Tính tính của Hoàng Thịnh ra sao, đời trước cô đã biết rất rõ ràng Những lời anh ta nói nghe dõng dạc như vậy, nhưng tới lúc đó anh ta lại ung dung phủi mông rời đi, để lại Bạch Mai phải đối mặt với sự thờ ơ, châm biếm Hai cô y tá bây giờ hâm mộ cô ấy bao nhiêu thì sau này lại xem thường cô ấy bấy nhiêu Lúc đó, cho dù Bạch Mai có giỏi giang đến đâu đi nữa, trong mắt người khác cô ấy vẫn là một người phụ nữ bị bạn trai Bắc Kinh chơi chán chê rồi vứt bỏ Người đời sẽ không quan tâm sự thật ra sao cả, họ chỉ quan tâm đến kết quả Đây cũng là lý do vì sao nhà họ Yến từng tiếng tăm lừng lẫy như vậy, một khi lụn bại thì bị người ta chỉ trích tấn công Bọn họ không muốn thấy người khác yên ổn, khuôn mặt đã từng hèn mọn cũng không muốn để người khác biết, chỉ khi tầng tầng lớp lớp giẫm đạp mà đi mới có thể toát ra vẻ cao quý của họ một cách rõ ràng “Tốt quá.” Ánh mắt cô y tá vô cùng hâm mộ Anh ta tươi cười đắc ý, còn tiện thể nhìn sang Cố Nguyệt Hoài, ý nghĩ thể hiện trong ánh mắt vô cùng rõ ràng: Đã nhìn thấy chưa Tôi đây chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, có bao nhiêu là đàn bà bổ nhào vào Dựa vào tính tình của Hoàng Thịnh, đợi lâu như vậy lẽ ra phải thấy phiền rồi Nhưng sau khi tán gẫu trên trời dưới đất với cô y tá, anh ta không gắt gỏng rời đi trước nữa Anh ta toàn nói khoác lác rằng mình giỏi giang như thế nào khi ở Thủ đô Cố Nguyệt Hoài đi xa ra một chút, sợ không khống chế được bàn tay đang chộn rộn của mình Cô mà đánh Hoàng Thịnh ở đây thì sẽ phải đến cục cảnh sát một chuyến, thôi thì một điều nhịn chín điều lành Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Bạch Mai cũng đeo túi bước xuống lầu Cô ấy đã thay sang quần áo thường ngày, không chớp mắt mà bước ra ngoài, Hoàng Thịnh vừa thấy cô ấy ánh mắt liền sáng bừng Anh ta vẫy tay với Bạch Mai, chạy sang chỗ cô ấy: “Đồng chí Bạch Mai!”
Nghe thấy giọng của anh ta, Bạch Mai vô thức sợ run cả người, khi ngẩng mặt lên, sắc mặt của cô như chuột thấy mèo, đôi môi hơi trắng bệch: “Đồng.. đồng chí Hoàng, sao anh lại ở đây?”
Hoàng Thịnh đành xem như không thấy sự sợ hãi của Bạch Mai, anh ta cười ha hả: “Tôi cố ý đến đây để đón cô tan làm đấy, hôm nay cha mẹ cô gọi tôi sang để cùng ăn cơm, đi thôi.”
Bạch Mai hơi không tình nguyện, chầm chậm nói: “Hôm, hôm nay tôi còn có việc, có thể.. không.. không đi.. được không?”
Cô ấy vừa mới nói xong đã nghe thấy tiếng bước chân vang lên, một bóng dáng bước đến đẩy Hoàng Thịnh sang một bên [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Bạch Mai hơi bất ngờ, quay đầu đã thấy khuôn mặt đẹp đẽ, xinh xắn nhưng lại vô cùng lạnh nhạt của Cố Nguyệt Hoài Nhưng đối với cô ấy, dường như lại khiến cô ấy yên tâm hơn bất kỳ điều gì Cô ấy nở nụ cười, khoác lấy cánh tay của Cố Nguyệt Hoài: “Nguyệt Hoài, sao cô lại đến đây?”
“Tìm cô để lấy sách.”
Bạch Mai vui vẻ, cười nói: “Sẵn lòng giúp đỡ!”
Cố Nguyệt Hoài khẽ ừ một tiếng, dắt Bạch Mai ra ngoài: “Đi thôi.”
Bạch Mai gật đầu, không để ý đến Hoàng Thịnh mà đi theo sau Cố Nguyệt Hoài Hoàng Thịnh không đuổi theo, anh ta nhìn hai người bằng ánh mắt âm u Bỗng dưng, không biết anh ta nghĩ đến chuyện gì mà lại nở nụ cười Thế nhưng nụ cười này trông hơi lạnh lẽo, khiến người khác tự nhiên rét run *
Đại đội sản xuất Đại Lao Tử và đại đội Phiền Căn nằm liền nhau nên tất nhiên hai người về nhà cùng nhau Bạch Mai nói một cách biết ơn: “Nguyệt Hoài, may mà cô đến, nếu không tôi cũng chẳng biết phải ứng phó Hoàng Thịnh như thế nào nữa.”
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu: “Trùng hợp thôi, nhưng mà Hoàng Thịnh không phải là kẻ dễ đối phó, hôm nay anh ta không đạt được mục đích thì sau này sẽ lui tới thường xuyên hơn [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cô vẫn nên cẩn thận một chút, nếu như không được nữa thì nhanh nhanh tìm người yêu đi, để người yêu cô đưa đón cô đi làm.”
Đây là lời đề nghị thật lòng của cô, dù sao lúc nào cũng có người theo dõi thì Hoàng Thịnh mới không dám ra tay Đương nhiên cô cũng không mặt dày như vậy mà đi giới thiệu chính anh trai ruột của mình, chuyện như thế này vẫn nên trông chờ vào duyên phận Bạch Mai chớp mắt, dường như không ngờ rằng lại còn có cách như vậy, nhưng sau khi cô ấy suy nghĩ kĩ càng thì cảm thấy cũng đúng, hẹn hò với người biết rõ tường tận dù sao cũng tốt hơn so với hẹn hò cùng Hoàng Thịnh nhỉ Hơn nữa cô cũng đến tuổi rồi, quả thật nên suy xét thôi Nhưng khi nghĩ đến nguyện vọng của cha mẹ trong nhà, cô ấy lại thấy hơi đau đầu Bạch Mai lắc đầu, tạm thời gác suy nghĩ này lại rồi nói: “Phải rồi, cái này, cái này, cả cái này nữa, ba quyển sách này đều là kiến thức nền tảng Cô cứ đọc thử đi, có chỗ nào không hiểu thì có thể hỏi tôi.”
Cô ấy lấy ba quyển sách từ trong túi ra, không hẳn là dày, nhưng nhìn là đã biết nội dung bên trong vô cùng khó hiểu Cố Nguyệt Hoài nhận lấy, bỏ vào trong túi rồi khẽ nói: “Cảm ơn.”
Bạch Mai vung tay, cười nói: “Cô khách sáo với tôi làm gì Chúng ta là bạn tốt mà, tôi nên giúp cô mới phải chứ.”
Hai người nhìn nhau cười, trong thoáng chốc quan hệ trở nên gần gũi hơn Hai người đi rất nhanh, trời nhá nhem tối đã gần về đến nhà, Cố Nguyệt Hoài suy nghĩ một chốc, ho nhẹ rồi nói: “Đến nhà tôi ăn cơm nhé Bây giờ cô mà về không chừng sẽ gặp phải Hoàng Thịnh đấy.”
Có vài lời cô chưa nói, Hoàng Thịnh chỉ là một trong những nguyên nhân thôi, thật ra cô có kế hoạch riêng Tuy rằng cô không tài nào mặt dày để đẩy mạnh tiêu thụ anh trai nhà mình, nhưng tạo ra một vài tình huống xảy ra tự nhiên thì vẫn có thể Xấu thì xấu thôi, nhưng cả đời trước đời này lần đầu tiên anh trai biết thích một người, cô là em gái dù sao cũng không nên làm anh mình cụt hứng được phải không [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Bạch Mai nhớ lần trước ăn uống tiệc tùng ở nhà Cố Nguyệt Hoài, ngại ngùng nói: “Không cần đâu, tôi về nhà ăn là được rồi, bây giờ nhà ai cũng không khá giả, sao tôi có thể đến nhà cô mãi được, vậy thì còn ra thể thống gì?”
Cố Nguyệt Hoài nhướng chân mày: “Chẳng phải bảo chúng ta là bạn tốt sao Đến nhà bạn bè ăn cơm mà còn phải nghĩ nhiều thế cơ à?”
Nghe vậy, Bạch Mai hơi sững sờ, không biết nên tiếp lời như thế nào Tính cách của cô ấy nhạy cảm ít lời, thật sự muốn đối đáp lại nhưng dẫu có mười cô ấy cũng không bì lại được một Cố Nguyệt Hoài Kết quả cuối cùng tất nhiên là hai người trở về đại đội sản xuất Đại Lao Tử, khi bọn họ về tới, cơm trong nhà đã được nấu xong Mọi người đều chào đón Bạch Mai đến, đương nhiên người vui vẻ nhất vẫn là Cố Đình Hoài Sắc mặt anh ửng đỏ, nói chuyện lại còn lắp bắp khiến Cố Tích Hoài bên cạnh cười sảng khoái Cuối cùng Cố Chí Phượng vẫn phải giải vây, cười nói: “Tiểu Bạch à, sau này con cứ đi làm và tan làm với bé con đi, cũng tiện chăm sóc lẫn nhau.”
Đuôi mắt Cố Nguyệt Hoài cong lên, cô miệng thì bảo Bạch Mai tìm người yêu để đưa đón, chân sau thì tự mình làm thay luôn rồi Không phải là cô không làm được, nhưng mà học tập là chuyện mất rất nhiều thời gian Cô thật sự không có nhiều thời gian để ngày nào cũng đến bệnh viện huyện chờ Bạch Mai tan làm, sau này nếu có cơ hội đến bệnh viện huyện thực tập thì có thể được Bạch Mai cũng biết chuyện này không thỏa đáng nên vội xua tay nói: “Chú à, cùng đi làm thì còn được, tan làm thì thôi ạ Cháu tan làm muộn lắm, cứ để Nguyệt Hoài đợi mãi thì không ổn đâu ạ.”
Cố Nguyệt Hoài ăn cháo, nói chậm như rùa: “Tôi nói rồi đấy, sớm ngày tìm người yêu đi, chắc chắn người ta sẽ có thời gian đưa đón cô mà.”
Nghe vậy, chén cơm của Cố Đình Hoài suýt nữa đã bị lật úp, anh ấy luống cuống tay chân xoa viền chén Yến Thiếu Ly nhìn anh ấy với vẻ tinh nghịch: “Anh cả Cố à, Nguyệt Hoài còn chưa nói gì cơ mà, anh căng thẳng làm gì?”
Cô ấy vừa nói xong, không khí trên bàn liền trở nên hơi mập mờ Tay của Bạch Mai hơi cứng đờ, cho dù cô ấy có chậm chạp đến đâu đi nữa thì cô ấy vẫn phát hiện ra một ít cảm tình của Cố Đình Hoài dành cho cô ấy Vậy nên trong thoáng chốc tai cô ấy đỏ ửng lên, không rõ mình đang có cảm giác gì.