Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 309: Năm tháng yên bình





“Anh… anh…” Vành tai của Cố Đình Hoài đỏ như thể chảy máu, ánh mắt lững lờ, dáng vẻ có tật giật mình
“Chậc, đừng có anh nữa
Anh cả à, anh thế này làm em xấu hổ thay đấy.” Vẻ mặt Cố Tích Hoài ghét bỏ nhìn sang Cố Đình Hoài, bầu không khí đã được thúc đẩy như thế rồi mà anh ấy còn anh à em ạ, không có chí tiến thủ gì hết
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, thong thả nói: “Mau ăn cơm đi, bánh bao lạnh hết rồi kìa.”
Cố Chí Phượng cười ha ha, nói theo: “Ha ha, phải, ăn cơm ăn cơm.”
Chiếc miệng nhỏ của Bạch Mai ăn cháo, nhìn món trứng chiên ở trên bàn, ngửi mùi hương phảng phất của bánh bao, lắng nghe âm thanh trêu ghẹo và tiếng cười ha hả của bè bạn
Trong lòng cô bỗng có cảm giác yên bình trước nay chưa từng có, hẳn tháng ngày yên bình đại khái là như thế này nhỉ
Nhưng mà, sự yên bình trên bàn ăn chỉ được một chốc thôi
Cố Tích Hoài nhớ chuyện xảy ra ở đại đội ngày hôm nay, cậu ấy buông chén đũa xuống nói: “Nguyệt Hoài, hôm nay Trần Nhân kết hôn rồi.”
Cố Nguyệt Hoài không còn tươi cười nữa, giọng nói trở nên thờ ơ: “Vậy à.”
Cô không có cảm tình gì mấy với Trần Nhân
Cô ta giống như một con dao giúp Điền Tĩnh đâm xẻ rất nhiều chuyện
Đời trước cô bị hủy hoại dung nhan cũng có tay cô ta nhúng vào
Nhưng mà, trên đời này có luật nhân quả, cuối cùng cô ta cũng phải trả giá đắt cho sự hống hách của mình
Lưu Đại Trạch là một tên ngốc, chỉ mỗi việc này thôi đã là vết nhơ trong cả cuộc đời của Trần Nhân kiêu ngạo
Cô đã chứng kiến từng kẻ thù một của mình nhận phải sự trừng phạt mà họ đáng nhận, chỉ còn mỗi Điền Tĩnh
Cố Nguyệt Hoài rủ mắt, ép buộc mình tạm thời bỏ người này sang một bên
Có rất nhiều chuyện cô phải làm, báo thù chỉ là một trong số đấy
Bây giờ Điền Tĩnh được Tống Kim An hộ tống đến Thủ đô, xa cách ngàn dặm, có lẽ mấy năm nữa sẽ không còn gặp lại, cô cũng không cần phải khó chịu vì cô ta, không đáng
Rồi sẽ có một ngày hai người gặp lại, đến lúc đó, chắc chắn sẽ có một hồi kết
*
Vốn dĩ Cố Tích Hoài còn định nói thêm hôm nay Trần Nhân đi lấy chồng gà bay chó sủa đến thế nào, nhưng khi thấy dáng vẻ không hăng hái của cô liền chậc lưỡi, không nói về chuyện này nữa mà im lặng ăn cơm
Mọi người cơm nước xong, Bạch Mai cũng nên về nhà rồi
Tối trời lớn gió, tất nhiên Cố Đình Hoài không yên tâm để con gái nhà người ta về nhà một mình nên anh ấy bèn xung phong nhận việc
Bạch Mai cũng không từ chối, hai người cùng nhau rời đi
Ở nông thôn không có hoạt động giải trí gì, nhất là vào mùa đông, hóng mát lại không cần thiết, ăn xong đi ngủ là được rồi
Cố Nguyệt Hoài đun ấm nước, sau khi mọi người rửa mặt xong, Yến Thiếu Ly đưa Yến Thiếu Đường đi ngủ
Cố Tích Hoài thì quay về phòng nói chuyện với Yến Thiếu Ương, cậu ấy thích đọc sách, cả Yến Thiếu Ương cũng vậy
Vậy mà hai người ở cùng nhau lại hợp cạ vô cùng, cho dù ở trong phòng cả ngày cũng không thấy chán, rất có cảm giác hận sao gặp nhau quá muộn
Cố Nguyệt Hoài dành thời gian ra tiến vào không gian Sumeru một chuyến để thu hoạch, gieo hạt một lần nữa mới lách trở về từ phía sau phòng
Cô vừa trở về đã thấy Cố Chí Phượng ngồi trong sân, ngẩng mặt lên trời
Trên mặt ông không có vẻ tươi cười mà mang theo cảm xúc chua xót tràn đầy phức tạp, chỉ cần nhìn thoáng qua Cố Nguyệt Hoài đã biết ông đang nghĩ gì
Ông nhớ hôm nay là sinh nhật của Lâm Cẩm Thư, những năm trước cứ đến ngày này ông đều sẽ như thế
Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, cô thật sự không ngờ Lâm Cẩm Thư đã nói muốn mang cô đi rồi mà Cố Chí Phượng vẫn còn tha thiết nhớ nhung bà ta như vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cô nhớ lại chuyện ở nhà họ Tần ngày hôm nay, ánh mắt trở nên hơi tăm tối, cô bước về phía Cố Chí Phượng
Cố Chí Phượng nghe thấy tiếng bước chân bèn quay đầu lại: “Bé con
Con chui ra từ đâu vậy, sao còn chưa ngủ?”
Cố Nguyệt Hoài: “Chẳng phải cha cũng chưa ngủ đấy sao?” Cô đẩy ghế ngồi bên cạnh ông, tán gẫu bằng giọng điệu bình tĩnh: “Cha à, cha lại nghĩ đến Lâm Cẩm Thư đấy à
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đã nhiều năm như vậy rồi mà cha vẫn chưa quên sinh nhật của bà ta.”
Nghe vậy, Cố Chí Phượng xấu hổ cười, không biết nên trả lời Cố Nguyệt Hoài như thế nào
Quả thật ông biết hôm nay là sinh nhật Lâm Cẩm Thư, hôm qua ông nằm trằn trọc trên giường mãi, hôm nay lại không ngủ được, trong đầu ông toàn là ký ức về những lần ông đón sinh nhật với Lâm Cẩm Thư thuở còn trẻ
Hai nhà bọn họ mấy đời thân với nhau, lúc chưa cưới nhau, ông thường xuyên chuẩn bị những món quà mà bà ta thích để đi chúc mừng sinh nhật
Hơn nữa ông còn cầu hôn vào ngày sinh nhật của bà ta, bà ta cũng đồng ý vào ngày sinh nhật
Những chuyện ngày xưa ùa về trong suy nghĩ như kim đâm, như cơn đau ngọt ngào mỏng manh
Cố Chí Phượng lau mặt, khoát tay nói với giọng khàn khàn: “Không có, cha không ngủ được thôi.”
Cố Nguyệt Hoài chỉ lẳng lặng nhìn ông, thấy trong mắt Cố Chí Phượng long lanh giọt lệ thì trong lòng cũng chẳng mấy vui vẻ, nhưng Lâm Cẩm Thư sẽ quay đầu sao
Sẽ không đâu, nhà họ Tần quả thật là một mớ bòng bong, nhưng Tần Vạn Giang đối xử với Lâm Cẩm Thư rất tốt
Vậy nên tình yêu chung thủy cả đời của cha đã định trước sẽ vô vọng, không có kết quả
Cô mong rằng cha có thể được hạnh phúc, nhưng nếu không có kết quả thì nên tìm một con đường khác, không thể cứ khốn đốn trong ngõ cụt cả đời được
Cố Nguyệt Hoài im lặng một lúc, bình thản nói: “Cha à, buông tha cho bản thân đi.”
Cố Chí Phượng sững sờ, không trả lời cô, chậm rãi gục đầu xuống
Ông nhếch khóe miệng cười mỉa mai, phải rồi, cả bà ấy và con của bà ấy đều không xem trọng tình cảm của ông, ông tiếp tục kiên trì thì có ích gì
Cố Nguyệt Hoài có lòng muốn giúp Cố Chí Phượng buông bỏ nên cô cũng không giấu giấu giếm giếm: “Hôm nay Lâm Cẩm Thư đến tìm con.”
“Bà ấy, bà ấy tìm con để làm gì?” Mặt Cố Chí Phượng hơi trắng bệch, lúc này ông chợt nhớ lại những gì bà ta nói với ông vào lần Cố Gia kết hôn, trong phút chốc khuôn mặt và hai chân trở nên run rẩy
Ông thấy hơi sợ, sợ con gái sẽ rời đi
Nhưng mà khi nghĩ đến nhà họ Tần, ông lại cảm thấy suy nghĩ của bản thân mình vô cùng ích kỷ
Cố Nguyệt Hoài thản nhiên nói: “Chẳng phải cha biết rất rõ sao?”
Nói xong cô bèn nhún vai, gằn từng tiếng như lưỡi dao sắc nhọn: “Vả lại, Lâm Cẩm Thư rất thích Tần Vạn Giang, Tần Vạn Giang cũng rất tốt với bà ta
Hai người họ khỏi phải nói, gắn bó như keo sơn, tình cảm cũng bền chặt, bà ta sẽ không trở về nữa đâu.”
“Chắc cha không biết đâu nhỉ
Bọn họ còn có một cặp song sinh, đoàn tụ sum vầy.”
Những lời này quá chói tai so với Cố Chí Phượng, ông bỗng có cảm giác muốn chạy trối chết
“Con sẽ đem lại những tháng ngày yên lành cho cha
Cha à, cha buông bỏ tình cảm này đi, bắt đầu lại một lần nữa
Như lần trước con nói với cha vậy, cha có thể cưới vợ, có lẽ sẽ càng hạnh phúc hơn, đây mới là mong muốn mà con và cả nhà muốn nhìn thấy.”
Cố Nguyệt Hoài khẽ nói thật nghiêm túc: “Cha à, cuộc đời cha đủ khổ rồi, nên nếm quả ngọt thôi cha.”
Mãi thật lâu Cố Chí Phượng cũng không nói gì, Cố Nguyệt Hoài không tiếp tục ép buộc ông mà đứng dậy quay trở về phòng
Có một số việc không thể xong chỉ trong một lần
Tình cảm sâu đậm hơn hai mươi năm không thể quên trong một sớm một chiều đừng, không cần quá gấp gáp, tóm lại bây giờ mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng tốt, ông sẽ thay đổi thôi
Cố Nguyệt Hoài quay trở lại phòng, nằm trên giường suy tư về những lời Lâm Cẩm Thư nói hôm nay
Không biết bây giờ Yến Thiếu Ngu đi đến đâu rồi, xe lửa phải đi mất mấy ngày, còn phải đổi sang xe khác, dọc đường có gặp nguy hiểm không
Nghĩ đến phát súng không giải thích được ở đời trước, trong lòng cô cảm thấy hơi bất an. 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.