Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 307: Thằng cặn bã ba hoa





Lâm Cẩm Thư nhắm mắt lại, nở một nụ cười mỉa mai
Tần Vạn Giang giận điên lên, đôi tay đang dìu Lâm Cẩm Thư trở nên cứng đờ, ông ta lớn tiếng nói: “Thằng bất hiếu
Bà Vương, nhốt Tần Nguyệt Viên vào phòng, hôm nay không cho nó ra ngoài, cũng không được đưa cơm cho nó!”
Bà Vương hơi khó xử nhìn sang bà cụ Tần, bà không muốn xen vào chuyện của chủ nhà, nhưng dù sao nhà này cũng họ Tần, người làm chủ là Tần Vạn Giang, bà không dám cãi lại nên vội vàng đi lên lầu
Bà cụ Tần cũng không đồng ý, bật dậy khỏi ghế vang lên tiếng chói tai
Bà cụ hổ thẹn, nói chuyện cũng khó nghe: “Tần Vạn Giang, con có ý gì đây
Con muốn để cháu trai mẹ đói chết à?” Bà cụ nói xong liền quay đầu chĩa mũi dùi vào Lâm Cẩm Thư: “Cả cô nữa, đứng mà còn đứng không vững, chẳng lẽ Nguyệt Viên nói không phải sự thật sao
Đó là con ruột của cô, cô giận gì nó
Đón sinh nhật mà cũng không yên nữa!”
Tần Hoa Hảo đứng phía sau bà cụ Tần, che miệng cười trộm
Mà hai anh em Tần Mục và Tần Dung vẫn luôn im lặng không lên tiếng nhìn nhau, trong ánh mắt đều toát vẻ hơi bất đắc dĩ
Từ trước đến nay những ngày tháng ở nhà họ Tần đều gà bay chó sủa như thế này, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ thấy Lâm Cẩm Thư bị sỉ nhục mà khó chịu như vậy, đương nhiên cũng có khả năng bà ta khó chịu không phải vì Tần Nguyệt Viên mà là vì cô gái vừa mới rời khỏi kia chăng
Cố Duệ Hoài nhìn bóng lưng của Lâm Cẩm Thư với ánh mắt chết lặng, cậu ta bước đến cạnh cửa, cất giọng khàn khàn: “Buổi chiều tôi còn phải đi làm nên không ăn cơm đâu, mọi người ăn đi, tôi đi trước.”
Mi mắt Lâm Cẩm Thư run rẩy, bà ta mím môi nhìn Cố Duệ Hoài
Trước khi bước ra khỏi cửa, Cố Duệ Hoài nhớ ra điều gì đó, do dự quay đầu nói với Lâm Cẩm Thư: “Chúc bà sinh nhật vui vẻ.”
Nói xong, cậu ta rời đi không chút lưu luyến
Lâm Cẩm Thư nhìn cánh cửa đóng chặt, bên tai văng vẳng tiếng lải nhải của bà cụ Tần, trong cổ họng giống như nuốt phải một quả đắng
Cho dù trước đây bà ta đã từng khổ sở nhưng lại cảm thấy bản thân không hề chọn sai, xong bà ta chưa bao giờ đánh mất sự mạnh mẽ như lúc này
*
Sau khi Cố Nguyệt Hoài rời đi cô liền trở về đơn vị làm việc, chuyện của Yến Thiếu Ngu ít nhiều khiến tâm trạng của cô trở nên nặng trĩu
Không phải là cô sợ mà là cô lo rằng anh đi bộ đội nhỡ đâu bị người khác nhắm vào, gặp phải nguy hiểm
Cô nhớ đời trước cô đã từng nhìn thấy rất nhiều vết thương, thậm chí là vết đạn chí mạng nơi tim
Cố Nguyệt Hoài chỉ cảm thấy cảm xúc càng ngày càng rối bời
Vạn Thanh Lam vừa thấy cô trở về liền cười nói: “Nguyệt Hoài, sao nhanh thế mà cô đã trở về rồi?”
Cô ấy cũng có ý định muốn hỏi về chuyện của Lâm Cẩm Thư, nhưng thấy cảm xúc của Nguyệt Hoài đang tệ nên cũng nén sự tò mò không mở lời
Đôi môi Cố Nguyệt Hoài mím chặt, cả buổi chiều cứ im lặng ngồi ở chỗ làm việc mà vẽ tranh
Vừa tới giờ tan tầm, Vạn Thanh Lam liền mệt mỏi duỗi eo nói: “Nguyệt Hoài, tan làm thôi!”
Cố Nguyệt Hoài ừ một tiếng, dọn dẹp đồ đạc xong xuôi bèn bước nhanh ra khỏi đơn vị
Vốn dĩ Vạn Thanh Lam còn định nói gì đó, vừa quay đầu sang đã thấy người ta đi mất rồi
Cô ấy hơi mù mờ chớp mắt, nghi ngờ nói: “Hôm nay Nguyệt Hoài lạ lắm, rốt cuộc mẹ cô ấy đã nói gì với cô ấy vậy nhỉ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sao trông hơi hoảng loạn thế nhỉ?”
Hoàng Bân Bân nhìn cô ấy, ho nhẹ nói: “Đừng có nghĩ nhiều nữa, Nguyệt Hoài có thể giải quyết được mà, đi thôi, cùng tan làm nha?”
Vạn Thanh Lam bĩu môi, gật đầu tỏ vẻ sao cũng được
Bên kia, sau khi Cố Nguyệt Hoài rời khỏi đơn vị liền đi vào huyện, chuẩn bị tìm Bạch Mai
Việc cấp bách bây giờ là mau chóng học một vài kiến thức về lý luận, tối thiểu lúc dùng đến sẽ không khiến người khác nghi ngờ
Cô học càng nhanh thì sẽ có thể gặp Yến Thiếu Ngu sớm hơn, có anh bên cạnh, cho dù là vết thương trí mạng cô cũng không sợ
Lúc Cố Nguyệt Hoại đến bệnh viện huyện thì nơi đó vẫn đang đèn đuốc sáng trưng, không có dấu hiệu sẽ tan làm
Lúc cô bước vào bệnh viện, nhìn thấy Hoàng Thịnh nghiêng ngả ở bàn y tá cười nói hi hi ha ha với cô y tá bèn nhíu mày
Người này đúng là âm hồn bất tán mà, lẽ nào những lời cha mẹ Bạch Mai nói về cô ấy là sự thật, cô ấy hẹn hò với Hoàng Thịnh rồi sao
Lúc này, Hoàng Thịnh cũng nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài
Vẻ tươi cười trên khuôn mặt anh ta sững lại, dáo dác nhìn xung quanh, thấy Yến Thiếu Ngu không ở đây bèn nhếch miệng cười
Hoàng Thịnh cà lơ phất phơ đi về phía Cố Nguyệt Hoài, nhìn cô từ trên xuống dưới với ánh mắt cực kì ghê tởm
Qua một lúc lâu, anh ta mới mân mê môi bằng ngón cái, giả vờ hỏi: “Ô kìa, biên tập Cố, đau đầu à
Sao lại chạy xa như thế để khám bệnh vậy?”
Cố Nguyệt Hoài hoàn toàn lười hàn huyên với anh ta, bây giờ cũng không thèm nể mặt nữa
Cô lạnh lùng liếc Hoàng Thịnh, trực tiếp đi đến bàn y tá: “Thưa đồng chí, hẳn là đồng chí Bạch Mai chưa tan làm nhỉ?”
Y ta gật đầu, cảm thấy hơi giật mình: “Cô cũng đến tìm Bạch Mai à
Nửa tiếng nữa bệnh viện chúng tôi mới tan làm, tạm thời cô có thể đợi ở đây, đồng chí nam kia cũng đến tìm Bạch Mai đấy.”
Cố Nguyệt Hoài hơi mím môi, gật đầu rồi đi sang một bên để đợi
Hai người ở bàn y tá đưa mắt nhìn nhau một lúc, thấy hai người không để ý đến họ thì mới thì thầm vào tai nhau
“Gần đây có nhiều người đến tìm Bạch Mai ghê, người kia thật sự là người yêu của cô ấy à?”
“Ai mà biết được
Bạch Mai rất xinh đẹp, có rất nhiều người trong bệnh viện chúng ta muốn hẹn hò với cô ấy.”
“Ây dà, hâm mộ ghê, có chủ nhiệm khoa ngoại là thầy, còn được nhiều người mến mộ nữa.”
“Xùy, có gì đáng hâm mộ đâu
Cô quên chuyện cha mẹ của Bạch Mai đến làm ầm ở bệnh viện rồi à
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Em trai em gái của cô ấy gây ra chuyện, cuối cùng phải để Bạch Mai chịu trách nhiệm thay, chuyện này phải nói sao nhỉ
Có cha mẹ bất công như vậy, sao mà cô ấy sống yên lành được?”
“...”
Hai người cho rằng mình nói rất nhỏ, nhưng sảnh bệnh viện trống trải ít bệnh nhân qua lại, thế nên Cố Nguyệt Hoài và Hoàng Thịnh đã nghe thấy hết tất cả
Vẻ mặt hai người không giống nhau, một người bình tĩnh lạnh nhạt, một người đắc ý hả hê
Anh ta không sợ mất mặt, lập tức bước qua, nhoài người lên bàn y tá chậm rãi nói: “Bạch Mai là bạn gái của tôi, chuyện này là chuyện công khai, cha mẹ cô ấy đồng ý cả rồi
Ha ha, sau này tôi sẽ thường xuyên đưa đón cô ấy.”
Trông Hoàng Thịnh không xấu lắm, ăn mặc cũng sang trọng, lại khéo miệng nên thoáng cái đã khiến cô y tá ngưỡng mộ không thôi
“Đồng chí, nghe khẩu âm thì anh không phải người của huyện Thanh An chúng tôi nhỉ?”
Hoàng Thịnh cong khóe môi, trùng hợp quá đi mất, đây là chủ đề mà anh ta muốn trò chuyện nhất đấy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Anh ta vén tóc trên trán, cười nói: “Người Bắc Kinh.”
Mấy chữ Hoàng Thịnh nói rất được hưởng ứng, trong nháy mắt hai cô y tá chưa trải đời bất ngờ thốt lên: “Bắc Kinh
Nơi đó là Thủ đô đó
Anh thật sự là người Bắc Kinh à
Vậy sau này anh sẽ đưa Bạch Mai về cùng sao?”
Nghe thế, sắc mặt của Hoàng Thịnh cứng đờ, sau một thoáng anh ta dõng dạc nói: “Đương nhiên rồi, tôi đối xử rất tốt với bạn gái, nếu đã ở bên cạnh nhau rồi thì cũng phải đưa về nhà ra mắt cha mẹ chứ, sau này cô ấy sẽ sống ở Bắc Kinh với tôi.”
Cố Nguyệt Hoài ngoảnh mặt làm thinh, nghe những lời khoác lác của Hoàng Thịnh khiến cô không khỏi cảm thấy chán ghét
Anh ta ở đây tùy tiện ba hoa, không thèm để ý những lời này sẽ tạo ra ảnh hưởng gì đến thanh danh của Bạch Mai
Hoàng Thịnh sẽ cưới Bạch Mai sao
Chắc chắn là không, anh ta càng sẽ không đưa Bạch Mai về đại viện Thủ đô, trong mắt của anh ta, đưa một cô gái từ nông thôn về chỉ khiến những người bạn cũ cười nhạo anh ta “không kén chọn” thôi. 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.