Mấy người Cố Đình Hoài lần lượt dừng tay, mọi người xung quanh cũng bị Cố Nguyệt Hoài làm cho kinh sợ Hoàng Thịnh bị tạt nước, nín thở, bị một xô nước lạnh lớn tạt thẳng vào mặt, anh ta đứng dậy, vỗ vỗ bộ quần áo ướt sũng, cố chịu đựng cơn đau trên người hét lên: “Cô làm cái gì vậy?!”
Cố Nguyệt Hoài nhún nhún vai, vẻ mặt vô tội: “Tôi làm cái gì?”
Đúng lúc Hoàng Thịnh đang định mở miệng tức giận mắng chửi thì cô đã thu lại biểu cảm trên mặt, thản nhiên nói: “Đánh nhau ẩu đả, mấy người vẫn còn là trẻ con sao Đại đội sản xuất Đại Lao Tử không tiếp nhận những kẻ gây chuyện, nếu tiếp tục, tất cả đều bị đuổi ra ngoài.”
Sắc mặt Hoàng Thịnh trầm xuống, cười lạnh nói: “Đuổi ra ngoài Bằng cô Một đám nông dân thấp hèn!”
Lời nói của anh ta động chạm đến rất nhiều người, tất cả các xã viên có mặt đều có chút kinh ngạc và tức giận Cơn tức giận vốn đã bị Cố Đình Hoài đè nén lại bắt đầu bùng cháy khi nhìn thấy vẻ mặt dương dương đắc ý tùy thời nhục nhã của Hoàng Thịnh Vẻ mặt anh ấy lộ ra vẻ hung ác, muốn tiến lên: “Anh nói lại lần nữa!”
Bạch Mai đứng ở bên cạnh Cố Đình Hoài, thấy thế vội vàng đưa tay ôm chặt lấy cánh tay của anh ấy, khẩn cầu: “Anh cả Cố, đừng đi!”
Nghe được giọng nói của Bạch Mai, Cố Đình Hoài dừng lại, quay đầu nhìn cô ấy, hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng nói: “Vừa rồi em không sao chứ Có bị thương không?”
Bạch Mai nhìn vết bầm xanh xanh tím tím trên mặt Cố Đình Hoài, cảm thấy cổ họng đau xót, vội vàng lắc đầu Anh ấy đã bị như thế này, nhưng vẫn quan tâm đến cô ấy Cũng không vì sự dây dưa của Hoàng Thịnh mà nghi ngờ cô ấy, ngược lại còn lập tức lao tới đánh Hoàng Thịnh vì bảo vệ cô ấy Một người đàn ông như vậy còn có thể nói gì Bạch Mai có chút nghẹn ngào, cô ấy hít thở sâu, lấy khăn tay ra đưa cho anh ấy: “Còn anh thì sao Có thấy đau không?”
Cố Đình Hoài thấy cô ấy sắp khóc, biết cô ấy cảm thấy đau lòng cho anh ấy Trong lúc nhất thời, anh ấy cảm thấy cơn đau trong cơ thể đã dịu đi rất nhiều, trong lòng vui mừng khôn tả, cảm thấy đã đầy đến mức sắp tràn rồi Anh ấy lấy chiếc khăn tay trong tay Bạch Mai, liếm đôi môi khô khốc: “Không sao đâu, không đau.”
Ánh mắt trìu mến giữa hai người đập vào mắt Hoàng Thịnh như đổ thêm dầu vào lửa Sắc mặt Hoàng Thịnh âm trầm như có thể chảy ra nước, giọng nói hung ác nham hiểm, lộ vẻ không vui, tàn nhẫn nói: “Bạch Mai! Cha mẹ cô đã đồng ý cho cô và tôi qua lại với nhau, nhưng cô lại câu ba đáp bốn với người đàn ông khác Sao vậy, muốn làm chướng mắt Hoàng Thịnh tôi sao?”
Nếu Bạch Mai không làm bộ làm tịch đối xử ôn hòa với anh ta, liệu anh ta có cần phải động tay động chân với một y tá có vẻ ngoài bình thường không Anh ta cũng không ngờ cô y tá nhỏ lại không thể chịu nổi việc ấy, không phải chỉ là ngủ với nhau một lần thôi sao Nhất thiết phải tự sát à Nghĩ đến cái xác treo cổ trong bệnh viện, Hoàng Thịnh cảm thấy cả người đều buồn nôn Hôm nay anh ta cố ý dẫn theo đám người Vu Kiến Quốc vào trong huyện uống rượu Không nghĩ tới vừa quay lại đã nhìn thấy Bạch Mai So với bông hoa xinh đẹp Bạch Mai, cái chết của y tá kia chỉ được coi như món cháo loãng ăn sáng Nhất thời hơi rượu bốc lên, anh ta say đến mức không kiềm chế được muốn hôn Bạch Mai Ai ngờ được lại đắc tội một kẻ điên như Cố Đình Hoài Mặc dù trong lời nói của anh ta là Bạch Mai coi thường anh ta, nhưng trong tiềm thức của anh ta lại không cho là như vậy [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Anh ta có tiền, có quan hệ Nếu không phải lần trước suýt nữa anh ta động tay động chân với Bạch Mai nên cô ấy mới sợ hãi muốn né tránh anh ta thì làm sao đến lượt cái tên quê mùa Cố Đình Hoài này Nghĩ như vậy, sắc mặt Hoàng Thịnh càng trở nên khó coi, lại bị bại bởi một con chó ở nông thôn, thật làm cho người ta khó chịu Ở bên kia, sau khi nghe được lời của Hoàng Thịnh, vẻ mặt của Bạch Mai thay đổi, vô thức nhìn Cố Đình Hoài Lại phát hiện vốn dĩ người này không hề để ý đến lời nói của Hoàng Thịnh Lúc thấy cô ấy nhìn sang, còn nở một nụ cười trấn an cô ấy Bạch Mai lập tức không còn khẩn trương, cô ấy nắm chặt tay, bình tĩnh nói: “Tôi là một cá nhân độc lập, cha mẹ tôi đồng ý cho tôi qua lại với anh, vậy anh có thể đi tìm họ Mỗi ngày tôi làm việc đã rất mệt mỏi rồi, không muốn gặp những người mình không thích.”
“Đồng chí Hoàng, thật xin lỗi, tôi thực sự không thích anh.”
Lời nói của Bạch Mai rất nghiêm túc, Vu Kiến Quốc đã tỉnh rượu không nhịn được cười ra tiếng Anh ta vừa nhìn thấy Hoàng Thịnh đột nhiên bị đánh, cũng không nhịn được lao tới, không rõ ràng mọi chuyện từ đầu tới cuối Bây giờ nghe được lý do, trong bụng anh ta không khỏi nở hoa Ngày thường Hoàng Thịnh nhìn xuống từ trên cao đã quen, không nghĩ tới lúc này anh ta lại bị một cô gái nông thôn thấp hèn trong miệng anh ta từ chối Cảm giác này hẳn là khá phức tạp nhỉ Sắc mặt Hoàng Thịnh vừa trắng vừa xanh, nghe được tiếng cười của Vu Kiến Quốc, quát lên: “Cậu cười cái gì?!”
Lúc này Tống Kim An và Vương Phúc khoan thai đến muộn Vương Phúc đi vào Trung tâm Thanh niên trí thức, nhìn vết thương trên mặt của Hoàng Thịnh và Cố Đình Hoài, mày nhíu chặt thành chữ xuyên [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Ông ấy thực sự không có kiên nhẫn với nhóm thanh niên trí thức ở Thủ đô này, việc chính thì không làm, thỉnh thoảng lại còn gây chuyện lung tung Dạo này ông ấy rất bận rộn nhưng vẫn phải dành thời gian để giải quyết những vấn đề nhỏ nhặt giữa những thanh niên trí thức gây ra là đánh nhau Hoàng Thịnh sờ lên vết thương ở khóe miệng, ngạo nghễ nhìn Vương Phúc, lạnh lùng nói: “Bí thư chi bộ Chúng tôi là những thanh niên trí thức xuống nông thôn để trải nghiệm không phải là để bị đánh Phải giải thích chuyện này với chúng tôi như nào đây?”
Nếu Bạch Mai không biết tốt xấu thì xử lý cô ta sau Bây giờ, phải giải quyết “gian phu” của cô ta trước Vương Phúc không hề bị khí thế của Hoàng Thịnh dọa sợ Ông ấy liếc nhìn vết thương trên mặt Cố Đình Hoài, lại nhìn Cố Nguyệt Hoài đang đứng ở một bên: “Tiểu Cố, cháu nói cho tôi biết, rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, kể lại tất cả những gì cô thấy khi đến đây Tống Kim An đứng bên cạnh Vương Phúc, nhìn Cố Nguyệt Hoài không chớp mắt Kể từ lần trước tiễn Điền Tĩnh đi, hai người vẫn không nói được với nhau nửa câu, thỉnh thoảng gặp nhau cũng giống như người xa lạ Cố Nguyệt Hoài hoàn toàn không để tâm chuyện này, nói: “Bí thư chi bộ, một cây làm chẳng nên non, chẳng qua là những người trẻ tuổi cãi nhau ầm ĩ, không cần phải làm to mọi chuyện lên Chú mau quay lại làm việc đi, chỉ là một vấn đề nhỏ thôi ạ.”
Mặc dù Hoàng Thịnh là người ra tay trước nhưng Cố Đình Hoài cũng không hề bị thiệt hại gì nhiều Nếu làm lớn mọi chuyện thì chỉ có thanh danh của Bạch Mai bị tổn hại Hơn nữa, bởi vì chuyện này, quan hệ giữa Cố Đình Hoài và Bạch Mai trông có vẻ thân thiết hơn, Hoàng Thịnh cũng coi như là trợ công rồi Sau khi nghe những lời của Cố Nguyệt Hoài, Vương Phúc nhìn Hoàng Thịnh: “Thanh niên trí thức Hoàng còn có gì muốn nói không?”
Hoàng Thịnh cau mày, tức giận nói: “Tôi bị đánh như vậy, chẳng lẽ bỏ qua được sao Hay là đại đội sản xuất Đại Lao Tử của ông liên hợp lại ức hiếp thanh niên trí thức xuống nông thôn chúng tôi Mấy người như vậy là bài ngoại, lãnh đạo công xã có biết không?”
Cố Đình Hoài nghiến răng nghiến lợi, đang định phản bác thì chợt nghe Cố Nguyệt Hoài nói: “Hoàng Thịnh, cho anh ba phần mặt mũi nên anh không biết mình là ai nữa hả Được rồi, nếu anh muốn làm lớn chuyện, vậy thì chúng ta trực tiếp đi tìm cảnh sát nhân dân, tìm bí thư chi bộ làm gì?”
“Tôi nghe nói hôm nay có một y tá ở bệnh viện huyện treo cổ tự tử Anh lợi dụng việc mình đến từ Thủ đô mà mở miệng gọi chúng tôi là nông dân thấp hèn, chèn ép chúng tôi [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cùng lắm là chúng tôi cũng giống như cô y tá đó, một sợi dây thừng treo cổ là được rồi.”
“Thanh niên trí thức Hoàng, nếu muốn người ta không biết thì trừ khi mình không làm Có một số việc không cần nói quá rõ ràng, anh cảm thấy thế nào?”
Lời nói của Cố Nguyệt Hoài có chút không rõ ràng cho lắm, nhưng sắc mặt Hoàng Thịnh đột nhiên thay đổi Anh ta nhìn Cố Nguyệt Hoài như nhìn thấy quỷ