Cảnh sát kiểm tra thẻ làm việc rồi thả cô đi mà không nói gì thêm Cố Nguyệt Hoài vội vàng đi vào bệnh viện, nơi vốn đông người hôm nay lại cực kỳ yên tĩnh, các y tá và bác sĩ đều đứng sang một bên, Cố Nguyệt Hoài đi nhanh lên tầng hai, chỗ y tá tự sát chính là phòng bệnh nơi Hoàng Thịnh từng nằm lúc đó Cô bước tới cửa, nhìn thấy pháp y đang mang găng tay y tế khám nghiệm tử thi Thi thể nằm trên mặt đất, mặc bộ đồng phục y tá màu trắng tinh, Cố Nguyệt Hoài hơi nắm chặt ngón tay, hơi nghiêng sang một góc, cô nhìn thấy khuôn mặt của thi thể, là một thiếu nữ, vừa xa lạ vừa quen thuộc Không phải Bạch Mai Cố Nguyệt Hoài không thể lý giải cảm xúc hiện tại của mình, cô vừa thở phào nhẹ nhõm vừa cảm thấy có chút nặng nề Bởi vì thi thể có khuôn mặt của cô gái mà cô đã từng nhìn thấy khi đến bệnh viện tìm Bạch Mai để lấy sổ y tế, lúc ấy cô đã bắt gặp Hoàng Thịnh đang trêu ghẹo y tá trực ban, thi thể này chính là một trong số những y tá đã trực đêm hôm ấy Cô vẫn nhớ cái tên trên bảng tên công việc: Trương Nguyệt Nhĩ Chẳng lẽ là vì đêm đó cô gọi Bạch Mai đi nên bánh răng vận mệnh đã đổi sang một nạn nhân khác Cố Nguyệt Hoài mím chặt môi, quay người rời khỏi bệnh viện, không ở lại đó nữa Mặc dù Trương Nguyệt Nhĩ chết là do cô ấy không thể chịu được sự cám dỗ và bị Hoàng Thịnh lừa dối, nhưng cô không hề ủng hộ việc đổ lỗi cho nạn nhân, hung thủ chính là Hoàng Thịnh, có thể thấy rằng, mọi chuyện không khác đời trước là bao, chẳng lẽ đời này Hoàng Thịnh vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật hay sao?
Cố Nguyệt Hoài vừa bước ra khỏi bệnh viện, phía sau liền truyền đến tiếng bước chân “Nguyệt Hoài Nguyệt Hoài, đợi tôi với!” Bạch Mai mang sắc mặt tái nhợt đeo túi xách chạy tới, bước đi rất nhanh, như thể có một con ma đang đuổi theo cô ấy, cả người đều lộ ra sự hốt hoảng, thậm chí cơ thể còn hơi lảo đảo Cố Nguyệt Hoài quay đầu nhìn Bạch Mai, thở ra một hơi [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cô đỡ Bạch Mai đang thở hổn hển, nói khẽ: “Mọi việc ổn chứ?”
Bạch Mai cắn môi lắc đầu, quay đầu nhìn tòa nhà bệnh viện với sắc mặt khó coi Cố Nguyệt Hoài nhìn cô ấy: “Cô xin nghỉ phép à?”
Bạch Mai hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: “Bệnh viện cho chúng tôi nghỉ, đáng ra là không được nghỉ, nhưng mà lại gặp phải… gặp phải án mạng nên không có cách nào, dù sao cũng sắp đến Tết rồi.”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu: “Không sao, chúng ta quay về nghỉ ngơi, đi thôi.”
Hai người đang đi bộ về nhà, có lẽ vì bên cạnh có người, hoặc có thể là do cơn gió lạnh của mùa đông thổi vào mặt, khiến cô ấy bình tĩnh lại, cô ấy không còn cảm giác tim đập loạn nhịp vì sợ hãi như lúc mới rời bệnh viện nữa Cô ấy mang vẻ mặt bi thương nhìn Cố Nguyệt Hoài, giọng điệu có chút buồn bã: “Nguyệt Hoài, tôi…”
Đôi mắt cô ấy nhìn thẳng, giọng nói rất nhẹ: “Cô biết không Khi tôi nghe tin có người treo cổ trong bệnh viện, tôi đã rất sợ hãi, cái cảm giác đó không thể diễn tả thành lời được, toàn thân tôi lạnh buốt, không thể ngừng run rẩy.”
Cố Nguyệt Hoài đè nén sự rối loạn trong lòng, ngước mắt nhìn cô ấy Cô biết tại sao Bạch Mai lại cảm thấy như vậy, bởi vì đáng ra người sẽ chết là cô ấy Có lẽ đây chính là cảm giác sợ hãi vì sống sót sau đại nạn, cô cũng có cảm giác đấy, mặc dù ở kiếp sống này cô có rất nhiều con át chủ bài, thậm chí đã thay đổi số phận của rất nhiều người, nhưng mỗi khi gặp chuyện đã xảy ra ở đời trước, cô vẫn rất hoảng sợ Cô cũng sợ mình quá nhỏ bé, không thể thay đổi được nhiều thứ Cố Nguyệt Hoài trầm mặc một lúc, mở miệng an ủi: “Mọi chuyện đã qua rồi.”
Bạch Mai gật đầu, hai người đi một hồi, Bạch Mai có vẻ hơi xấu hổ, cân nhắc một lúc lâu, cô ấy mới mở miệng nói: “Nguyệt Hoài, hôm nay tôi có thể tới nhà cô được không Tôi thật sự không muốn về nhà.”
Cô ấy vẫn cảm thấy có chút bất an, mà người trong nhà thì không thể mang lại cho cô ấy sự ấm áp và cảm giác an toàn Cố Nguyệt Hoài gật đầu: “Đương nhiên.”
Bạch Mai thở phào nhẹ nhõm, kéo lấy cánh tay của Cố Nguyệt Hoài, hai người quay về đại đội sản xuất Đại Lao Tử [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Khi cô về nhà, trùng hợp gặp Vương Mỹ Hoa đến nhà để giao áo bông mới, mỗi chiếc áo đều có đường may tinh xảo, vừa ấm áp vừa dày dặn, Vương Mỹ Hoa kiêu ngạo nâng cằm “Thím Vương Áo may xong rồi ạ?” Mấy ngày nay Cố Nguyệt Hoài chỉ mải nghĩ đến Yến Thiếu Ngu, hoàn toàn quên béng đi chuyện áo khoác độn bông, vừa nhìn thấy liền có chút kinh ngạc, không ngờ lại may kịp trước Tết Vương Mỹ Hoa nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài như nhìn thấy đại gia: “Tiểu Cố về rồi à, mau đến xem thử này.”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, dẫn Vương Mỹ Hoa vào nhà [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Vừa vào cửa, Vương Mỹ Hoa đã trải bộ quần áo mới lên trên giường, chiếc áo khoác còn mới nguyên, không hề có miếng vá nào, bà ta nói: “Mấy cái này là vải còn thừa lại, nếu cần thì có thể vá vào khuỷu tay hoặc là góc quần áo nè.”
Thời này mọi người đều rất tiết kiệm, khi quần áo bị hỏng sẽ dùng vải vụn để vá lại, giúp quần áo bền hơn, dù sao không phải ai cũng có điều kiện để mặc đồ mới mỗi năm, nhất là ở nông thôn, một bộ quần áo có thể mặc đi mặc lại trong nhiều năm Bạch Mai chớp chớp mắt, cảm thấy có chút khó tin: “Nguyệt Hoài, khi ăn Tết mọi người đều.. như vậy sao?”
Cô ấy không dám nói hai từ “xa hoa”, nhưng cô ấy cũng không tìm được từ khác để mô tả, không nói đến người ở nông thôn, nhưng ngay cả người ở công xã, hay ở trong huyện cũng không thể chi một số tiền lớn như vậy Có điều, khi cô ấy nghĩ đến việc nhà họ Cố toàn ăn lương thực tinh, cháo, hay màn thầu thì lại có chút thổn thức Nhà họ Cố đúng là tài không lộ ra ngoài, mặc dù họ có điều kiện tốt và rất có năng lực nhưng không bao giờ gióng trống khua chiêng khoe khoang ra bên ngoài, khiêm tốn là một phẩm chất tốt, nhất là trong hoàn cảnh hiện tại lại càng an toàn hơn nhiều.
Cố Nguyệt Hoài cười cười, không trả lời, lật xem áo khác Vương Mỹ Hoa vui vẻ nói: "Tiểu Cố, gọi mọi người trong nhà ra mặc thử đi, nếu có chỗ nào không ổn, thím sẽ mang về sửa để kịp mặc vào Tết.”
Yến Thiếu Ly đang ngủ trưa thì nghe thấy tiếng động, rón rén ra khỏi phòng Khi nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài và Bạch Mai, cô ấy giả vờ như chưa tỉnh ngủ, dụi dụi mắt: “Nguyệt Hoài Chị Bạch Mai, sao các chị đều về rồi Hôm nay không phải đi làm sao?”
Cố Nguyệt Hoài ngước mắt nhìn cô ấy: “Thiếu Đường ngủ rồi sao?”
Yến Thiếu Ly theo bản năng gật đầu: “Anh Cố dẫn chú Cố đi tìm chú sáu để gỡ gạc ra rồi ạ, tháo xong là ổn ạ, sau này đi lại sẽ không bị ảnh hưởng gì, hình như anh hai em và anh ba Cố đang ngủ ạ, mấy chị đang làm gì vậy ạ?”
Cố Nguyệt Hoài mỉm cười vẫy tay với cô ấy: “Em đến thử xem có vừa không.”
Yến Thiếu Ly đi tới nhìn thấy trên giường bày mấy món đồ mới, hơi kinh ngạc, cô ấy nhìn bộ quần áo có kích thước tương đương với bản thân mình và Yến Thiếu Đường, cứ hết nhìn Cố Nguyệt Hoài rồi lại nhìn bộ quần áo, không hiểu sao lại cảm thấy rưng rưng muốn khóc Gia đình họ sống ở đây, ăn của Cố Nguyệt Hoài, uống cũng của Cố Nguyệt Hoài, vốn đã rất xấu hổ rồi, nhưng hết lần này đến lần khác cô đều không thèm để ý chút nào, cái gì cũng nghĩ đến họ, thật sự là thân còn hơn cả chị dâu nữa Cố Nguyệt Hoài cầm quần áo đưa cho cô ấy: “Em mau đi thử đi, xem có gì cần thay đổi không thì báo chị.”
Yến Thiếu Ly há miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói được gì, chỉ có thể cầm quần áo đi vào trong.