứ?”
“Tôi không dám cãi lại lời cha mẹ, lại không chịu được chuyện bọn họ không biết phấn đấu
Tới bệnh viện rồi không chịu học tập kiến thức cơ bản cho đàng hoàng, suốt ngày chỉ giỏi khua môi múa mép nhưng năng lực làm việc lại kém
Kê sai đơn thuốc, làm xảy ra rất nhiều chuyện, suýt tí nữa đã hại tôi mất việc rồi.”
“Nếu không phải nhờ thầy thương xót thì tôi làm gì còn cơ hội tiếp tục làm y tá trong bệnh viện huyện nữa?”
“Thầy tôi chính là con gái của bạn thân của ông nội Tạ, là bác sĩ khoa ngoại của bệnh viện huyện, rất quan tâm tôi.”
Nói tới người thầy này, trong ánh mắt vẫn luôn e dè của Bạch Mai bỗng lóe lên chút ánh sáng. 
“Bác sĩ khoa ngoại?” Cố Nguyệt Hoài chớp chớp mắt, khác nghề cũng như khác núi, kỳ thực cô không mấy hiểu rõ về cái nghề bác sĩ này
Nhưng cũng biết có sự phân biệt giữa khoa nội và khoa ngoại, ấy nhưng điều trị cụ thể như nào thì lại rất mờ mịt. 
Bạch Mai trầm mặc, cũng không buông lời chế giễu, chỉ giải thích: “Bác sĩ khoa ngoại chính là chẩn đoán các bệnh ngoại khoa, là bác sĩ cung cấp trị liệu phẫu thuật cho người bệnh, có thể chỉ định hoặc tiến hành phương án phẫu thuật, thực hiện phẫu thuật.”
Cố Nguyệt Hoài ngẫm nghĩ lại đáp: “Vậy bác sĩ khoa nội thì sao
Trị cái gì?”
“Bác sĩ khoa nội là chẩn đoán các bệnh nội khoa, chủ yếu là bác sĩ cung cấp trị liệu chứ không phẫu thuật, sẽ tiến hành trị liệu bằng vài đơn thuốc, hoặc là trị liệu bằng máy móc cho bệnh nhân
Ví dụ như truyền máu, cầm máu, truyền oxy, vân vân.”
Bạch Mai nói xong thì im lặng nhìn Cố Nguyệt Hoài, cân nhắc mà nói: “Nguyệt Hoài, bác sĩ đúng là công việc ổn định được người ta tôn trọng, nhưng muốn trở thành một bác sĩ rất khó, nhất định phải có kiến thức toàn diện và thâm sâu.”
“Cô cần phải hiểu rõ triệu chứng và biến hóa của các loại bệnh trên người của bệnh nhân, còn phải tổng kết hiệu quả trị liệu của bệnh nhân, tích lũy kinh nghiệm từng chút một
Điều quan trọng nhất chính là, cô không có kiến thức nền tảng thì cần phải học rất rất nhiều năm.”
“Bác sĩ cần phải có kinh nghiệm, kể cả làm học trò cũng không thể không biết chút gì được, vẫn cần phải học thêm.”
Cố Nguyệt Hoài nghe Bạch Mai nói, nghiêm túc gật đầu: “Cảm ơn, tôi biết rồi.”
Những lời nói của Bạch Mai đều là những lời khuyên chân thành, không phải toàn là đả kích
Nếu như cô chỉ ôm lòng nhiệt huyết muốn tiếp xúc với cái nghề này thì chỉ e cảm xúc hăng hái rồi sẽ tụt xuống, nhưng cô không phải thế, bởi cô mang theo phần mềm hack tới. 
Nói thật, năng lực chữa trị của cô quá đỉnh không gì sánh được, thích hợp bồi dưỡng ở khoa nội. 
Bạch Mai thấy Cố Nguyệt Hoài không hề từ bỏ suy nghĩ bèn lắc đầu cười khổ, nghé con mới sinh không sợ cọp. 
Cô ấy nói: “Trước hết tôi cứ đề cử cô vào làm học trò trong bệnh viện đã, cô tiếp xúc một chút rồi cũng sẽ thay đổi suy nghĩ thôi.”
Cố Nguyệt Hoài cắt rau xong xuôi, nhấc mắt nhìn người kia, bờ môi đỏ mọng nhoẻn lên mỉm cười một cái: “Cô đã trải qua nỗi khổ giới thiệu người vào bệnh viện rồi, không sợ tôi hại cô mất việc sao?” 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.