Từ khi chân tay Cố Duệ Hoài không còn linh hoạt thì rất để ý đến ánh mắt của người khác Cậu ta nhận thấy có người nhìn mình thì phản ứng đầu tiên chính là thu chân bị thương lại, rồi mới lạnh lùng quay đầu nhìn qua, nhưng khi thấy Cố Nguyệt Hoài thì ánh mắt đề phòng chợt sững lại Cậu ta hoàn toàn không ngờ sẽ gặp lại Cố Nguyệt Hoài ở nhà họ Tần Trong ký ức của cậu ta, khuôn mặt của cô em gái này đã rất mơ hồ Cô của hiện tại và cô bé mập mạp đáng ghét trong ký ức dường như đã là hai người khác nhau, đã không còn chút bóng dáng nào của quá khứ nữa Cô gầy hơn, đường nét khuôn mặt mềm mại, tôn lên ngũ quan ưu tú Không hề nghi ngờ khi nói bây giờ cô rất đẹp, tinh tế nổi bật Dù cho có mặc quần áo bình thường, đứng trong phòng khách khiêm tốn nhưng không kém phần sang trọng này cũng không hề thấy lạc lõng Khi không còn gặp mặt, cậu ta ít khi nào nhớ đến cô em gái luôn đối nghịch với mình, nhưng đến hôm nay bất ngờ gặp lại, mọi chuyện từng xảy ra trong quá khứ đột nhiên trở nên rõ ràng, từng khung cảnh như đang hiện lên trước mắt [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cô ngăn cản cậu ta qua lại với Điền Tĩnh, phải chăng là đã nhìn ra ý đồ xấu của Điền Tĩnh từ lâu rồi Người phụ nữ đã đá cậu ta ra sau khi cậu ta hết giá trị lợi dụng Mỗi khi nhớ lại, cậu ta đều cảm thấy mình thật ngu ngốc, vì cô ta mà suýt nữa đã giết em gái mình [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Rồi bị đuổi ra khỏi nhà, trở thành kẻ không nơi nương tựa Lúc đó chân của cậu ta đã gần như phế rồi, sinh ra ý nghĩ tự bỏ mặc mình, nhưng lại không dám đi chết thật Cậu ta rất muốn quay lại quá khứ, dù trong lòng có hâm mộ hay ganh tị Cố Nguyệt Hoài được cưng chiều, nhưng anh cả và thằng ba cũng thật lòng đối xử tốt với cậu ta Còn có Cố Nguyệt Hoài, sau khi cô cải tà quy chính, đã không ít lần muốn cải thiện mối quan hệ với cậu ta Thậm chí, khi cậu ta vì muốn bù đắp cho Điền Tĩnh mà lên núi bị sói cắn gãy chân, cũng là cô đã lập tức đưa cậu ta đến bệnh viện Rõ ràng là ký ức rất xa vời rồi, nhưng cậu ta lại nhớ rõ mồn một, nhớ lại ánh mắt quan tâm của Cố Nguyệt Hoài trên đường đến bệnh viện hôm đó Trong khoảnh khắc đó, cậu ta cảm thấy mình thật không ra gì, vậy mà luôn ganh tị với em gái mình Nhưng, sự áy này này khi đối diện với lời ngọt ngào dịu dàng của Điền Tĩnh lại trở nên không đáng kể Những cảnh tượng xưa cũ tái hiện trong đầu, môi Cố Duệ Hoài tái nhợt, lòng bàn tay nắm chặt khung cửa sổ, môi cậu ta mấp máy, dường như muốn chào hỏi Cố Nguyệt Hoài Nhưng nay gặp lại, cậu ta cảm thấy trong lòng đầy sự áy náy, xấu hổ, không dám nói gì Cảm giác này có lẽ chính là cảm giác khi cậu ta từng vì nó mà đánh đổi tất cả, thậm chí cắt đứt quan hệ với người thân Thứ mà cậu ta tự cho là bảo vật quý giá, nhưng quay đầu nhìn lại, lại là một đống thịt thối rữa vô giá trị Con người là thế, những gì họ cho là bảo vật, cũng muốn được người khác công nhận Nhưng một ngày nào đó, họ phát hiện mình đã đặt cược sai, bảo vật thành thịt thối, nỗi hối hận đó thật khó tả Cậu ta sai rồi, người đúng vẫn luôn là Cố Nguyệt Hoài Giờ đối diện với người từng muốn kéo cậu ta ra khỏi con đường sai lầm, cậu ta thật sự hoảng loạn, hổ thẹn không yên Môi mấp máy hồi lâu mà không phát ra tiếng nào, bối rối đứng yên tại chỗ Cậu ta không mở miệng, nhưng không có nghĩa là người khác sẽ không mở miệng “Ồ, hôm nay có gió nào thổi tới vậy Thổi cả người nhà quê như cô đến đây?” Tần Hoa Hảo khoanh tay trước ngực, nhìn Cố Nguyệt Hoài với vẻ đầy địch ý Đối với người rõ ràng sinh ra ở quê nhưng lúc nào cũng mang cái bộ dạng kiêu ngạo này, cô ta không có chút thiện cảm nào Nghe vậy, Cố Nguyệt Hoài còn chưa mở miệng, Lâm Cẩm Thư theo sau xuống đã tức giận, tay vịn lan can cầu thang, lớn tiếng quát: “Tần Hoa Hảo Con nói gì thế Mau xin lỗi chị con!”
Tần Hoa Hảo đỏ mặt, nhìn quanh mọi người, lập tức phản bác: “Cô ta không phải chị con!”
Cô ta vốn không thích nghe lời Lâm Cẩm Thư, cả ngày nói đông nói tây, quản cái này cái kia, chị gái Người phụ nữ quê mùa này dựa vào đâu mà làm chị cô ta Có một người chị như vậy, cô ta đi ra ngoài gặp người cũng thấy xấu hổ “Con!” Lâm Cẩm Thư tức đến ngửa ra sau, suýt nữa không vịn được lan can “Cẩm Thư!” Tần Vạn Giang theo sau bà ta thấy vậy, vội xuống hai bậc thang đỡ lấy Lâm Cẩm Thư, để bà ta dựa vào vai mình, vẻ mặt đầy lo lắng: “Cẩm Thư, em sao rồi?”
Tần Hoa Hảo thấy Tần Vạn Giang, sắc mặt thay đổi, nép sau lưng bà cụ Tần Cô ta kéo nhẹ vạt áo của bà cụ Tần, nhỏ giọng cầu xin: “Bà nội cứu con.”
Bà cụ Tần vốn đang ngồi ở bàn ăn cắt tỉa cành hoa, nghe vậy không khỏi cười, vỗ tay cô ta nói: “Có chuyện gì Đừng sợ, mẹ con không yếu ớt đến mức bị con nói hai câu là ngất đâu?”
Nói xong, bà cụ lạnh lùng nhìn về phía cầu thang: “Được rồi, ồn ào gì thế Xuống ăn cơm đi.”
Lần này Tần Vạn Giang lại không dễ nói chuyện như vậy, ông ta cau mày, nghiêm giọng nói: “Mẹ, mẹ chiều Hoa Hảo quá rồi, hôm nay nó dám cãi Cẩm Thư, ngày mai sẽ dám đánh người đấy!”
Bà cụ Tần nhìn ông ta một cách khó chịu: “Sao Con còn muốn giúp vợ đánh con gái à?”
“Mẹ!” Tần Vạn Giang đau đầu nhìn bà cụ Tần ngang ngược Cố Nguyệt Hoài lạnh lùng quan sát, không xen vào, cũng không có ý định xoa dịu mâu thuẫn giữa họ, dù sao đời trước cô cũng đã thấy cảnh tượng như thế này không ít lần, cô đi thẳng xuống lầu, mở cửa định rời đi Lâm Cẩm Thư vịn trán, chạy hai bước tới kéo lấy cánh tay cô: “Bé con, đừng đi.”
Cố Nguyệt Hoài không quay đầu lại, chỉ giật tay ra, nhạt nhẽo nói: “Hôm nay làm phiền rồi.”
Lúc này, Tần Nguyệt Viên lại bước nhanh tới, nắm lấy cổ tay của Cố Nguyệt Hoài, nhìn cô từ đầu đến chân với vẻ thích thú: “Chị à Đừng đi, ở lại cùng ăn cơm đi, hôm nay là sinh nhật mẹ chúng ta mà.”
Anh ta và Tần Hoa Hảo là cặp song sinh long phượng, trông rất giống nhau, nên khuôn mặt có chút nét nữ tính Cố Nguyệt Hoài liếc nhìn cổ tay bị Tần Nguyệt Viên nắm lấy Cô cười lạnh một tiếng, không chút khách sáo mà hất tay ra Cô nhún vai, lau cổ tay mình, giọng rất lạnh lùng: “Đúng như Tần Hoa Hảo nói, tôi không phải chị của cậu, càng không có em gái, tôi chỉ có hai anh trai Cẩn thận lời nói của mình, đừng có nhận thân thích bừa bãi.”
Nói xong, cô liền đi thẳng ra khỏi khu “nhà giàu” của công xã Hoàng Oanh “Hai anh trai”, ba từ ngắn gọn này lọt vào tai Cố Duệ Hoài, như một cái kim nhỏ cắm vào tim, vừa đau vừa khó chịu Cảm giác này khác với lúc bị Điền Tĩnh đá không thương tiếc, nhưng cũng khó chịu không kém gì Tần Nguyệt Viên thì bĩu môi, dựa vào cửa nhìn theo bóng dáng mảnh mai rời đi, ánh mắt lóe lên nụ cười xấu xa: “Yo, chị gái này nóng tính quá, mẹ, mẹ nói xem giờ phải làm sao?”
Lâm Cẩm Thư mím môi, toàn thân run rẩy, trông cực kỳ khó chịu Tần Nguyệt Viên nhìn vẻ đau khổ của mẹ ruột mình mà trên mặt không có chút đau lòng nào, thậm chí còn khinh bỉ: “Mẹ, không phải con nói chứ, mẹ yếu quá rồi, bình thường nên tập thể dục nhiều hơn [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Mẹ nhìn bà nội này, ngày nào cũng đi dạo, cơ thể khỏe mạnh Sao mẹ còn trẻ mà sức khỏe còn không bằng người già vậy?”
“Chậc, qua sinh nhật hôm nay, lại già thêm một tuổi rồi.”
Tần Nguyệt Viên nói xong thì cười hì hì làm mặt xấu với Tần Vạn Giang rồi chạy biến lên lầu như một làn khói.