Hàng mi dài của Cố Nguyệt Hoài chớp nhẹ, cũng không hoảng loạn gì, nhấc chân đi tới bên cạnh Yến Thiếu Ngu: “Sao anh còn chưa ngủ?”
Yến Thiếu Ngu ngước lên nhìn cô, bờ môi mỏng cong nhẹ, thật thà nói: “Không ngủ được.”
“Này, anh cầm cái này đi.” Cố Nguyệt Hoài hết sức hào phóng đưa nhân sâm trong tay cho anh “Đây là cái gì?” Yến Thiếu Ngu khẽ nhướng mày, mở giấy báo ra thấy đồ bên trong thì hơi sững sờ Cố Nguyệt Hoài cong mắt, nửa thật nửa đùa nói: “Dạo trước vừa đào được trên núi, cứ vùi trong sân sau mãi, người ta nói ở nhà thế nào cũng được nhưng ra đường phải rủng rỉnh, anh sắp phải đi xa nên cho anh mang theo đấy, ừm.. Coi như là sính lễ đi.”
“Sính lễ?” Yến Thiếu Ngu khá kinh ngạc, đến khi hiểu ra rồi thì ánh mắt ngập tràn niềm vui Cố Nguyệt Hoài nghiêm túc vỗ vai anh: “Phải đấy, anh yên tâm, em sẽ đối xử thật tốt với anh.”
Yến Thiếu Ngu rũ mắt nhìn hai củ nhân sâm trong tay, anh không phải kẻ quê mùa không hiểu biết, củ nhân sâm hoàn chỉnh lại được giữ gìn tốt thế này có giá trị rất cao, nếu đưa cho cửa hàng ký gửi, sẽ được không ít tiền Lúc Yến Thiếu Ngu định lên tiếng thì Cố Nguyệt Hoài không vui nói: “Anh không cần hả Muốn từ chối sính lễ của em?”
Yến Thiếu Ngu hơi khựng lại, sắp xếp lại từ ngữ: “Anh nhận sính lễ, nhưng em giữ tài sản được không?”
Cố Nguyệt Hoài liếc anh một cái, lấy ghế đẩu ở bên cạnh anh sang để ngồi, thờ ơ nói: “Không được, anh cầm lấy đi, nhân sâm bồi bổ khí huyết, là đồ tốt, anh mang theo em cũng có thể yên tâm hơn, nếu anh không mang theo thì đừng đi nữa.”
Yến Thiếu Ngu còn định nói gì đó nhưng nghĩ tới sự cố chấp của Cố Nguyệt Hoài thì chợt mỉm cười, im lặng bỏ nhân sâm vào túi áo Anh rũ mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài, giọng nói rất nhỏ nhẹ: “Anh sẽ bảo vệ bản thân thật tốt, đừng lo.”
Cố Nguyệt Hoài nghĩ đến việc ngày mai phải xa nhau, tâm trạng không khỏi buồn bã, cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu Cảm xúc ưu sầu chia ly cứ quanh quẩn bên hai người, ngay cả bầu không khí cũng đi xuống trông thấy Yến Thiếu Ngu nhìn chăm chú vào Cố Nguyệt Hoài bằng đôi mắt hoa đào hẹp dài xinh đẹp của mình, thấy cô không vui bèn mím nhẹ môi, đưa tay sang bao bọc bàn tay cô vào lòng bàn tay mình, giọng nói mát lạnh mang theo sự dịu dàng như gió xuân: “Anh sẽ viết thư cho em.”
Nghe vậy, cô ngước lên nhìn anh, cố nén lại vị đắng chát trong cổ họng, nói nhỏ: “Vâng.”
Yến Thiếu Ngu vừa nắm tay cô vừa ngắm nhìn sơn thôn bị tuyết trắng che phủ, giọng hơi trầm: “Không biết tại sao, rõ ràng chúng ta chỉ mới biết nhau không lâu nhưng anh cứ có cảm giác rất thân quen, tựa như vốn dĩ nên là thế này.”
Cố Nguyệt Hoài sững sờ một chốc, rồi lập tức bật cười Đúng đó, vốn đã là như thế này, đời trước có quá nhiều quá nhiều người và sự việc bắt ngang họ, có duyên không phận, cuối cùng đời này mọi thứ đều thuận lợi, về với nhau cũng trở thành chuyện tất nhiên Cố Nguyệt Hoài hắng giọng, vô cùng trịnh trọng nói: “Đồng chí Yến, nhớ làm báo cáo kết hôn sớm chút.”
Cô giục anh kết hôn mà chẳng hề đỏ mặt, niềm vui trong mắt Yến Thiếu Ngu càng thêm đong đầy, đáp lại: “Được Anh sẽ rước em về nhanh nhất có thể.”
Cố Nguyệt Hoài thấy anh vui vẻ, nét mặt cũng thả lỏng, dù thời gian gặp nhau ngắn ngủi, lại sắp phải chia xa, nhưng con người sống trên đời có rất nhiều thứ cần phải làm, không thể chỉ biết mỗi tình yêu đôi lứa Yến Thiếu Ngu có trách nhiệm của Yến Thiếu Ngu, cô cũng có việc cô muốn làm, chỉ cần hai người đồng lòng thì có thể vượt qua mọi chông gai Rồi sẽ có một mai, họ có thể sống tháng ngày bình yên như những cặp vợ chồng bình thường khác .. Lúc trời vừa hửng sáng, Cố Nguyệt Hoài đã rời khỏi đại đội sản xuất Đại Lao Tử với Yến Thiếu Ngu Anh không chào tạm biệt Yến Thiếu Ương và Yến Thiếu Ly mà chỉ lặng lẽ rời đi Nhà ga huyện Thanh An Nơi Yến Thiếu Ngu phải đến là tỉnh H, lộ trình xa xôi, giữa đường còn phải đổi tàu, phải mất tận mấy ngày mới tới nơi Lời nên nói đêm qua cũng đã nói hết rồi, Cố Nguyệt Hoài đứng ở nhà ga đưa mắt tiễn Yến Thiếu Ngu lên xe lửa, nhìn bóng hình cao lớn của anh biến mất trong biển người, vẫn không thể kìm lòng, đôi mắt đen láy long lanh ánh nước Cô rũ mắt, khẽ thở hắt ra một hơi, cố gắng kiềm lại không cho nước mắt rơi [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Lần chia xa này, cũng không biết chừng nào mới gặp lại Lúc này, bỗng dưng cô thấy trước mắt có một cái bóng đen phả xuống, ngơ ra một chốc, còn chưa hiểu chuyện gì thì đã được một đôi tay mạnh mẽ ghì vào lòng, lực tay rất lớn, hơi thở mát lạnh quen thuộc khiến cô càng thêm nghẹn ngào “Chờ anh.” Yến Thiếu Ngu khẽ híp mắt nhìn cô một lát rồi thốt ra hai chữ, sau đó xách hành lý lên xe lửa Lần này, anh không ngoảnh đầu lại nữa Cố Nguyệt Hoài kìm nén nước mắt trong mắt, khóe môi khẽ cong, đôi mắt mèo cũng cong thành hình trăng khuyết Yến Thiếu Ngu, em sẽ nhớ anh, cũng sẽ chờ anh .. Xe lửa đi xa, Cố Nguyệt Hoài hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc, chuẩn bị chào đón cuộc sống mới sau khi Yến Thiếu Ngu rời đi Lúc cô về đến đơn vị [Nhật báo Quần Chúng] của công xã, phố phường đã trở nên nhộn nhịp Hiện tại, nhóm thanh niên trí thức của đại đội sản xuất Đại Lao Tử ở nhờ tại nhà các xã viên, cô và Bùi Dịch đã không thể tiếp tục cuộc sống tiếp xúc gần với thanh niên trí thức được nữa, thà lãng phí thời gian ở lại đại đội, chi bằng về đơn vị làm việc [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cố Nguyệt Hoài quay trở lại đơn vị làm khiến không ít người chú ý, đứng mũi chịu sào chính là tổ biên tập số ba Cô mới rời đơn vị hơn một tháng thôi, mọi người cũng coi như mới thân nhau cái đã chia xa, giờ cô lại quay về, bầu không khí của tổ biên tập số ba xuất hiện sự thay đổi rất lớn, nhưng dù người ta có nghĩ thế nào thì ngoài mặt vẫn rất hoan nghênh Người vui nhất trong đó không ai khác ngoài Vạn Thanh Lam và Hoàng Bân Bân, họ cũng được coi là tiểu đội đồng tâm hiệp lực của tổ biên tập số ba Vạn Thanh Lam lắc lư tóc đuôi ngựa của mình: “Vốn dĩ tôi còn đang nghĩ xem khi nào cô mới có thể quay về, giờ thì tốt rồi.”
Hoàng Bân Bân nháy mắt nói: “Nguyệt Hoài, thế nào Nhóm thanh niên trí thức đến từ Thủ đô kia dễ nói chuyện không?”
Cố Nguyệt Hoài cười cười, không trả lời thẳng câu hỏi này mà dọn dẹp lại giấy vẽ và tài liệu rải rác trên bàn, hỏi: “Dạo này đơn vị có tin lớn gì không [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Lúc vừa đến tôi thấy ai cũng vội vàng, có vẻ bận lắm.”
Hoàng Bân Bân khá ngạc nhiên: “Cô không biết à?”
Anh ta vừa hỏi xong lại nhớ ra khoảng thời gian qua Cố Nguyệt Hoài luôn không đến làm, ở dưới quê cũng chẳng có nơi để cập nhật tin tức, bèn phấn khích cả người, lén la lén lút nói: “Là tin lớn từ đại đội Liễu Chi!”
Nghe vậy, Cố Nguyệt Hoài khẽ nhướng mày, tin của đại đội Liễu Chi thì cô biết “Bí thư của đại đội Liễu Chi chết bất thình lình, sau đó lại có người đến đồn cảnh sát tố cáo nói nghi ngờ đại đội Liễu Chi có liên quan đến buôn bán người và nhiều vụ án mạng, giờ kết hợp với [Nhật báo Quần Chúng] của chúng ta bắt đầu phỏng vấn viết bài.”
Hoàng Bân Bân nói với giọng điệu khoa trương xong thì chờ thấy biểu cảm bị sốc của Cố Nguyệt Hoài Chỉ là, anh ta chờ rất lâu, mặt cũng đơ cứng luôn mà Cố Nguyệt Hoài chỉ chậm rãi “à” một tiếng Vạn Thanh Lam đắc ý liếc nhìn Hoàng Bân Bân, cũng thấy may mắn và vinh hạnh nói: “Úi chà, cho anh khoe khoang nhé, anh tưởng Nguyệt Hoài là người bình thường à Anh nói chuyện bẩn thỉu của đại đội Liễu Chi cho cô ấy làm gì Dù sao cũng chẳng phải do tổ ba quản lý.”